Ngô Diệu Hằng |
Tôi đứng ở lan can tầng ba nhâm nhi tách cà phê sáng và điếu
thuốc thơm. Rít một hơi dài, cái đóm đỏ càng dài hơn, khói bắt đầu len qua
những sợi thuốc mịn li ti bện chặt, âm ỉ qua đoạn đầu lọc có mùi bạc hà tràn
vào miệng. Những vòng tròn khói trắng xám được nhả ra ngoài bay lơ lửng rồi từ
từ tan vào không khí. Một buổi sáng thật bình yên nhưng sao nỗi trống trải cứ
phảng phất rơi rớt và đang tràn xuống lồng ngực. Tôi nhớ người ta vẫn thường
nói: tình yêu là cây hoa dại mọc trên nấm mồ: điên cuồng nở rồi điên cuồng tàn
lụi; tình yêu là ngôi sao mà người đàn ông vừa đi vừa ngước mắt nhìn theo, nhiều
khi là lỗ cống mà anh ta mải mê sẽ tụt chân xuống; ái tình là khói sinh ra cùng
với hơi thở muộn phiền… Nhưng biết làm sao, khi ái tình lên tiếng, lý lẻ phải
lặng im.
Em và tôi quen nhau trong một lần tình cờ đụng xe. Cái cảnh
hai người tình cờ đụng xe, rồi ngã, vội vàng xin lỗi, vội vàng đi, nhưng rồi họ
cũng gặp lại nhau bởi cái mà ta gọi là duyên nợ ấy đã có vô số trong các câu
chuyện tình, những bộ phim tình cảm, nhưng nay nó lại sờ sờ giữa hiện thực tôi
và em chiều hôm ấy.
Một buổi tối trời
hạ nóng bức, ngồi tám chuyện điện thoại với các nàng một lúc tôi đứng ngắm nhìn
phố xá. Ánh đèn đường làm màu áo các cô em cô chị mơ màng tím biếc. Cảnh đêm có
gì đó khiến những kẻ độc thân phải chạnh lòng. Đang thơ thẩn thì chuông điện
thoại reo, tôi biết em sẽ gọi vì gói đồ đánh rơi cạnh xe tôi lúc chiều. Cũng
may tôi đã vội nhét vào túi chiếc card business khi em đang vội vàng bỏ đi.
Vài ngày sau chúng
tôi gặp nhau tại quán café gần chỗ đụng xe - Café 24/7. Trên những bức tường
gạch đỏ xây kiểu thô sơ có gắn vài bức tranh sơn mài trông đắt mắt; mỗi góc đặt
một vài chậu kiểng, non bộ được bà chủ xinh đẹp tự thiết kế không chuyên nhưng
cũng đặc sắc chẳng giống ai; thêm vào đó những bản nhạc được chơi ở đây mỗi sớm
rất hợp gu khiến tôi trở thành khách Vip của quán. Khách Vip thì được đích thân
bà chủ tiếp đón. Bà chủ xinh đẹp đẩy đà uyển chuyển với sắc đầm xanh ngọc bích
tiến lại gần tôi hỏi “ Hôm nay chú đợi em nào mà ngồi một mình đấy?”. Tôi cười
lườm “Chị rõ là, chỉ được cái nói đúng. Thôi bạn em đến rồi, chị đừng có châm
chọc nữa…”. Em bước đến trước mặt và khẽ chào. Trên vai em đeo một chiếc túi da
nhỏ nhắn và trước ngực là chiếc máy ảnh ống kính đơn hiệu Canon màu đen. Có vẻ
như em chụp ảnh ở mọi nơi và những bức ảnh trong cái gói kia với em rất quan
trọng. Nhận lại ảnh, em rối rít cám ơn rồi nán lại chuyện trò. Thỉnh thoảng tôi
thấy em khéo léo nhìn đồng hồ, nhưng cái cách dẫn dắt của tôi chưa bao giờ để
đối phương có cơ hội từ chối. Lúc em cúi xuống khuấy cà phê tôi đã trộm nhìn.
