Truyện ngắn của Trương Thị Thanh Tâm
Chú
hai Nhân bước ra mé rạch vói hái mấy trái bần miệng
ngân nga lên câu vọng cổ, trong lòng nghe lâng lâng, chú
vừa lờ được mớ cá tôm và có hai con cá lóc cũng to
bộn cỡ ký mấy, chú lựa ba mớ ra ...cha ...và nghĩ, mai
lại đỡ tốn tiền chợ rồi, chú định lấy hai con cá
lóc một con nướng trui cuốn bánh tráng rau sống chấm
mắm nêm, một con nấu bậy tô canh chua, chú chắc
lưởi..ha ha...đủ xôm tụ rồi, xế xế mình hú tụi
thằng hai Cường, thằng Hảo, thằng Tiến lai rai nhâm nhi
vài xị, kéo vài bản đờn cò đám tài tử nầy khỏi
chê đâu, nhứt là thằng Cường nó xuống vọng cổ thì
là mùi gì đâu, đám gái làng có mà chết vì nó,
thân hình thì lực lưỡng, dân làm vườn mà... sẵn
hôm nay có trăng, gió thu lành lạnh ấm lắm đây nha, cứ
dọn bày ra chiếc ghe bập bềnh trên sông, chờ trăng lên
cũng vui vẻ tuổi già.
Cuộc
đời cứ như vậy mà trôi qua theo năm tháng, chú còn nhớ
những ngày sau 1975 khi chú học cải tạo về gia đình
nghèo khó, chú lao đao lận đận, hết làm phu khuân vác
ở bến xe rồi đến bến đò, chạy xích lô, bán vé số,
cho đến sửa xe ở góc đường chú không từ chuyện gì
khó nhọc cả bởi trên vai chú còn nợ gánh gia đình, vợ
chú cũng là người đàn bà hiền hậu biết cần kiệm
lại siêng năng khéo léo trong nhà, mấy năm chú không có
ở nhà, vợ chú cũng tảo tần hôm sớm nuôi con chờ
chồng.
Chú có hai đứa con một trai một gái, bây giờ thì cũng
tạm ổn, đứa con trai thì lao động nước ngoài, dành
dụm lâu lâu gởi chút đỉnh về nhà, đứa con gái thì
học hết cấp ba lúc đó chú không đủ khả năng cho nó
học đại học nên nghỉ đi làm xí nghiệp may, nay đã có
gia đình thế là chú có hai đứa cháu ngoại cũng một
trai một gái nó nói vậy đủ rồi thêm nữa mệt lắm.
Vợ
chồng chú chắt mót trở về quê mua được năm công đất,
cất nhà, làm ruộng, làm rẫy có chút đỉnh cây ăn trái,
mùa nào có trái đấy để ăn, sau bao năm vất vả rồi
cái gì cũng qua hết chứ cứ ngồi đó mà than thở buồn
chán hoài làm sao chịu nỗi, gặp thời thế, thế thời
phải thế, chuyện trần ai, ai biết được ngày mai.
Chú
mong sao một đêm thức dậy thấy mình còn thở gia đình
bình yên là tốt rồi việc gì đến thì cứ đến chứ
còn ngồi đó lo âu mãi chỉ tổ già thêm lên rồi
bệnh hoạn rủ nhau đến thì mệt lắm.
Đang
trong dòng suy nghĩ chú nghe tiếng ghe máy nổ từ xa chạy
đến chú nheo mắt nhìn thì ra thằng Hợi chú hú nó:
-
Ê, ê. Hợi, mầy làm gì mà từ sáng sớm tới giờ mầy
cứ chạy qua chạy lại con rạch nầy vậy, có quởn chút
ra đây nhập bọn với tụi tao lai rai nha.
-
Thằng Hợi cho chiếc ghe máy tấp vào gốc bần và nói:
-
Chú không hay gì sao.
-
Vụ gì mà hay với không hay.
-
Thì cô Lan thợ may con dì tư Xinh xóm dưới đó mất
tích rồi.
-
Hồi nào mà cho là mất tích, tao mới gặp nó chiều hôm
kia đây mà.
