Tác giả Thủy Điền
BÀ HAI TÀU HŨ
Gần một năm nay, chiều nào bà Hai Tàu hũ cũng ra mé sông tựa cây dừa nhìn
ra sông Tiền giang nơi bà từng đưa Taxi cho bao người ra tàu lớn để đi vượt biên,
rồi chắc lưỡi và thì thầm "Thật, mỗi
người đều có số mạng."
Bà Hai Tàu hũ là người sanh ra và lớn lên ở Vĩnh Kim thuộc huyện Châu Thành
tỉnh Tiền Giang ngày nay. Chồng đi lính chết, chuyên sống bằng nghề bán tàu hũ
dạo, nên người dân ở đây đặt cho bà cái tên là bà Hai Tàu hũ. Năm 1980 đang ngồi
bán tàu hũ tại nhà lồng chợ Vĩnh Kim tình cờ có hai người lạ mặt đến ăn Tàu hũ,
nói ba điều, bốn chuyện xong, trả tiền rồi bỏ đi như những người khách quen thuộc
khác. Vài hôm sau cũng khoảng ba giờ chiều họ quây lại và cũng ăn tàu hũ của bà,
lần nầy họ hỏi xa hơn một tí, trả tiền, rồi đứng dậy đi mất biệt. Đúng một tuần
sau họ trở lại nữa cũng ăn tàu hũ và ngồi lâu hơn, đồng thời đề cập ngay vấn đề
là nhờ bà hoặc gia đình bà làm "taxi" cho chuyến vượt biên của họ. Lúc đầu bà hai
nghe nói, giật mình, sợ hãi, bối rối không dám nhận lời ngay và hứa sẽ trả lời
vào dịp khác. Vì nhu cầu cấp bách họ dục dã bà phải trả lời trong vòng ba ngày
còn không thì thôi và họ nhờ người khác. Bà nghe đến số tiền họ muốn trả cũng động
lòng tham rồi dạ..dạ ba ngày nữa tới đây tôi sẽ trả lời.
Về nhà bà bàn với hai cậu con trai của bà, chúng bảo má cứ nhận đi, mình
chỉ làm một đêm mà nhận khối tiền còn hơn mua gánh, bán bưng kiểu nầy hai ba năm
chưa chắc được số tiền ấy. Bà hai nửa sợ, nửa tham cứ ừ ừ rồi lại thôi và cuối
cùng đi đến nhận lời. Vì nhà bà ở cạnh bờ sông, mọi phương tiện thuyền bè bà đều
có sẵn.
Đúng ba ngày sau họ đến như đã hẹn và chuyển sang nơi khác trò chuyện. Họ
nói rõ vấn đế và trả tiền cho bà hai trước, nếu có thiếu hay không hài lòng họ
sẽ trả thêm.
Nhiệm vụ của bà hai rất đơn giản, tổ chức tiệc, đón khách ở bến xe Vĩnh
Kim, đưa về nhà cho ăn uống, lo chỗ ở tạm, khuya đưa khách ra tàu lớn đang chạy
lòng vòng ngoài sông Tiền Giang cách nhà bà chừng vài ba răm mét. Sẵn dịp bà cũng
xin họ cho hai đứa con trai mình đi cùng và họ nhận lời mà khỏi tốn một đồng nào,
trong khi những người khách khác phải đóng mỗi đầu người là ba cây vàng răn rắc.
Lúc đầu bà định đưa hai đứa con mình ra trước cho chắc ăn, nhưng sợ lỡ bể ổ thì
con mình bị bắt trước, nên bà dìm lại và đưa khách ra trước, nếu tình hình êm ả
thì con bà sẽ ra chuyến cuối cùng. Đêm ấy, bắt đầu từ 23.00 giờ đêm theo lệnh
họ bà cho khởi hành- đến gần 2.00 giờ sáng bà đưa tất cả là ba
chuyến, hơn hai chục người ra tàu lớn một cách an toàn và quây lại làm nốt
chuyến thứ tư gồm ba người khách và hai con trai của bà là coi như hoàn tất
công việc.
Không may, lúc bà trở vào bờ chở chuyến chót thì ngoài kia thuyền trưởng
phát hiện tàu công an tuần tra sông đang chớp đèn pha phía trước, nên hoảng sợ,
nhổ neo bỏ chạy trước và không thể chờ chuyến taxi cuối cùng.
Bà hai trong nầy đâu có biết chuyện gì, cứ khăng khăng theo đường cũ,
thì ra, chiếc tàu lớn đã nổ máy chạy thoát thân mất rồi, chờ gần một tiếng đồng hồ ngoài sông, gió
lạnh, trời càng lúc càng sáng, bao chuyến tàu qua lại nhìn bà và đoàn người với
cặp mắt đa nghi, tò mò nên bà ngại và quyết định quây vào bờ trở lại. Ba người
khách còn lại rất thất vọng, nhưng không dám to tiếng và sáng sớm đành phải vác túi xách về Sài-Gòn trong tức
giận. Riêng hai đứa con trai bà đều đổ lỗi lên đầu mẹ. Và, bà chỉ còn biết cuối
đầu mà khóc và thì thầm: "Thật, mỗi người đều có số mạng cả." Tuy biết
thế, nhưng cả năm trời nay, chiều nào bà cũng ra bờ sông, nhìn xa mà thầm tiếc
một cơ hội trong cuộc đời.
THỦY ĐIỀN
17- 6 - 2016
No comments:
Post a Comment