Truyện ngắn
Lê Hứa Huyền Trân
Với tôi khi ấy, mọi
ngày lễ đều chỉ là những ngày bình thường. Với tôi, không có những ngày cuối
năm, không có Noel, không có cả những chiều Tết mà người ta ngóng trông vì mỗi
năm chỉ có một lần. Tôi khô cạn đến mức không có cả những phút hồi hộp và những
giây dồn dập chờ cái quyết định nghỉ lễ từ Sếp, thời gian cứ thế vùn vụt trôi
qua, phải làm thì sẽ làm, được nghỉ thì thôi nghỉ. Người con gái tuổi ba mươi
không còn những hào hứng thuở nào, chỉ sống như một chiếc bóng lặc lè và lầm lỗi
ngày qua ngày thế thôi. Có cô đơn quá nhiều mới làm tôi nhớ về quá khứ, đôi khi
chạnh lòng khi nghĩ về những tháng ngày đã qua phút cuối cùng tôi bàng hoàng nhận
ra tất cả những gì mình nhận được ngày hôm nay chung quy cũng tại do mình. Tôi
nhớ về những tháng năm tuổi trẻ đã yêu như thế nào, đã cuồng si ra sao, đã sai
lầm như thế ấy, tôi nhớ những cái khoác tay, những nụ hôn, những vòng ôm và cả
những trò đùa. Để rồi bây giờ, khi nghĩ lại, càng nhận ra những gì đã qua trôi
qua thêm từng phút từng giây, lại có cảm tưởng nó đã xảy ra rất lâu, và sự cô
đơn, là cái giá của sai lầm ngày ấy mang lại, đang gặm nhấm tôi, mặc nhiên tôi
chấp nhận điều đó một cách dễ dàng.
Đi ngang qua những
cửa hàng bắt đầu giăng những cây thông Noel, nhìn qua khung cửa một gia đình
nào đó đang ngân vang một khúc thánh đường, tôi chọt nhớ tới anh, người tôi gặp
vào mùa đông năm ấy. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là khi tôi đi lễ nhà thờ,
tôi không phải người theo đạo, chỉ là đến đón đứa bạn đang đi lễ. Người ấy dong
dỏng cao, chiếc áo hoodie với mũ trùm kín đầu, tai nghe headphone rõ to vì tuy
tôi đứng cách xa khoảng mấy bước vẫn có thể nghe rất dội :
-Là bài Rain của
Taeyeon đúng không?
Thực ra tôi chỉ hỏi
thế thôi chứ chẳng mong một câu trả lời, thế nhưng người ấy lại nhẹ nhàng tháo headphone ra rồi cười
rõ to:
-Đúng rồi, cậu cũng
thích Taeyeon à? Cậu biết bài I không? Tớ cực thích mê bài ấy.
-Biết, cô ấy hát
bài 11:11 còn đỉnh lắm nữa cơ.
Đó là lần đầu
chúng tôi nói chuyện với nhau, tôi những tưởng cuộc nói chuyện sẽ kết thúc theo
chiều hướng ấy thì cậu ta lại tháo một
bên tai nghe và đưa cho tôi:
-Cậu nghe cùng
không? Dù gì dường như cả hai chúng ta đều đang phải chờ người rất lâu.
Vằ mặc nhiên, tôi
như môt cô gái dễ dãi, chấp nhận một bản nhạc từ một chàng trai mới lần đầu gặp.
Sau lần đó chúng tôi không gặp nhau nữa cho đến vài tuần sau, khi những hạt mưa
cuối năm bắt đầu rơi nhẹ nhàng trên
gò má của những người thiếu nữ, người con gái tuổi đôi mươi như tôi khao khát
những cuộc chơi, tôi quay lại cùng bạn nhà thờ khi ấy. Chẳng phải vì tôi muốn gặp
cậu ta, chỉ vì đó là nhà thờ gần tôi nhất, và kì cục một đỗi, tuổi trẻ nhưng
tôi lại quá chây lười và ghét phải đi xa.
-A, là cậu đúng
không? Cô gái đợi bạn ở nhà thờ?
Là cậu ta, và thì
ra trong mắt cậu ta, “ tên” của tôi lại dài như thế. Tôi khẽ mỉm cười gật nhẹ đầu,
tôi không phải mẫu người
khá niềm nở với những người lần đầu tiên gặp mặt, nhưng cũng vội hỏi:
-Cậu ở trong dàn đồng
ca hay lại đợi người?