Em không quá đẹp, đôi bàn tay không mấy mịn màng và đôi môi cũng không đỏ mộng
như những cánh hồng óng ánh. Nhưng đôi mắt em sâu thẳm, làn mi đen dài như hàng
phi lao rì rào sóng vỗ. Nó như hút ánh nhìn tôi không muốn rời. Tôi vốn rất tự
tin và hay quan sát. Điều đó giúp tôi nhận biết đối phương. Thỉnh thoảng tôi
lại muốn làm kẻ giật dây phù phép những chú nhện ngơ ngác mắc vào lưới tình rồi
sau đó để chúng vật vờ trong đó tự tìm lối ra. Bất chợt em ngẩng lên và nói,
xin anh đừng nhìn tôi như thế, tôi vốn không thích đối phương quá để ý quan
sát, dẫu đó có thể là bệnh nghề nghiệp. Tôi bối rối, cười ngó lơ. Dường như
chính tôi mới là chú nhện bị mắc vào chiếc mạng giăng bởi chính mình. Ở phía
đằng kia chiếc máy phát vẫn đang dập dìu khúc nhạc Tango: Anh yêu phút ban đầu,
đẹp nghiêng nghiêng dáng em sầu. Trong mắt em buồn về mau, em ơi có khi nào lần
gặp này cho mai sau…
Em tốt nghiệp khoa
Pháp trường đại học ngoại ngữ và từng làm việc trong lĩnh vực du lịch hai năm.
Trong quãng thời gian ấy, em nhận ra thứ ngôn ngữ mà em ao ước khám phá và vốn
dĩ rất đẹp ấy nay chỉ được dùng một cách thực dụng và cứng nhắc. Em muốn đọc
những cuốn sách tiếng Pháp, nghe những bản nhạc tiếng Pháp và biểu lộ thứ ngôn
ngữ mà em yêu một cách đúng mĩ học, chứ không phải dùng nó như thứ ngôn ngữ kinh
doanh máy móc. Bỏ việc, tất cả thời gian em dành để đi đây đó, nhiếp ảnh và
nghiên cứu, làm giàu thêm vốn tiếng Pháp của mình. Một lần chúng tôi cùng nhau
đến bar, em hát tặng tôi bài Parler A Mon Pere. Sự hòa quyện thật ngọt ngào
giữa thứ ngôn ngữ quyến rũ, nồng nàn với giọng hát thanh và nhịp điệu uyển
chuyển tựa một thiếu nữ vùng trung du đang nhảy múa trên cánh đồng hoa dại đã
khiến tôi bàng hoàng. Tôi không ngờ rằng mình được gặp một cô gái cá tính và có
tâm hồn nghệ sĩ như thế. Cô đã đưa gã lãng tử đi từ bất ngờ này đến ngạc nhiên
khác. Tôi có đủ thứ bằng cấp tiếng Anh, một thứ ngôn ngữ năng động, quốc tế.
Nhưng em đã cho tôi thấy tiếng Pháp chính là thứ ngôn ngữ của tình yêu, thật dễ
nghe và ngọt ngào. Tôi đề nghị em dạy tôi một ít trong số vốn liếng em đang có.
Một lần, hai lần, rồi cuối cùng em cũng nhận thấy sự thành tâm của tôi và đồng
ý. Lớp học chính là quán café 24/7 thường lệ vào mỗi chiều thứ bảy. Học phí là
một bản ghita êm đềm cuối buổi học dưới ánh trăng hay có thể là ánh đèn đường
dìu dịu trải trên đám cỏ công viên. Từ bao giờ chúng tôi trở nên quấn quýt với
những chủ đề tiếng Pháp, ghita và nhiếp ảnh. Em miên man không dứt trong những
luồng suy nghĩ về những câu chuyện của Marc Levy, Baldac, George Sand hay
Guillaume, về những chuyện xảy trong hành trình mỗi tuần của em đi săn tìm ảnh
đẹp. Còn tôi thì từ bao giờ bị cuốn vào sự mong chờ, cứ đếm từng ngày từng ngày
để được gặp em chiều thứ bảy.
