Tác giả Lê Hứa Huyền Trân |
HÃY GIỮ LÒNG MÌNH
Truyện ngắn
Lê Hứa Huyền Trân
Trong tình yêu, đôi khi dừng lại là một điều đúng đắn, dẫu người ta cứ
luôn ca ngợi tình yêu sẽ luôn hạnh phúc nếu hai người yêu thương nhau tha
thiết… Với một ai đó, đôi khi, “tình chỉ đẹp khi tình là dang dở”…
Những ngày
mưa như thế này cô hay nhớ đến anh, bởi anh xuất hiện bên cạnh cô cũng vào một
ngày mùa đông đầy giá lạnh. Mối tình của họ sẽ trở nên rất bình thường nếu
không phải anh là người đàn ông đã có gia đình, và vì gia đình anh ở rất xa,
nhiều khi cô vẫn hoài nghi cô chỉ là “chốn an ủi tạm thời” khi ấy. Lúc họ mới
gặp nhau, người đàn ông trưởng thành với chiếc áo sơ mi đóng thùng gọn gàng
cùng chiếc kính đặt nhẹ trên sống mũi ấy hoàn toàn không phải là gu của cô.
Tuổi trẻ nông nổi khi ấy, những chàng trai thời thượng với mái tóc highlight và
tai xỏ khoen như các thần tượng Hàn chiếm vị trí đặc biệt quan trọng trong
“cách nhìn người”. Khi ấy, cô vào một quán café, cái lạnh hiu hắt đến rợn người của mùa đông dễ
khiến tâm hồn của những người cô đơn dễ tìm đến nhau. Anh ngồi bàn cạnh cô, và
khi hai người phục vụ ra hỏi họ gọi món gì, dẫu là hai bàn khác nhau thì có
cùng một câu trả lời “Americano đá” trong cùng một thời điểm dễ khiến họ tò mò
về nhau. Người phục vụ cũng có vẻ hơi sững người rồi mỉm cười bước đi, còn anh,
anh chỉ nhìn cô cười sảng khoái:
-Uống đồ lạnh vào ngày đông là bị viêm họng đấy cô bé!
Cô chỉ cười:
-Nếu viêm họng vậy sao anh cũng uống?
-Uống đồ lạnh vào ngày đông là bị viêm họng đấy cô bé!
Cô chỉ cười:
-Nếu viêm họng vậy sao anh cũng uống?
Đó là lần đâù họ nói chuyện với nhau,
và cũng là
lần đầu có người gọi cô là cô bé. Họ không
cố gắng để gặp nhau, tất cả đều là những phút giây tình cờ.
Họ thường tìm đến quán café ấy để thưởng thức Americano vào những ngày đầu đông
và xuyên suốt cả những chiều mưa cuối năm đầy giá lạnh, và thay vì như khi chưa
quen biết thì lần này họ lại chào nhau, và nếu, một ai đó bỗng dưng thấy cô
đơn, họ sẽ cùng ngồi nói chuyện với nhau. Một mối quan hệ chẳng có tên giữa
những người lạ.
-Sao anh lại thích đi đến quán này vào
những ngày mưa như vậy?
-Vì đó là ngày anh xa vợ con vào đây làm,
cứ mỗi khi mưa rơi là lại nhớ đến họ.
Câu trả lời ấy của người đàn ông ấy có
hai nghĩa: một là anh ta muốn xác nhận rõ ranh giới
giữa hai người, còn hai là vì anh
ta muốn cho cô biết rằng anh ta đang rất cô đơn.
-Thế còn cô bé? Trời lạnh thế này lại thích Americano đá?
-Vì đó là thức uống ưa thích của
người yêu em. Khi uống nó, nỗi nhớ anh ấy trở nên bớt cồn cào.
Cả cô và anh, người ngoài nhìn vào,
những con người đồng điệu cùng sở thích, cùng uống một
thứ, cùng nói một câu chuyện, hay gặp nhau, và lúc nào cũng
không ngớt nụ cười, cứ như những người tình nhân đang dành cho nhau những giây
phút ấm áp nhất giữa mùa đông. Chỉ có những người trong cuộc, họ hoặc là hiểu
chuyện đến đỗi không cho đối phương cơ hội, hoặc họ đang muốn cho người kia
biết những người thân yêu của họ đang ở những nơi rất xa.
Anh lớn hơn
cô chắc cũng dễ mười lăm tuổi, nó không làm anh già đi trong mắt cô mà chỉ
khiến cô nghĩ rằng anh thực sự là một người đàn ông chín chắn. Nếu người tình
của cô luôn khiến cô buồn vì tuổi trẻ đầy nông nỗi thì anh sẽ khiến cô cảm thấy
an tâm và có thể dựa vào. Anh là trưởng phòng của một công ty lớn mà nơi đó, cứ
vài năm lại thay đổi thuyên chuyển công tác một lần. Chốn phố nhỏ này cũng chỉ
là một chốn neo đậu tạm thời của anh. Anh nói giọng Hà Nội, vì thế nghe rất ấm
áp, hồi nhỏ cô vẫn luôn nói với bố rằng lớn lên sẽ chỉ lấy người Hà Nội vì yêu
giọng nói của con người nơi ấy… Và có một điều không thể phủ nhận rằng, cả hai
người đều biết, một năm quen biết nhau, đủ để họ hiểu : hình như anh có thích
cô.