-Tớ đợi mẹ, lần trước
tớ cũng đợi mẹ.
Rồi đám bạn kéo
tôi đi nhanh quá tôi chỉ kịp chào nhưng vẫn nghe cậu ta nói với:
-Taeyeon mới ra bài
mới Dear Santa đó, cùng Taetiseo, cậu nghe chưa? Tớ thu vào rồi, đợi cậu tại
nhà thờ nhé.
Tôi chỉ gật đầu rồi
quên bẵng.
Cũng chẳng hiểu vì
lẽ gì mà cả ngày chủ nhật ấy tôi cứ nôn nao vì dường như đã quên một điều gì
đó, ngay khi sực nhớ
ra lời hẹn với cậu bạn mình thậm chí còn không biết tên thì ánh nắng cuối ngày
đã tắt và gió thổi từng cơn rét buốt cứ như đang ở một miền nào đó giá lạnh lắm.
Tôi khoác vội chiếc áo thật dày và chạy như bay tới ngôi nhà thờ nhỏ ấy, chuông
đồng hồ điểm chín giờ và những khung cửa trở nên hờ hững vì đã mệt mỏi cả ngày,
chỉ chờ người gác cổng khóa lại.
-Cậu tới rồi à? Xém
nữa tớ ngủ quên.
Cậu ta vẫn còn ngồi
đó đợi cho một cái hẹn ban trưa.
-Sao cậu còn ngồi
đây? Lỡ tớ không tới thì sao?
-Nhưng – cậu ta bắt
đầu gãi đầu một cách đầy khờ khạo – Là tớ hẹn cậu mà, tớ phải đợi chứ.
Cậu ta tên Ni, đó
là lần đầu tôi biết đến cậu ấy, cậu ấy lớn hơn tôi bốn tuổi. Và sau hai năm kể
từ khi quen biết, chúng
tôi trở thành người yêu của nhau vào một ngày cuối năm, khi pháo hoa bắt đầu nổ
vang trời đón mừng năm mới, cũng là lúc tôi chợt nhận ra chúng tôi đã đón nó bằng
một nụ hôn trên những bờ môi mềm.
Chúng tôi vẫn thường gặp nhau mỗi
chủ nhật khi anh đi đón mẹ về, sau hai năm yêu, cũng có nhiều lần anh muốn đưa
tôi ra mắt mẹ anh nhưng tôi chỉ từ chối:
-Tình yêu của mình
chỉ mới bắt đầu, em cảm thấy nó chưa chín chắn.
Tôi luôn từ chối mỗi
khi anh muốn, vì với tôi, khi ấy tôi vẫn còn trẻ lắm, vẫn chỉ là một cô bé, chuyện “ra mắt” cứ như đã
chuẩn bị lễ cưới xin đến nơi, và tôi thì chưa muốn bó buộc vào một gia đình.
Khi ấy, anh chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi:
-Đừng nghĩ nhiều
quá cô bé, mẹ sẽ chấp nhận em thôi. Anh chỉ muốn chúng ta gần gũi hơn.
Và tôi lúc nào
cũng cho rằng là hẹn hò, là đi cùng nhau là quá đủ rồi. Cái cảm giác gần gũi
hơn mà anh nói, cái cảm giác
“ một gia đình” tôi vẫn chưa muốn nếm trải. Năm tôi hai mươi lăm, chúng tôi đã
yêu nhau được ba năm, anh vẫn muốn đưa tôi về ra mắt mẹ vào dịp năm mới, tôi vẫn
từ chối khiến anh rất buồn, từ buồn nó như mầm chồi sinh ra những cuộc cãi
nhau. Khi yêu nhau, người ta hay nói phải có những cuộc cãi vã thì mới hiểu
nhau hơn nhưng tôi lại cho rằng, những
cuộc cãi vã chỉ khiến con người tạo ra những khoảng trống không nhau Và khi những
khoảng trống ấy lớn dần lên, nó sẽ khiến con người ta trở nên xa cách. Với tôi,
tôi cho rằng anh muốn bó buộc tôi quá sớm, trong khi mọi thứ trong ước mơ về
tương lai của tôi tất cả chỉ mới bắt đầu. Còn anh, anh luôn nói gặp mẹ chỉ để
tôi và anh trở nên hiểu về cuộc sống của nhau thêm thôi, chứ không ép buộc tôi.
