Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Wednesday, November 21, 2012

CHÙM THƠ MAI THANH


ĐÓN CON TỪ LỚP MẪU GIÁO

Chiều về đón con
Từ tay cô giáo
Con không mặc thêm áo
Con không đi thêm giày
Ôm con
Nghe chặt vòng tay
Hẳn lời cô dạy
Chứa đầy trong con!



MỘT THOÁNG KIM BÔI

Mạch nước  ngầm từ thuở tinh vân
Làm đẹp làn da ngọc ngà con gái
Có phải thiên nhiên chỉ dành ưu đãi
Cho riêng em
Tôi đã đến chia phần?
Dưới tán rừng Kim Bôi trăng ngân
Con sóc nhỏ đu mình trong hẻm núi
Con vượn già gọi bầy kêu í ới
Gặp hồng hoang in dấu chân người
Tôi lại về đây
Mường Động-Kim Bôi
Cơm lam nén chặt trong lòng ống
Rượu cẩm rót đầy bàn tay xòe rộng
Nhận chén mời rạo rực hồn tôi
Lúa nếp đồi hẹn ngày thơm xôi
Đàn gà cỏ xạc xào xóm trại
Áo khóm căng ngực đầy con gái
Mật ong rừng còn đọng bờ môi...

Ai người đã đến Kim Bôi
Có nghe mạch khoáng trào sôi đất này?



TRƯỚC CHÂN CẦU TÀU KHÔNG SỐ
 (Dâng hồn các liệt sĩ tàu không số từ chuyến tàu đầu tiên năm 1961)

Mặt biển còn đây
Năm mươi năm về trước
Chân bước lên tàu
Bóng các anh sáng ngời mặt nước
Sóng biển Đồ Sơn tiễn các anh đi
Chênh chao mặt biển-trận tiền...
Chiều nay trời nghiêng nghiêng
Biển ơi, sóng nào thổn thức?
Sóng nào ru giấc mơ êm?
Đất nước bình yên
Bóng các anh vẫn in mặt biển
Đứng bên chân cầu
Lòng tôi rầu rầu:
Niệm hồn bất tử
Sóng hổn hà thở
Nói gì sóng ơi?

Ai kìa, vào lộng, ra khơi!
Có nghe sóng hát à ơi chân cầu?



NGHĨ VỀ BÀ ĐẾ

Trịnh Giang sao nỡ vô tình? (*)
Để cho Đào Thị một mình mang oan:
Đá dìm tím ruột, bầm gan
Thừng dây siết cổ chan chan nỗi buồn
Biển xanh ấp ủ oan hồn
Lệ làng chi nỡ ép dồn người ngay?
Đồ Sơn sóng biển chiều nay
Hẳn còn đau đáu đắng cay lệ làng
Sóng nào oán hận Trịnh Giang?
Sóng nào thao thiết minh oan cho Nàng?
Cùng em ngắm biển chiều vàng
Nghĩ thương Bà Đế lỡ làng thân hoa
Ba trăm năm đã trôi qua
Nỗi đau nhân thế cho ta khóc Nàng
Đời ơi!
Sao quá phũ phàng?

-------------------------------------------------------
(*) Về chuyện bội tình của chúa Trịnh Giang (1729 - 1740) đối với cô gái họ Đào trẻ đẹp (sau có tên là Bà Đế -quê Đồ Sơn -Hải Phòng), dẫn đến cái chết thê thảm của Nàng.



DẪN CON VỀ VỚI CỘI NGUỒN

Nay dẫn con về thăm đất cũ quê ta
Nơi yên nghỉ Ông Bà Tiên Tổ
Vàng mã hóa ngạt ngào quanh mộ
Khói hương bay thơm nức mùi trầm
Mùa cuối đông dẫu trời mưa lâm thâm
Vẫn tiếng cu gù trên triền vách núi
Hoài niệm chất đầy xa xưa vời vợi
Nghe đâu đây thoang thoảng “Hương trầu”(*)
Cùng các con im lặng cúi đầu
Thành kính niệm Ông Bà Tiên Tổ
“Cội xưa”(*) vững cho cành nay đâm trổ
Rồi mai ngày lại búp mập, mầm tươi…
Từ nguồn cội này tỏa rạng đến nơi nơi.

-----------------------------------------------
(*) Tên hai bài thơ kính dâng Mẹ trong tập thơ “Tiếng chim” NXB Lao Động, 2004.


NGƯỜI ÂM
(Theo nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng)

Hằng nói: Người Âm sống mong manh
Vừa thấy đó lại không thấy đó
Bởi Người Âm không còn da, còn thịt
Bởi Người Âm chỉ sống với linh hồn
Hằng nói: Người Âm sống nghĩa tình
Trao lời ấm cho nhau nơi mồ sâu vắng lạnh
Tính cách Người Âm không bao giờ “ăn mảnh”
Khi được “gọi hồn” là rủ bạn cùng lên
Hằng nói: Người Âm sợ Người Trần lãng quên
Bởi họ vẫn coi mình là người đang sống
Khi Người Trần thành tâm thờ cúng
Là lúc Người Âm trở lại với Đời
Ơi, Người Âm! Người Âm ta ơi!
Người sống mãi một tâm hồn nhân bản
Người sống mãi cõi thiêng liêng ngời sáng
Nơi mạch nhân văn chảy mãi không cùng
Lời Hằng nói có người tin, người không:
Thế giới tâm linh nhiều điều chưa lời đáp
Song, tất cả chúng ta đều biết chắc:
Người Âm đã qua một thuở Người Trần.


MAI THANH
maithanh40@gmail.com

No comments: