Tác giả Lê Hứa Huyền Trân |
CÔ BÉ ÍT NÓI CỦA TÔI
Lê Hứa Huyền Trân
Cũng
đã dễ đến hơn hai chục năm rồi tôi mới quay lại trường xưa, ngôi trường mà những
tháng năm đại học tôi đã miệt mài đến độ quên cả thời gian, chìm đắm trong sách
vở, những cuộc thi, những rung động đầu đời và cả những tình bạn với những hờn
vui giận hờn đầy phức tạp. Phượng vẫn thế và trường vẫn thế, có khác chăng là
những gương mặt đã thế thay, hãy còn non trẻ như những chú chim non, hệt chúng
tôi ngày trước. Tôi tìm trong những góc quen kí ức của chúng tôi năm xưa, và cứ
thế tăng thêm nỗi nhớ. Bất chợt, tôi bắt gặp mảnh kí ức thủy tinh mà ngày nào
tôi vẫn luôn hoài niệm, tôi gặp lại Thương- cô bạn thân năm xưa của tôi, cô bạn
thân mà vì những giận hờn nên năm cuối đại học chúng tôi đã chia tay trong nước
mắt. Nó đã khác xưa nhiều lắm, những vết nhăn làm hằn thêm độ tuổi, và lời nói
hãy không còn trong veo như trước.
Hai đứa tìm một quán quen ngồi tâm sự:
-Lạ, quán này vẫn như xưa nhỉ? Dường
như vẫn chưa đổi chủ ha mày?
-Chưa đâu, nhưng giờ tới đời con rồi
mày ạ… Ngày trước hai đứa cứ hay đến đây mà ngồi này.
-Vì khắp cả thành phố, mỗi có quán
này là còn yên tĩnh…
-Nằm trong góc mà sao không yên cho
được mày?
Hai đứa cười rúc rích rồi bỗng
Thương trở nên trầm lắng:
-Dễ đến hơn hai chục năm rồi tao mới
gặp lại mày đấy nhỉ?
Tôi gật đầu rồi cả hai im lặng
không nói, chúng tôi bị hồi ức nhấn chìm.
***
Những
năm đầu đại học với tôi thực sự khó khăn khi gia đình bắt đẩu trải qua những biến
cố thăng trầm của cuộc đời. Tôi trở nên trầm lặng và ít nói hơn, thích thu mình
trong những khoảng không cô độc. Hơn nữa, phần lớn bạn bè cùng lớn lên đều chọn
cho mình một hướng đi khác, thành ra lớp đại học của tôi thời bấy giờ, chỉ có
mình tôi là xa lạ với cả lớp vì không hề quen ai cả.
Chẳng
hiểu vì lẽ gì mà tôi và Thương lại có duyên. Khi mới bắt đầu khoảng thời gian đầu
giao lưu sinh viên toàn khoa, nó đã lại gần tôi và ngồi bên cạnh. Tôi không
thích nó từ những ngày đầu ấy vì nó khá ồn ào trong khi tôi đã chọn cho mình một
lối sống như chiếc bóng. Ấn tượng đầu tiên bao giờ cũng là quan trọng nhất và tự
nhiên tôi nảy nỗi ác cảm với đứa bạn cùng lớp đầu tiên mà tôi gặp. Lần gặp thứ
hai cũng ở buổi giao lưu, chẳng vì lẽ gì mà chiếc ghế tôi đang ngồi bị gãy mất
một chân, nó nhìn tôi và bảo:
-Ngồi chung một ghế nè.
Phần vì hãy còn ác cảm, phần chẳng
hiểu vì lẽ gì bỗng thấy “quê quê”, tôi kiễng một chân làm chân tựa cứ thế đứng suốt buổi. Thế mà khi vào
chung một lớp, chẳng hiểu sao trong số các bàn trống, chỉ còn một ghế, và đứa
ngồi cạnh tôi vẫn là nó. Chúng tôi bắt đầu quãng thời gian thực sự hiểu về nhau
kể từ ngày đó. Nó là một cô bé rất ít nói, thích màu đen, ghét làm nũng, hay
nghĩ suy và giấu trong tim mình một mảng kí ức thương tổn nào đó về gia đình.
Nó tự chọn cho mình một cuộc sống hòa nhập với cả lớp về thể xác nhưng cô đơn ở
tâm hồn. Nhìn nó, người ta bảo rằng khó đoán, và đôi khi, ở một xã hội chuyên
ngờ vực, người ta cho rằng những người ít nói ra những chuyện nội tâm thường
nham hiểm. Nó hoạt bát bên ngoài và giấu lòng bên trong.