-
Dì tư nói hôm qua thấy nó ngồi buồn rồi khóc rấm ra
rấm rức hỏi hoài không nói, cơm cũng không ăn uống gì
hết, chiều qua tới giờ cũng không thấy, tối cũng chẳng
thấy về có khi nào nó đi đâu mà không nói, nên dì
nghĩ bậy kêu con chạy vòng vòng coi có thấy gì không, dì
nghi nó thất tình nên... ôi mà chạy từ sáng giờ có thấy
xác nào trôi nổi đâu nà.
-
Ý cái miệng mày nói gì không nên.
-
Thôi để con chạy thêm vòng nữa coi sao sáng giờ hết
hai lít xăng rồi, xế chiều con ghé nha chú hai, nói rồi
nó giựt máy de ra rồi chạy tuốt.
Chú
lắc đầu ngẫm nghĩ, thời nay trai gái không biết đâu
mà lường thấy mà mệt cũng may con mình nó cũng ngoan
,cũng nên thân chứ không mình cũng khổ, còn nói về con
Lan thấy nó cũng đẹp người đẹp nết lại có nghề
may, lễ phép biết kính trên nhường dưới, mình
định đi nói cho con trai mình mà sao vậy cà.
Nhớ
năm nào hai mẹ con về đây mua miếng xẻo đất nhỏ xóm
dưới cất cái nhà nhỏ mở tiệm may và bán chút đỉnh
hàng hóa đời sống cũng ổn định mà, sao giờ vụ gì
đây ta.
Nhưng
chú đâu có biết, có một hôm cô Lan đi mua hàng ở thị
xã về, vai mang tay xách về tới đường làng nghỉ chân
phe phẩy chiếc nón lá trên tay bên gốc Phượng một bên
trồng xen mấy cây mai hoàng hậu mà người ta còn nói có
tên là hoa Ưu Đàm buông dài chùm, chùm vàng rực đẹp
làm sao, con đường nầy đầy bóng mát, gần đó là
trường tiểu học, hôm nay chủ nhật nên cổng trường
im vắng, cô liên tưởng đến ngày xưa, cô nhớ tuổi
học trò đầy hoa mộng...
Bổng
có tiếng xe gắn máy chạy tới phá tan dòng suy nghĩ và
sự yên tỉnh của buổi chiều thu, xe dừng trước mặt
cô là một thanh niên khoảng hai lăm hai tám.
-
Xin lỗi cho tôi hỏi thăm nhà bà đốc phủ Tuân ở đâu
ạ.
Lan
đứng lên trả lời:
-
Anh đi trờ tới khoảng bảy mươi mét có ngã ba chạy
xích lên quẹo trái là thấy cái nhà lớn ngói đỏ trước
nhà có trồng mấy cây nầy nè, Lan chỉ cây mai hoàng hậu
là đúng nhà đó, nhưng anh coi chừng có chó dữ đó nha,
mà anh họ hàng hay quen ai trong đó mà không biết nhà, tôi
là bạn học của Tuấn, sẵn hôm nay rảnh tôi ghé chơi
,mới lần đầu mà.
Rồi
anh bước xuống xe làm quen và tự giới thiệu.
-
Tôi tên Tâm, xin lỗi cho tôi được làm quen và biết tên
cô nhé, chắc nhà gần đây phải không?
-
Biết tên để làm chi,tôi đâu có quen anh.
-
Thì trước lạ sau cũng quen mà, nói đi có chết chốc gì
đâu, tên gì vậy cô nương hi hi...
-
Tôi tên Lan, Hoài Lan
-
Cha tên đẹp mà người cũng đẹp, thôi thì cho biết nhà
luôn đi.
-
Cha ngụ ý gì đây.
-
Thôi mà nói đi,anh nhìn gỉo xách Lan đi chợ à mua gì
nhiều xách nặng quá.
-
Nhà Lan ở ngã ba kia kìa chỗ đó đó quẹo phải có hai
hàng cây đậu Săn, có cái quán nho nhỏ.
-
Thôi Lan về đây trưa rồi.