Một buổi chiều hoàng
hôn đuổi nắng, tôi chạy xe ra ngoại ô hóng gió, ngồi trên bãi cỏ ngắm nhìn những
đám mây bảng lảng trôi giữa tầng không. Trong sự tưởng tượng kỳ thú, những bông
mây ngũ sắc hiện ra sinh động như hàng ngàn tiên nữ đang bay lượn thướt tha
cùng những dãi lụa sắc màu. Rồi tôi thoáng nhớ đến em, vội vàng bấm máy. Em
đang ở đâu đó, trước biển. Gió thổi lồng lộng như vượt hàng cây số dào dạt bên
tai tôi có xen trong đó hơi thở của em như run rẩy. Chưa bao giờ em nói chuyện
với tôi cái giọng điệu ấy, chậm rãi và có gì đó ẩn tình.
- Anh quá
giống…
- Giống ai? Em
cứ nói đi!
- Anh giống
một người đến kỳ lạ. Từ cái tên, tuổi cho đến hình dáng và cả giọng nói đều có
nét gì đấy giống nhau. Cách anh trò chuyện, cách anh cười, cả những câu nói như
đã từng vang lên trong quá khứ. Tất cả dội về như vẫn còn đâu đây. Không ngờ cái
duyên nợ ấy lại lần nữa đánh thức trái tim tôi phải hồi tưởng, lại nhớ và đau.
- Xin em hãy
bình tĩnh!
Điều mà em nói
khiến tôi bối rối. Sự na ná mà em nói dường như đã chạm vào vết thương nào đó
đã chôn rất sâu trong trái tim em. Vậy mà tôi lại gợi nó trở về. Lẽ nào có sự
trùng hợp như thế.
- Đó là sự
thật. Anh ấy đã vĩnh viễn bỏ tôi lại một mình trên trái đất này…
Thực lòng, nghe đến
đây tôi thấy một chút nhẹ nhõm. Có lẽ tôi quá láu cá. Một suy nghĩ chợt lóe qua
rằng tôi sẽ thay thế kẻ đó của em để đưa em đi tiếp chặng đường còn lại. Tôi có
nhiều điểm giống anh ta. Vì lý do nào đấy anh ta đã bỏ em lại thì giờ đây tôi
sẽ không bao giờ làm như thế. Tôi nguyện sẽ là con thuyền đưa em đi trên mọi
hành trình không mệt mỏi.
- Cái hình ảnh
chiếc xe, vũng máu, lá thư nhuốm đỏ bị nắm chặt trong tay vẫn còn nằm xao xác
trong mảng ký ức còn lại của cuộc đời tôi. Tại sao anh lại xuất hiện, hay
thượng đế muốn trêu ngươi để trừng phạt tôi? Một sự trùng hợp kỳ quặc như thứ
ma lực, chất côcain dẫn tôi vào cái mê cung ấy, những luồng cảm xúc rung động
đến ngạt thở xen lẫn cảm giác tội lỗi vật vờ.
- Sao em lại cho đây là tội lỗi?
- Người ta nói
đúng, trái tim nghệ sĩ thường phạm nhiều tội lỗi, những tội lỗi màu trắng, tự
thú tội và tự trừng phạt bởi chính mình. Anh là người đàn ông có sức hút mạnh
mẽ. Nhưng, tôi là bông hoa sứ đã gắn trên điện tình…
- Con người ta
sinh ra không phải để tan biến như một hạt cát, mà để in dấu trong trái tim của
nhau. Nếu em nói yêu là tội lỗi. Vậy suốt cuộc đời ta mãi che giấu những cảm
xúc vô tội liệu sẽ đúng chăng?
