Tác giả Hoàng Quý |
Chùm thơ Hoàng Quý
(Do Du Tử Lê và Lê Thiên Minh Khoa tuyển chọn)
GIẤC PHÌ NHIÊU
(Thơ văn xuôi)
Rất nhiều khi ta thảng thốt mơ giấc phì nhiêu của đời
người. Em đâm đuống, em trổ ống, ta đánh cồng và ca hát khúc ca của Mường
Người. Đây là non xanh, kia là thung xanh, con trâu thở hơi sương tung bọt dãi
dưới vòm tre kẽo kẹt. Thằng bé đánh cù con cù quay tít. Ông ké già, bà ké già
tóc xoà như cước vẹo xiêu men đắng men nồng. Vũ trụ bơ thờ hương lửa. Ta và em
đắm nhìn mê sảng giấc phì nhiêu.
Nín nhìn chiếc đèn kéo quân xoay, quan xoay, lính xoay,
quản tượng xoay, kẻ sĩ xoay vòng vo ngây dại, lũ nông ngư xoay chèo xoay lưới,
con cá ngoắt đuôi xoay đuổi không cùng. Em tha thiết, em tươi nồng vũ trường
chớp xanh chớp đỏ. Chợ chạ người anh khoe sức lực điền kẻ xem người trả. Em
nhìn ta đăm đắm như buồn một thuở, thánh thót loang dài nước mắt phì nhiêu.
Giật mình tỉnh thức: - Ô! Chỉ là cơn mê. Cơn mê của mộng
si níu giữ. Cuối bờ kia gầm gừ sóng phủ, biển vẫn xanh cái xanh hoang như chưa
bao giờ xanh thế, gió vẫn rung reo thao thiết đến vô cùng. Con thuyền ra khơi
và lưới, và cá. Vũ trụ phập phồng cái ngẫu nhiên và không ngẫu nhiên. Giấc phì
nhiêu của em, của ta không là gì cả. Hiện và xóa. Không là gì cả! Không là
gì… một nhúm phì nhiêu.
1996
ĐI BÊN MÙA LÁ RỤNG
Nếu không còn gì ao ước ở trong tôi
Thì có nghĩa chả còn gì để mất.
(Olga Becgon)
Trên quê chị đã
mùa động tuyết
Vít cong cây và
trắng ướt trời
Nơi tôi đợi lại
một mùa lá rụng
Những mảnh vàng
gieo ánh cả vườn tôi
Trang thơ cũ
trước cây vườn tôi hát
Lóng lánh buồn
vui bên lá rơi
“NHẮC AI ĐI QUA DÙ ĐẦY ĐỦ
LỨA ĐÔI
NHẮC CẢ NHỮNG AI ĐI CÔ ĐỘC
TRÊN ĐỜI
TRÁNH, ĐỪNG ĐỘNG VÀO CÂY MÙA
LÁ RỤNG” (1)
Ta cả tin
Ta rất nhiều mơ
mộng
Kiên tâm trồng
những tháp cát lên mưa
Mê mải thúc
những con tàu rỉ sét
Phăm phăm Hành
khất – Thế nhân – Buồn …
Thưa chị! Lá
trên cành rụng đấy
Chúng loay hoay
như một tiếng thở dài
Mơ lên mỏi cõi
nhân sinh rúm ró
Giấc mơ vàng
trong mắt lá mồ côi!
1996
(1)Lời trong một bài thơ của On - ga Béc - gôn
(Bản dịch của Bằng Việt)
ĐIỆP KHÚC
Mỗi ngày
Mọi hiện hữu lại bước ra từ hư không
Ta cứ tưởng đã hiện hữu không còn lo
thất lạc
Niềm tin có thời
Mỗi ngày
Những hình dung từ đến chào từ biệt
Như những chiếc lá vàng buồn và đẹp
Đã từng xanh muội mê xanh!
Mỗi ngày
Sự minh triết cô đơn như gió
Sự minh triết càng chất chồng càng hoang vu như cỏ
Gió mãi loay hoay đi tìm mái nhà mình
Cỏ chen vật vã mưu sinh?
Mỗi ngày
Đời người thêm một đoạn văn viết dở
Những hình hài như có như không
Chưa chợp mắt đã hoang đường hiện hữu
Đầy đường nhân nghĩa rêu rong…
Ta cứ lăm le Đóng - Đinh - Câu - Rút
Đắp - Thánh - Đường - Cõi - Nhân
Giá tình yêu vô tư như thể đất
Xoay vòng!
1997
Hoàng Quý
No comments:
Post a Comment