Nhà thơ Chu Vương Miện
NGUYỄN CÔNG TRỨ
Một bụng rau lang no kềnh
vỗ mãi cùng trời đất
cái thân hèn chờ tẩm quất đấm lưng
Một cái khăn lúc làm chiếu lúc làm chăn
đời đáng ghét và đời đáng chán
cứ dập dềnh chìm trong bể hoạn
nằm không giường ngủ mãi ổ rơm
cõi đời này toàn rau luộc không cơm
mà chữ nghiã thánh hiền nhai khó nuốt
mòn cái chân già cái đầu gần nửa kiếp
xôi thì không mà bỏng cũng không
chán cho ta hồ thỉ tang bồng
uổng nến sáp đèn cầy cùng lều chõng
bao lần thi lần nào cũng hỏng
nợ áo cơm rau cháo nợ hoài
chả đêm nào thoát tiếng trống canh hai
kêu réo mãi nghe mà đứt ruột
buồn biết mấy mà không dám khóc
ôi trượng phu vác gạo thời nay
cửu vạn à ? sao lại có ta đây
từ bến sông bến tàu ngồi ngủ gục
có đôi lúc thèm bún riêu bánh đúc
ly trà xanh chiếu bát điếu cày
trưóc bốn vùng nam bắc đông tây
đi mãi mãi chưa bao lần đến
đã quá đủ thời khố dây khố bện
y chang chàng Trần Minh khố chuối thời xưa
Một chiếc thân khổ biết mấy chưa vừa
Ôi lều chõng lều ơi và với chõng
Uy Viễn ta bây chừ vẫn còn nằm chỏng gọng
Chu Vương Miện
ĐỌC THƠ ĐỖ MỤC
Thương nữ bất tri vong quốc hận
Thương nam cũng vậy ? chả hơn gì ?
Cặn bã bồng bềnh trôi trên nước
Bạc Tần Hoài lặng lẽ trôi đi
vẳng bên sông khúc Hậu Đình Hoa
đời Trần Hậu Chủ mất bao giờ ?
một mảnh chia hai vùng nam bắc
triều đại này qua triều đại kia
Nước mất thì kệ cha nước mất!
vẫn bia với rượu vẫn chơi bời
nhạc nhõe trống kèn cùng với rượu
trần truồng múa hát thoả vui chơi
Bên sông còn mãi bầy trâu chó
Thương nữ phàm phu ngoác miệng cười ?
Nước mất cũng đành cho nước mất
lỡ nào để xổng mất cuộc vui
Nghìn năm Bắc thuộc giờ gặp lại
Xã hội ngày nay Chó lẫn người ?
Chu Vương Miện
TẠP CÚ 1
ngựa chạy nơi rú là ngựa
hoang
ngựa có hàm thiếc dây chằng
là thiên lý mã
ngựa kéo xe là ngựa hèn
ngựa không nghe lời chủ là ngựa
chướng
ngựa chạy không tự do
là ngựa đua
ngựa nhớ quê xưa
là ngựa hồ
ta ước là người Hung Nô
Chu Vương Miện
TẠP CÚ 2
Đời nhà giáo viết bao nhiêu phấn
trắng trên bảng đen
rồi lấy khăn lau đi bằng hết
đời con dã tràng
xây bao nhiêu lâu đài
trên cát
sóng lùa đi bằng hết
bao nhiêu nhà cách mạng
chết rục trong nhà tù
có người không còn xác
bao nhiêu tấm lòng yêu nưóc
chả khác chi
quạ đen kêu quàng quạc?
Chu Vương Miện
No comments:
Post a Comment