-
Thôi Lan lên anh chở cho mau.
-
Không được đâu nha.Nói Rồi Lan vội vã xách gỉo đi
một hơi
Thoảng
sau anh chạy qua nói:
-
Tạm biệt Lan nha sẽ còn gặp lại
Lan
rẽ vào đường về nhà, thì thấy dì tư đang vo gạo
trước sân
-
Thưa má con mới về, má nấu cơm hả má?
-
Ừ, thấy trưa rồi nên má bắt ba hột lên con về có ăn
liền.
-
Phải con về sớm chút má khỏi nấu cơm, con định bửa
nay mẹ con mình ăn sang một chút.
-
Ăn gì mà sang?
-
Hi hi bánh hỏi thịt quay sang hôn má.
-
Cha thịt heo quay mắc lắm mà, tằn tiện chút đi con, còn
phải lấy chồng rồi có con đủ thứ phải lo.
Lan
ôm vai dì và cười nói:
-
Con hổng lấy chồng đâu ở vậy hoài với má hà.
-
Chắc vậy hôn đó hay duyên tới bỏ má theo chồng.
-
Không có đâu, nếu xui thì cũng ở đây với má, mình bắt
rễ
-
Trời ạ, tiền đâu mà nuôi rễ chứ.
-
Ơi, hơi đâu mà má lo, còn khuya mới lấy chồng, ai nấu
cơm cho con ăn mà lấy..
-
Bộ mọi cho cô hoài chắc
Lan
cười, rồi đi rữa mặt.
-
Thôi lỡ rồi chiều hong lại cơm ăn, giờ má con mình ăn
bánh hỏi trước má dọn con rửa rau, công bằng há.
Hai
má con vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ.
-
Rau, chanh tháng nầy mắc quá, không mua sợ ai hỏi không
có mà mua bán sợ họ chê mắc.
-
Có gì đâu ai cũng biết mà,mua mắc phải bán cao một
chút, má hay mình trồng ít cây chanh đi má.
-
Ừ, để coi má cũng định trồng ít cây cam sành
nữa.
Nói
tới đây dì tư thấy có bóng ai thấp thoáng trước sân,
nhìn kỷ thấy Tuấn và một người nữa bước vào, Lan
quay ra thấy Tuấn và Tâm định hỏi thì Tuấn nói:
-
Dì và Lan đang ăn cơm hả, ngại quá.
- Không
sao con cũng xong rồi.
Bà vội vã dọn dẹp và mời:
-
Con ngồi chơi, cần gì con Lan lấy cho..
-
Dạ, Lan cho anh hai ly cà phê đá với gói ba số nhé
Tiếng
Tâm nói khi nhìn chung quanh chắc thợ may nầy khéo tay lắm
đây nghe Tuấn khen quá
Lan
nói :
-
Cũng tàm tạm không khéo lắm đâu anh.
-
Thì may cho anh đi mặc biết liền, anh để xấp vải lên
bàn
Tâm
thầm nghĩ cha chắc muốn lân la tới lui làm quen đây chớ
mới đây làm sao có vải mà may, anh Tuấn nầy tính gì
đây, nhưng Lan cũng thấy vui vui làm sao trông anh ấy cũng
được, Lan đặt hai ly cà phê và gói thuốc xuống bàn,
quay đi thì Tuấn nói:
-
Ngồi chơi chút đi Lan, không vội đâu, Lan mới đi bổ
hàng về hả, gặp Tâm phải không?
-
Dạ.
-
Thôi thì kết bạn đi nha nó nhờ anh lên tiếng đó, chịu
không?
-
Thì cũng trước lạ sau quen .
Tâm
nói :
-
Rồi thân thương hơn mấy hồi.
Lan
cười:
-
Cũng chưa biết được à nha.
Rồi
Tâm nói bâng quơ:
-
Hai hàng đậu Săn trồng vầy thấy hay hay mát và đẹp
chứ, còn có đậu rang nấu nước uống thơm và mát,
sáng mắt nữa chứ có sáng kiến hay.