Thế
nhưng, với tôi, nó lại cho tôi một khoảng trời rất khác, một vị trí trong bờ
tim của nó. Có lẽ ban đầu vì chúng tôi ngồi ở gần nhau, nhiều thứ tình cảm bộc
phát tự- nhiên- thành. Về sau, khi chúng tôi giành ra những khoảng thời gian
trân trọng và hiểu nhau hơn, sợi dây gắn kết ấy trở nên chặt chẽ hơn bao giờ hết.
Có lẽ ngay từ những phút con người ta mở lòng với nhau thì người ta mới có thể
thấu hiểu nhau. Từ những lúc ngồi gần nhau tôi dần dần hiểu thêm về nó. Nó nhỏ
bé khiến người ta có cảm giác muốn bảo bọc, và có lẽ bởi chính thế nên nó tỏ ra
mạnh mẽ, hệt như một cậu trai (một cậu trai lùn), để người ta khỏi tỏ ra cái cảm
giác thương hại. Đôi khi, chỉ đôi khi thôi nó như một bờ vai vững chắc để tôi
có thể tựa vào, và có lẽ bỏi thế trong tôi khi ấy, chưa cần sự đan xen của bất
kì người con trai hay thứ tình yêu nào khác có thể thay thế nó.
Chúng
tôi giành cho nhau những yêu thương đẹp đẽ nhất mà những người bạn thân cần phải
có. Hai đứa đều là những sinh viên xa nhà, sự thiếu thốn tình cảm luôn là tâm
điểm. Nó từng hỏi tôi:
-Mày biết vì sao mà tao thương mày
không?
-Chắc tại tao xinh mày nhỉ?
-Chuyện! …Vì mày đã cho tao một vòng
ôm rất ấm.
Đó là khi mùa lạnh bắt đầu kéo đến
trên giảng đường, khi nó đang co ro vì lạnh, chẳng vì lẽ gì tôi lại ôm lấy nó rồi
bảo:” Để mày khỏi lạnh”. Ấy vậy mà con ngốc ấy lại về nhà nhắn tin:” Cảm ơn về
cái ôm khi nãy”…Ở bên cạnh nó tôi trở nên nói nhiều hơn, vô lo hơn và ít nghĩ
suy hơn, vì dường như nó đã nghĩ thay tôi tất cả. Tôi hậu đậu và hay khóc nhè,
còn nó mạnh mẽ và có một bờ vai khá ấm. Tôi còn nhớ khi mùa mưa mang đến những
cơn mưa nặng hạt, lúc tụi tôi đang ngồi ăn chén cháo ven đường, đột nhiên nó đứng
phắt dậy, chẳng nói chẳng rằng kéo tôi qua chỗ nó đang ngồi và ngồi vào chỗ
tôi. Mãi sau, nó mới bảo:” Chỗ mày dột”. Chỉ ngắn gọn thế thôi mà chẳng hiểu
sao tôi lại thấy nó như đang chịu đựng điều gì đó lắm vậy. Nó lại rất hay ngủ gật
trên lớp, và những giờ nghĩ, chẳng vì lẽ gì tôi chẳng hiểu sao mình cũng nhẹ
nhàng tựa đầu vào hình hài đang say ngủ ấy mà thiêm thiếp. Cứ như một chiếc gối
ôm thật nhẹ nhàng.
Chúng
tôi có thói quen hay nắm tay nhau đi dạo trên những con đường đầy hoa gió, loài
hoa mà tôi chỉ biết đến khi có nó, cũng nhờ nó mà tôi mới biết tên của những
“quả cầu bay” ấy. Chúng tôi lại có thói quen hay đi ngắm biển, để rồi ở đó, có
những giọt nước mắt mà thật nhiều, thật nhiều lúc để rơi. Cũng chẳng biết từ
lúc nào mà tôi dần trở nên nhạy cảm, có lẽ vì tôi biết được rằng chỉ cần mình
khóc đã có một người để lắng lo. Sẽ chẳng bao giờ tôi quên được bộ dạng hớt hải
lái xe của nó chạy tìm tôi trong đêm khi hay tin tôi bị ngã xe, nhìn dáng người
nhỏ xíu phóng thật nhanh rồi chạy ào tới ôm lấy tôi nức nở:” Mày đau lắm phải
không?” làm tôi rơi lệ. Cũng sẽ chẳng quên được những phút giây cãi nhau, tôi đạp
xe như điên, còn nó chạy phía sau (mà tôi không hề biết). Cho đến khi giọng nó
hét lên :” Con kia, mày có đứng lại không? Tao mệt lắm rồi đấy, có gì thì cũng
phải dừng lại mà nghe giải thích chứ.” Thì lúc đó tôi mới bất giác quay lưng,
phía sau, nó, mồ hôi nhễ nhại hổn hển:
-Tao chưa bao giờ phải chạy vì ai
như thế đâu đấy… Con ngốc này, lỗi tại tao… được chưa?