Dù chưa nói thẳng
ra nhưng có lẽ cả tôi và em đều ngầm hiểu được tình cảm của nhau, như hai con
nhện trốn tìm trong cái mê cung mà thượng đế giăng sẵn hay gã chỉ muốn trêu
ngươi chúng mà thôi? Từ bao giờ tôi cảm thấy trân trọng và nâng niu từng khoảnh
khắc được gặp người con gái ấy, song không thể quan tâm em quá nhiều vì điều đó
khiến em không vui. Tình yêu với tôi bỗng trở nên khó khăn và ngập ngừng đến
thế. Tôi nhìn thấy đôi mắt em sâu thẳm khi nhìn về một phía xa xăm, nó như muốn
hút tất cả những gì phía trước vào bên trong tâm hồn. Em đam mê nhiếp ảnh và
sưu tầm ảnh về tất cả những chân thực cuộc sống. Em có hàng chục bộ sưu tập ảnh
các loại, nhưng không có bức ảnh nào tự chụp về chính mình. Có lẽ cái thế giới
nghệ thuật bằng hình ảnh kia chính là bức ảnh khổng lồ nhất, toàn diện nhất,
chân thực nhất về chính tác giả. Tôi thấy xấu hổ với cái gã Tôi tự tin, ngạo
mạn ngày xưa khi đành phải thốt lên rằng, hắn đã phải tình em, đã say em rồi.
Từ ngày em thốt ra
những tâm tình trước biển, em tránh gặp tôi, nhưng có vẻ em không cưỡng lại được
những dòng tin nhắn của tôi và rồi cũng trò chuyện. Hơn một lần em nói xin đừng
quan tâm đến em, rằng em là bông hoa sứ đã gắn trên điện tình. Tôi không hiểu
lắm ý em, nhưng có vẻ như em có niềm riêng, một sự thật phủ phàng. Nhưng cấm
sao được khi những ngón tay cứ muốn bấm số điện thoại em mỗi chiều muộn, khi
suy nghĩ cứ muốn gọi tên em trong những giấc mơ và kẻ lụy tình là tôi không thể
tự giải thoát cho chính mình. Chưa bao giờ hắn thấy mình thê thảm như thế, cứ
lặng im nghe hơi thở của em mà chẳng ai có thể nói câu gì.
Nghe tin em tham dự triễn lảm ảnh, tôi đã đến xem. Giữa
những xao xác, thăng trầm của cuộc đời, những bức ảnh của em toát lên nét thanh
tao, tinh khiết ở những góc khuất bình lặng của cuộc sống. Dường như đó là cõi
thiên đường mà em mơ ước, gom góp qua những chuyến đi, những cuộc du hành tìm
kiếm hạnh phúc đích thực. Nhưng thiên đường đích thực của em là gì, sao lại là
bàn tay năm mô lần chuỗi hạt, là chùm hoa sứ trắng tinh khiết đậu trên mái đình
cong cong, là chiếc gác nhỏ nằm nghiêng nghiêng trên đồi thông giữa thảm cỏ
xanh long lanh sương sớm…? Em nói rằng đây là miền cổ tích của em thời còn bé,
khi bố mẹ gửi em lại cho bà nội nuôi rồi đi phiêu bạt làm ăn xứ người. Ngày đó
nhà bà ở cạnh một ngôi chùa, đúng hơn là ngôi nhà cổ của một gia đình địa chủ
thời Pháp thuộc để lại cho con gái, chính là sư trụ trì ngôi chùa này. Sáng
sáng cô bé vẫn thường đứng nhìn trộm qua vách tường cạnh cây hoa sứ mọc cao tới
mái ngói và em thấy sư thầy mặc y vàng cùng đệ tử thắp nhang, cúng cơm chay. Ở
cạnh chùa em cũng hưởng lây cái không khí thanh tịnh, yên bình chốn cửa Phật.