Cô là một
thư kí, công việc lúc nào cũng bận rộn, có những khi ở lại công ty trực qua
đêm. Những người- nhớ- nhau họ thường tìm lí do để được gặp nhau. Những người
lạ họ sẽ dễ dàng quên một người mới cùng mình ngồi uống café hôm qua nhưng khi
họ nhớ nhau họ sẽ cảm thấy cả quán café đống đúc này bỗng như chẳng có một ai
chỉ vì thiếu một người. Anh bắt đầu nhắn tin cho cô hẹn gặp thay vì cứ tới và
tình cờ gặp. Những tin nhắn đưa qua đưa lại. Cô bắt đầu thấy lo khi dần dần
nhận ra điều đó. Cô cũng lo khi mình cũng trở nên muốn gặp anh nhiều hơn trước.
Những tin nhắn thay bằng những cuộc điện thoại, từ lo lắng vì nhớ anh cô thấy
lo lắng vì không hiểu sao gần đây cô lại hay nghĩ tới gia đình anh, dù hai
người vẫn chưa có một lời nhớ thương mà chỉ là ngầm hiểu tình cảm nhau. Cô bắt
đầu từ chối đến quán café ấy. Suốt cả tháng đầu đông khi ấy, cô chỉ đứng nhìn
quán café và anh đang ngồi trầm tư một mình. Cô viện lí do là những cuộc họp
hay ngủ quên để không nghe điện thoại anh…
Thế nhưng,
thay vì cô trốn tránh, anh lại muốn đến gần cô hơn. Anh hay nhắn tin hỏi cô
muốn ăn gì, dù từ chối nghe điện thoại nhưng cô vẫn trả lời tin nhắn anh, khi
vô tình cô nói ra thứ cô muốn ăn, hay chợt nói thèm Americano đá mà không đến
quán được thì khoảng nửa tiếng sau đã thấy anh cùng với những món ấy trên tay.
-Anh
không cần phải mua mang tới đâu. Em vẫn còn đồ ăn lót dạ mà.
-Lâu
rồi cũng không gặp em, dù gì anh cũng ghé ngang mấy chỗ đó, chỗ em làm lại trên
đường về.
Có một lần sẽ có những lần sau, khi
biết cô trực đêm thể nào anh cũng hỏi cô muốn ăn gì, cô từ
chối thì anh sẽ mua một món do anh tự chọn mang tới cho cô.
Đồng nghiệp họ nhìn cô và thấy ganh tị, thay vì tự hào cô lại bắt đầu thấy sợ
hãi mối quan hệ này. “Tại sao anh không phải là một người đàn ông độc thân? Nếu
anh độc thân thì dù anh bao nhiêu tuổi, với em, tuổi tác cũng chỉ là con số”.
Câu hỏi cứ lờn vờn trong đầu cô. Thậm chí, cô còn nghĩ tới người yêu đang du
học xa của mình, cô và người ta hay cãi nhau cũng chỉ bởi khoảng cách quá xa
nhau và thiếu thốn hơi ấm người thương. So với anh, lúc nào cũng ở bên cô và
quan tâm tới từng bữa ăn giấc ngủ thì người cô thương lại đang ở rất xa tới nửa
vòng trái đất. Mặc nhiên, khi con người ta ở quá xa như vậy, họ thường sợ người
kia là kẻ thay lòng.
Rồi cô để
mọi thứ tới đâu thì tới. Cô chấp nhận sự quan tâm của anh, để anh đưa đón đi
làm, hẹn gặp nhau lúc cuối tuần, rồi cùng đi chơi những ngày lễ. Họ cứ ở bên
nhau những ba năm như thế, nhưng chưa bao giờ họ nói thương nhau. Cho tới ngày
cuối đông năm ấy, cô đã gặp vợ anh. Chị là một người phụ nữ đẹp và có phần hơi
cam chịu, chị biết mối quan hệ của cô và anh và ba người cùng nhau ngồi im lặng
thưởng thức café trong quán. Sau lần ấy, cô hẹn gặp anh riêng, cô nói rõ về mối
quan hệ của hai người và nghĩ rằng họ đừng nên gặp nhau nữa. Cả hai người họ, nhìn
cách anh quan tâm chị, rõ ràng anh vẫn còn rất thương chị, chỉ là phút xa nhau,
người ta dễ thay lòng. Cái cách mà chị nhìn anh, rõ ràng chị rất yêu anh, yêu
đến nỗi sẵn sàng tha thứ cho anh nếu anh dành tình cảm cho một người phụ nữ
khác. Và chỉ thế thôi, cũng đủ để hiếu nếu hai người thật sự hiểu cho nhau, họ
hoàn toàn có thể quay lại là một gia đình hạnh phúc. Anh không nói gì, chỉ gật
đầu, anh hiểu những gì cô nói. Tình cảm con người vốn lắt léo, anh thương cô
nhưng anh yêu chị…
Vậy là sau
từng ấy năm cô lại cô đơn, nhưng dường như cô không thấy mình hối hận. Điều
quan trọng là cô đã không phá vỡ một gia đình vì biết tỉnh táo trong tình cảm,
và quan trọng hơn nữa là cô cảm thấy rằng khi cô nhận ra anh yêu chị, cô cũng
biết mình vẫn rát yêu người yêu đang ở phương xa. Thì ra, dù khoảng cách có xa
bao nhiêu quan trọng là hãy giữ lòng mình và tỉnh táo trong nhiều chuyện, yêu
thương chân thật nằm ở ngay góc nhỏ trong tim. Cô kéo vội manh áo trước những
hạt mưa đang rơi, lê bước vội về nhà. Ở trên những bậc thang hiên nhà có một
hình bóng quen thuộc vừa thấy cô đã đứng phắt dậy:
-Đi
đâu mà để ướt mưa thế này? Anh về rồi đây, lại đây anh sưởi ấm…
Chiếc dù trên tay người đàn ông rơi
xuống đất bởi cô đã nhào tới ôm chầm lấy anh rồi.
Tác
giả : Lê Hứa Huyền Trân
Hội
viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định
No comments:
Post a Comment