Ai cũng có cái lí của riêng mình, nhưng trong mất tôi khi ấy, anh cứ như một
người đàn ông bám váy mẹ, khi chiều chủ nhật nào dù đó là ngày kỉ niệm của
chúng tôi hay việc gì quan trong cách mấy anh cũng phải bỏ ngang chỉ để đi đón mẹ.
Và việc anh liên tục nói mẹ muốn gặp tôi chỉ khiến tôi cảm thấy anh quá phụ thuộc
vào mẹ.
-Vậy chắc nếu mẹ
nói anh chia tay em, anh sẽ nghe theo tắp lự nhỉ?
-Không, mẹ sẽ không, chỉ là anh muốn em gặp mẹ một lần
thôi.
-Em không thích những
người đàn ông bám váy mẹ, có lẽ chúng ta nên cho nhau khoảng thời gian riêng để
hiểu nhau thêm như anh muốn.
Chúng tôi gặp nhau
cũng vào ngày cuối năm, gắn bó nhau cũng vào cuối năm và nói lời chia tay cũng vào khoảng thời
gian ấy. Ấy vậy mà chúng tôi xa nhau thật, anh không liên lạc với tôi, tôi biết
không phải vì anh hết thương tôi mà bởi vì trước giờ điều tôi muốn anh luôn
làm. Anh sẽ đợi tôi liên lạc trước. Còn tôi, tôi lúc ấy lại cho rằng anh quá
nhu nhược. Một năm sau khi chia tay, khi những cơn gió đông về trở nên rét buốt,
tôi quay lại nhà thờ năm ấy, nhà thờ ấy không còn anh nữa, chỉ còn một người
gác cổng năm nào đang quét vội mảnh sân.
-Thế cái cậu hay đi
cùng cô đâu rồi? Mấy tháng nay không tháy cậu ấy đến. Chắc chuyển nhà rồi.
-Chắc mẹ anh ấy có
việc không năng đi nhà thờ như trước ạ?
-Mẹ cậu ấy? Mẹ cậu
mấy mất từ sáu bảy năm về trước rồi mà. – Rồi người gác già trầm ngâm- A, đúng
rồi, cô nghĩ cậu ấy đi đón mẹ cũng phải thôi, tôi nghe nói mẹ cậu ấy qua đời vì
tai nạn, trong một lần đi lễ, vì cậu ấy không kịp đón, bà nôn về nên…
Thời gian ấy là
trước khi cả gặp tôi, đó là lí do mà anh luôn đến nhà thờ với danh nghĩa đế đón
mẹ nhưng thực ra chỉ
là khoảng thời gian anh gặm nhấm lương tâm chuộc lại lỗi lầm năm ấy của anh vì
trễ giờ mà mất mẹ. Và thì ra những lần anh muốn tôi ra mắt mẹ, chỉ là để có thể
kể cho tôi nghe về câu chuyện của đời mình mà tôi luôn hết lần này tới lần khác
kiếm lí do từ chối vì sợ nhọc… Tôi lục vội điện thoại để gọi anh, anh đã đổi số,
tôi chạy vội đến nhà anh, nó đã cửa đóng then cài, người hàng xóm bảo gia đình
anh chuyển vội đi vì bố anh trở bệnh nặng, phải về bắc điều trị…
Trong suốt một năm chúng tôi xa
nhau, đã nhiều lần tôi thấy cuộc gọi nhỡ từ anh, đã nhiều lần tôi thấy tin nhắn
anh muốn gặp nhưng tôi chỉ dửng dưng vì tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ cách
xa anh mãi mãi. Rốt cuộc, người đàn ông mà tôi nghĩ rằng tôi hiểu nhất tôi lại
chẳng biết gì, anh đã luôn ở bên tôi những lúc tôi buồn, đã luôn lắng nghe đủ
chuyện trẻ con của tôi, thậm chí trong những buổi gia đình tôi tụ họp, tôi còn
dẫn anh về… Cảm giác đó đã rất hạnh phúc mà tôi chưa bao giờ mang lại cho anh.
Ngay cả khi bắt đầu, tôi đã có lỗi với anh, bắt anh chờ đợi và rốt cuộc tôi đã
luôn sai lầm.
Những ngày cuối
năm như thế này, tôi lại nhớ về anh da diết, tôi không biết anh đang làm gì,
hay ở đâu, hay có còn nhớ đến tôi với những tháng ngày tôi đã trải qua tươi đẹp
nhất? Chỉ biết là, bây giờ, đến tôi sẽ đợi anh…
Lê Hứa Huyền Trân
Hội viên Hội VHNT
Tỉnh Bình Định
No comments:
Post a Comment