Sư thầy trồng rất nhiều hoa trang, cúc, địa lan và các loại thảo dược quanh
chùa. Những lần em bị ốm bà lại qua sư thầy xin lá thuốc. Đêm đêm, khi tiếng gõ
mõ từ gác trên vọng xuống, em lại ngồi xếp hai chân lên nhau và chắp tay nghe
tiếng năm mô. Em chờ đợi âm thanh đó mỗi tối như chờ đợi một món quà không thể
thiếu trong ngày, nó vang lên rồi tan ra lắng đọng tựa lời ru êm đềm từ cõi nào
xa lắm. Có lần bà bắt gặp cảnh đó đã quở mắng nhưng em vẫn thích như vậy, em
muốn lời cầu nguyện của em sẽ theo tiếng gõ mõ bay thật xa, một lần, hai lần,
rồi hàng ngàn lần như thế lời nguyện cầu của em sẽ vang rất xa đến nơi bố mẹ em
đang sống, cầu cho họ bình an và sớm trở về. Em rất hay nhìn trộm sư thầy,
nhưng cái đầu tròn nhẵn bóng và ánh mắt nghiêm nghị của thầy khiến em sợ. Em
cũng thấy xót xa khi bắt gặp những lần sư thầy cạo tóc cho đệ tử. Họ đã phải
qua bao khổ luyện tu hành mới được xuống tóc, với họ đấy chính là giây phút
thiêng liêng nhất của cuộc đời tu hành. Còn em, em tin Phật, em thích cảm giác
được núp mình tịnh tu bên cửa Phật, nhưng em nghĩ rằng trên đời này vẫn có
nhiều cách để thể hiện tình yêu, niềm tin với Phật giữa đời thường.
Dường như trái tim
em mộng mị và ướt sũng đầy mâu thuẫn. Em đã yêu tôi hay là yêu cái hình bóng
thấp thoáng của mối tình cũ, thứ đã là dĩ vãng nhưng âm ỉ trong em như vết
thương chẳng thể nguôi ngoai. Em có thể gạt tôi như gạt một giọt nước làm nhòa
mắt kính, hay đón nhận tình yêu của tôi một cách nhẹ nhàng như bao kẻ yêu nhau…
Đằng này, em cấm tôi yêu em, chặn đứng những ý định bày tỏ của tôi, nhưng vẫn
đến gặp tôi vào mỗi chiều thứ bảy tại quán café đầu tiên và hơi thở em run run
mỗi khi nghe giọng tôi thổn thức bên kia đầu dây điện thoại…
Một đêm hè oi ả,
cơn nóng như làm tôi sốt lên và những con muỗi vo ve điếc óc. Tôi mở sẵn số máy
của em rồi ngập ngừng. Từ bao giờ giữa chúng tôi không còn tiếng cười của những
sẻ chia đồng cảm và tôi không cuốn hút em bằng cái kiểu hài hước hay những vốn
hiểu biết rộng rãi của mình. Sự im lặng và cảm nhận thường gậm nhấm hết mớ thời
gian chuyện trò. Tôi giật mình khi tên em bỗng nhiên hiện lên cùng tiếng chuông
ngân nga, điều gì sẽ xảy ra, em sẽ nói gì khi tôi nghe máy? Không, em đang đùa
tôi sao? Trong sự yên lặng đến ngạt thở, tôi vẫn kiên nhẫn đợi chờ, mặc cho lũ
muỗi điên cuồng cắn xé. Rồi bồng bềnh từ phía em một khúc nhạc trôi êm ả:
“Trong đôi mắt em anh là tất cả; là nguồn vui, là hạnh phúc em dấu yêu; nhưng
em ước gì mình gặp nhau lúc em chưa ràng buộc, và em chưa thuộc về ai…” Em muốn
nói gì đây với khúc hát này, hay em đã…?
Ngày em lên xe hoa,
tôi đứng ngẩn ngơ, xót xa, cảm thấy tiếc nuối hơn là ngỡ ngàng. Tôi đã đoán
biết được có điều gì đó ẩn tình qua những lời em nói, những lúc em cố gắng xua
đuổi tôi. Nhưng tôi giận em sao lại không thẳng thắn đối mặt với sự thật rằng
em cũng yêu tôi, và tôi giận tôi nỡ để tình rơi mà không phải là con thuyền đưa
em đến hạnh phúc. Đám cưới của em chỉ trong một ngày. Hôm sau em cùng chồng và
bố qua Đức, nơi bố mẹ em đã bôn ba làm ăn với những tham vọng, rồi phá sản,
lang bạt như những kẻ xin ăn xứ người. Mẹ em mắc bệnh, càng thảm hại hơn khi họ
không có nổi tiền để trở về quê hương. Thế rồi họ được một ân nhân giúp đỡ, bố
em được làm việc, còn mẹ em vẫn đang nằm điều trị bên đó. Vị ân nhân ấy chính
là chồng của em bây giờ.