Chúng tôi rất ít khi giành cho nhau
những lời “xin lỗi” dù đó là điều cần thiết cho một tình bạn. Chúng tôi luôn tự nhủ rằng:” Thà đừng mắc lỗi
với nhau còn hơn xin lỗi sau khi đã phạm sai lầm”. Và thật đơn giản, nó đã đi
bên cạnh tôi yêu thương như thế.
Thế
nhưng, con gái mà, từng có những lúc chìm vào những khoảng yêu thương. Và tôi,
cũng đã yêu. Thời gian bận rộn tới trường, và thời gian giành cho người mà tôi
đinh ninh là một nửa, cộng với những câu nói mà tôi lấy đó làm lí do ít giành
thời gian cho nó:” Tao luôn ổn mà, mày cứ đi với ổng đi, mà nhớ đừng có làm quá
không tao xử đẹp đó”, làm… tôi và nó xa nhau. Dẫu, nhiều lúc tôi cũng thấy mình
thật ích kỉ, vì chỉ khi nào buồn khóc vì chuyện tình tôi mới tìm đến nó, và lúc
nào nó cũng thật kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện của tôi. Thế mà, có lúc lỗi tại
vô tâm, tôi đã quên lời hẹn lúc sinh nhật của nó. Trong khi mới ngày nào tôi và
nó khi đi dạo, nó đã nhìn lên chiếc đu quay khá cao:
-Tao muốn được đi cái này quá.
-Ừ, dăm tháng nữa là sinh nhật mày
rồi đó, mình cùng đi nhé?
Mãi tới hôm sau tôi mới sực nhớ ra,
nó lại nói :” Không sao mà, hôm qua tao cũng bận lắm, chả muốn đi đâu”.
Để rồi, sau này tôi mới biết nó đã
một mình đi đu quay trong ngày hôm đó thay cho lời hứa của tôi.
Cuộc
sống bận rộn với những guồng quay, nó luôn tự cho mình một khoảng im lặng nào
đó trong thế giới của nó. Những mùa hè trở thành mùa của sự chia tay, dẫu từ từ
cách xa nhau nhưng yêu thương thì vẫn còn đó. Có lẽ bởi là dân học văn nên
chúng tôi nhạy cảm hơn rất nhiều. Có những buổi chiều, tôi và Thương giành thời
gian chỉ để nắm tay nhau khi chuẩn bị lên đường về quê. Có những trưa hè oi ả,
nó thức cả buổi chỉ để quạt cho tôi ngủ khi đương không cúp điện. Thế nhưng rồi,
khi thời gian cứ trôi đi thật yên tĩnh, thứ cuối cùng chúng tôi có lại chỉ là
cuộc cãi vã. Nó gần đây khi ngủ hay có lệ rơi, tôi bất giác nhìn qua lòng đau
xát muối, nên lắng lo hỏi cho ra lẽ. Thế nhưng nó vẫn nhất quyết không nói, tôi
bực dọc,nó im lìm, chúng tôi không còn nói chuyện kể từ ngày đó. It hôm sau tôi
cũng chuyển phòng không ở chung với nó nữa, chúng tôi trở thành những người vô
hình trong nhau. Và rồi, chúng tôi ra trường và bặt vô âm tín từ đó.
-Thế mà giờ mình gặp lại hay thật
Thương nhỉ? Cú như cơ duyên.
-Chắc gặp lại mày cũng chẳng còn
ghét tao như lúc đầu mày nhỉ?
-Thế tao ghét mày như lúc cuối được
không?
Hai đứa lại cười toe cả một quãng
trời sau từng ấy thời gian rất dài mới gặp lại. Tôi không hỏi nó lí do những giọt
nước mắt ngày đó, nó cũng không kể tôi nghe quãng thời gian sau đó nó đã sống
như thế nào. Giua chúng tôi chỉ là những cuôc hẹn không đầu không cuối. Tôi
không hỏi vì tôi không muốn nỗi đau ngày xưa gặp lại, còn nó không kể vì bất
giác nó nói với tôi:” Có lẽ tao cũng không cần phải ngồi cạnh mày như trước. Vì
khi mày xa tao, ở một góc nhìn khác, tao được thấy mày là đủ rồi. Với tao, chỉ
cần mày có thể vui, ngồi sau mày nhìn mày cười, mày hạnh phúc, đó đã là điều một
đứa bạn thân hi vọng”. Bất giác, một nhành hoa gió rơi, hai người bạn nắm chặt
tay nhau đi như ngày trước, tôi mỉm cười:” Nhất định tôi sẽ không buông bàn tay
này ra một lần nào nữa, bạn thân à”.
Tác giả: Lê Hứa Huyền Trân,
Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định.
No comments:
Post a Comment