THỤC MỴ CHÂU
Trọng Thủy năm nào cưới Mỹ Châu,
Âm mưu đã sẵn ẩn trong đầu
Nỏ thần lừa lấy rồi đi biệt
Đẩy hạnh phúc chìm đáy biển sâu
Mỵ Châu buổi ấy đường ra biển,
Tựa bóng cha yêu vẻ thất thần
Lông ngỗng rải đều theo dấu ngựa,
Cho chồng lần vết nối theo chân
Cha già sao hiểu lòng con trẻ
Xã tắc tối cao buộc đoạn tình
Rút kiếm đâm con cho máu thắm
Nhuộm hồng oan khuất biển khơi xanh
Trọng Thủy có lần theo bước vợ,
Loa thành nước giếng ngọc lung linh?
Hay dân gian quá yêu công chúa
Mà bịa thêm cho đẹp cuộc tình!
Truyện xưa đọc lại càng thương cảm,
Ngưỡng mộ muôn vàn Thục Mỵ Châu
Biết nói gì đây trang phụ nữ,
Tình yêu cuồng nhiệt đặt trên đầu…
TÌNH MUỘN
Ngại gì gần lại đây em,
Cuối đời gặp được người quen đầu đời.
Thời son trẻ biệt tăm hơi,
Nồng nàn nắng quái lại thời tàn niên.
Mịt mờ đâu cõi nhớ quên,
Em là hương muộn lửa nhen bếp hừng.
Mượn câu lục bát bập bùng,
Ru cho thắm lại trẻ trung môt thời…
Giấc mơ hồng cuối chân trời,
Cho ta hát mãi lại lời xuân xanh
Gió đồng thơm gió kinh thành,
Liu riu than đượm mùa tình ngẩn ngơ
Tay mình vịn một dây tơ,
Lòng mình quả chín hững hờ ẩn sau.
Mời nhau cạn chén bể dâu,
Hân hoan xẻ nửa nỗi sầu chia đôi.
Em cho ta thấy ngày vui,
Thấy đêm ngắn lại thấy đời dài thêm
Một lần nhen bếp hồng lên,
Thấy trời đất rộng mông mênh… bao lần
Trần Ngọc Hưởng
No comments:
Post a Comment