-
Lan nói : Anh cũng thích uống chứ, nói rồi Lan đi rót
mời, anh nói cha thơm thật, nóng hổi thổi, uống trời
nầy uống mới đã làm sao.
Ngồi
một chút Lan lấy thước đo áo cho Tâm . Khi đứng gần
Tâm nhìn kỹ nghĩ Lan đẹp thật nước da mịn hồng, mắt
đen huyền, nụ cười mĩm lúm hai đồng tiền nho nhỏ
trông rất dể thương, giọng nói dịu dàng thánh thót như
oanh, tóc dài mượt và thơm mùi bồ kết, Tâm thấy lòng
xao xuyến một niềm đam mê và mơ ước...
Từ
dạo đó Tâm thường mượn cớ thăm Tuấn và qua lại ghé
thăm Lan, dì tư cũng mến Tâm vì tánh tình hiền lành vui
vẽ, hay xông xáo giúp đở những việc nặng nhọc, và
ngày tháng cứ thế trôi qua khoãng hai năm, dì cũng có ý
nghĩ gã Lan cho Tâm nhưng qua gia thế Tâm nên bà còn ngần
ngại vì Tâm là con một cha Tâm là thầu khoán lớn, gia
đình bà thì đạm bạc không môn đăng hộ đối, nên bà
vẫn lo sợ và nhắc nhở con chừng chừng. Nhưng chuyện
trai gái sao mà giữ được khi lửa gần rơm lâu ngày cũng
bén, rồi thì cái gì đến sẽ đến, lòng nhẹ dạ sự
mềm yếu của phụ nữ là việc chịu những thua thiệt
sau đó.
Đã
hai tháng nay không thấy Tâm ghé Lan lo sợ khi thấy trong
người khác lạ biếng ăn khó ngủ càng ngày càng mỏi
mệt gầy yếu, Lan biết mình đã có thai khi chu kỳ kinh
nguyệt không đúng Lan bắt đầu lo sợ cho sự lạc lầm
hư hỏng của mình,Lan khóc thầm trong đêm, cuối cùng Lan
quýêt định đi tìm Tâm,nhưng có ngờ đâu khi tìm được
nhà Tâm thì hỏi thăm mới biết ba mẹ Tâm vì làm ăn
thất bại đã chuyển nhà đi không biết đi đâu, kể cả
Tuấn cũng không liên lạc được, Lan cũng chưa cho Tâm
biết mình có thai thì không thể cho là Tâm phụ bạc,
nhưng làm sao đây khi cái thai mỗi ngày sẽ lớn thiên hạ
dị nghị má Lan sẽ nói gì khi con mình hư hỏng không
chồng mà có chửa, Lan đau khổ mấy lần định quyên
sinh nhưng sợ mẹ già không ai nuôi.
Cuối
cùng Lan suy nghĩ quay về thú thật với má xin được tha
thứ và giữ lại đứa con đang lớn dần vô tội , âu
cũng là định số cũa nó với hy vọng một ngày nào đó
Tâm trở về với lý do chính đáng để Lan tha thứ và
con Lan sẽ có cha nhìn nhận.
Khi
dì tư nghe Lan thú thật mọi việc bà đau buồn không nói
nên lời,nước mắt chảy dài khi nghĩ đến cuộc đời
cũa bà, chuyện xưa lại thêm một lần lập lại,con bà
đã đi trên bước xe đổ của bà, thương con bà chỉ
biết xót xa đau đớn con cháu mình thì mình nuôi, cửa
nhà có thêm người rồi cũng vui.
Ngoài
kia trời bổng xuống chiều, gió đong đưa từng cánh hoa
rơi rụng,cây phượng gốc nhà cũng nhỏ máu rơi theo,giàn
tigôn vẫn thổn thức tiếc thương cho người con gái mang
tên Lan...Mưa rớt hạt dần như khóc cho một đời người
thêm lần nữa chung số phận, gió lùa qua phên bà khẻ
rùng mình nghe hơi lạnh đến cả trong trái tim nho nhỏ
cằn cỗi của mình......
Trương Thị Thanh Tâm
Mỹ Tho
No comments:
Post a Comment