Tôi là kẻ biết chấp
nhận sự thật, dẫu rằng cuộc đời chưa từng phũ phàng tôi điều gì như trước khi
yêu em. Tôi lao vào công việc như kẻ điên. Tôi xóa tất cả những con số, những
hình ảnh, bất cứ thứ gì liên quan đến em, nhưng ai xui cái đầu tôi lại nhớ dai
đến thế. Tôi thuộc lòng những gì thuộc về em và đến bao giờ nó mới mờ nhạt
được. Những buổi tối uống say khiến râu tôi mọc dài, những hố mắt sâu và cặp má
hóp. Cái gã bảnh trai, ngạo mạn ngày xưa giờ chính hắn cũng chán chê chẳng nhận
ra mình trong gương. Mỗi sớm hắn cà phê rồi lại lái xe đi làm, cầm lái mà hắn
ngỡ đang bay trên mây, lướt qua những đỉnh đồi, thấy gái hắn chẳng buồn liếc
nhìn. Rồi hắn thiếp đi bên cái cột móc tối tăm không ai hay biết và tỉnh dậy
trong không gian trắng toát đầy mùi hóa chất và thuốc khử. Cái nụ cười vốn tự
tin, tươi tắn nắng mai ngày nào vẫn đang kẹt lại đâu đó giữa hai mảnh xương vừa
nối. Cái chân đau buốt vì hết thuốc tê làm hắn tỉnh ra.
Một buổi sáng mưa
bay, có một cô gái vội vã đến đưa cho tôi một chiếc hộp cùng lời xin lỗi rằng
lẽ ra cô ta phải trao nó sớm hơn. Bên trong là một lá thư và tập ảnh gói trong
chiếc khăn tím. Em nói rằng em biết tôi là người vốn rất tự tin và sự xuất hiện
của em đối với tôi chỉ như một cơn gió lạ mát lành thoảng qua trong cuộc đời
vốn đầy náo nhiệt; rằng tôi là ánh đèn rực sáng trên đỉnh tháp, còn em là bông
hoa sứ đã gắn trên điện tình và em không đủ niềm tin để đánh cuộc với số mệnh
vốn đã sắp sẵn. Em phải làm tròn bổn phận làm con và chăm sóc người mẹ bệnh
tật. Mơ ước của em sau này là được trở về và sống cuộc đời còn lại trong ngôi
nhà nhỏ của bà. Lẽ ra tôi phải nhận được lá thư này sớm hơn, trước ngày em lên
xe hoa và tôi sẽ chạy đến bên em, ít nhất tôi sẽ ôm chầm lấy em và nói tôi yêu
em. Tôi muốn em tin rằng tình yêu của tôi còn mãnh liệt hơn những gì em nghĩ.
Em đã khóa trái tim mình cả trong lẫn ngoài, chẳng để tôi có cơ hội bẻ khóa.
Nhưng dẫu có nuối
tiếc thì tình cũng đã rơi như mảnh trăng non chan vào vũ trụ. Rồi một ngày
không xa em sẽ trở lại. Tôi tin em sẽ vẫn như thế, vẫn là em thầm lặng và ngọt
ngào.
Bên ngoài mưa vẫn
rơi, khung cửa sổ ướt nhòa và chiếc máy chơi nhạc vẫn quay đu đưa nhịp nhàng…
Anh sẽ cố quên khung trời hoa mộng
Ngày hè bên nhau tình mình đến rất nhanh
Anh sẽ cố quên
Lần đầu mình đến bên nhau
Rộn ràng như đã dấu yêu, từ thuở nào...
N.D.H
No comments:
Post a Comment