NHỮNG MẢNH TRĂNG VỠ
Những mảnh vỡ màu mật ong rắc lên
những tàn cây
Rắc xuống dòng sông vừa dụi mắt
Rắc lên ngọn tháp già cam phận dễ
nghìn năm
Mùa xuân đi qua
Thành phố còn đang ngủ
Tháng giêng trầm tích nỗi buồn
Mảnh trăng vừa đủ tuổi
Chập chờn trôi
Sóng sánh màu cánh kiến
Đêm Nguyên tiêu quá chén
Lao xao bờ bụi
Tiếng côn trùng lang thang
Mẩu bánh phết đầy trăng
Dây từng chiếc áo
Từng khuôn mặt người như tượng đá
mù câm
Trăng chảy qua thung
Trầm mình dưới đáy sông
Nhởn nhơ đùa bỡn
Chiếc bánh phết đầy trăng vỡ tan
Đêm tàn
Trăng xuôi về châu thổ
Để lại những mẩu vụn thời gian
Tiếc nuối
Cho người.
CHIỀU CUỐI CHẠP
Ở MỘT THÀNH PHỐ TRẺ
(Tặng thành phố Tuy Hòa tròn 400
năm tuổi)
Phố ngửa mặt đón mùa xuân trẩy
hội.
Cánh đồng quê xuống tóc trả ơn
người
Tiếng máy tuốt kêu khan chiều
cuối chạp
Đêm giao thừa hối hả gói niềm vui
Nước sông Chùa thổn thức chảy về
xuôi
Khi dáng tháp còn neo lời của
biển
Kè Bạch Đằng ấm vầng trăng kỷ
niệm
Chén rượu mời còn khuyết một niềm
riêng
Quán tối đèn phố xá bỗng lặng yên
Xe với cộ ngổn ngang hồn viễn xứ
Rừng hoa dại sống đầu non cuối
bãi
Chiều ba mươi hương sắc bổng
tượng hình
Phố tuy hòa đang ấm một vầng
trăng
Và đang nhã chút hương thầm cỏ
nội
Mưa với gió để riêng mùa một cõi
Nhánh Phong Lan âu yếm ngã vai
người
Bốn trăm năm vành vạnh lễ thôi
nôi
Hay kỷ niệm một thời hương thiếu
nữ
Chiếc eo thon ấm bao vầng trăng
cũ
Nay tơ non lịch lãm tuổi xuân thì.
Phan Minh Châu
No comments:
Post a Comment