Tiểu sử
Phan Thị Vàng Anh, còn có bút danh là Thảo Hảo, là một nữ nhà văn và nhà thơ Việt Nam, sinh ngày 18 tháng 8 năm 1968 tại Hà Nội, tốt nghiệp Đại học Y khoa Thành phố Hồ Chí Minh năm 1993, hiện sống ở Thành phố Hồ Chí Minh, là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam từ năm 1996. Năm 2005, bà được bầu làm ủy viên ban chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam nhiệm kỳ 7. Bà là con gái của nhà thơ Chế Lan Viên và nhà văn Vũ Thị Thường.
Nhà văn Nguyễn Khải từng khen Phan Thị Vàng Anh một câu ngắn: "Nguyễn Huy Thiệp mặc váy".
Các tác phẩm chính
* Khi người ta trẻ (tập truyện 1993) (đã được dịch và xuất bản tại Pháp với tên Quand on est jeune)
* Ở nhà (truyện vừa, 1994)
* Hội chợ (tập truyện, 1995)
* Nhân trường hợp chị thỏ bông (tản văn dưới bút danh Thảo Hảo)
* Gửi VB (tập thơ, 2006)
* Trong phường Thành Công, có làng Thành Công (phim tài liệu)
Cảm xúc lần đầu tiên
Đoạn thơ dưới đây từng được đưa vào sách giáo khoa tiếng Việt Lớp 1 của Việt Nam.
Sáng nay con vào lớp mẹ
Học trò tíu tít gọi cô
Lần đầu tập làm cô giáo
Con như đang đi trong giấc mơ
Bọn trẻ ngây thơ xinh xắn
Đứa nào trông thật ngoan
Giọng đọc líu lo chim hót
Bình thường mắt ước mơ màng
Hình ảnh cánh buồm mẹ giảng
Đua con tới bến bờ xa
Chuyện của cha con bác ấy
Có gì giống mẹ con ta
Mẹ ơi! Biển xanh quá đỗi
Mịn màng cát trắng dưới chân
Nắng sớm hồng tươi rực rỡ
Mẹ là buồm trắng hoá thân
Con đang dập dềnh giỡn sóng
Lớp mình như biển mênh mông.
Trong Cúc Phương
Đi cả ngày không giáp mặt một con thú
Chỉ những đàn bướm trắng đơn điệu
Bay nhanh nhanh như thôn nữ ngày đi chợ
bị trai trêu
Hoa lít nhít lẫn vào trong cỏ
Muốn ngửi
lại ngại mũi dính đất
Hơi rừng như mật
như kẹo the
như góc phố thuốc Bắc
Tất cả chim hót đều giấu mặt.
2001
Hành trình của cây
Nửa đêm
Cái mầm cây chồi lên từ đất
Lấm lét nhìn quanh rồi nở bung hai lá mầm rất mịn
Trong lành.
Sương, nắng, mưa, gió và tất cả những gì rơi xuống, những gì bao quanh nắn cho thân cây thẳng
Mỗi năm choàng thêm một vòng vân
Cái hành trình khó nhọc được thiên nhiên đánh dấu công bằng
Ghi nhận mơ ước của đời cây là tán.
Mơ ước của đời cây có là gỗ quan tài nổ bừng trong lửa?
Hay trăm năm ẩm áp gói hòm da thịt giữa đất đen?
Khi vươn lên chẳng cây nào nghĩ mình rồi thành giường tủ
Không một thân cây nào uốn mình cho giống hình khung cửa
Kéo rèm.
Mỗi bài thơ tôi tôi giết một ước mơ cây giết đến tận cùng
Thành bột giấy.
4. 2006
Ngày lạnh nhất Hà Nội
Phố nhoen nhoét và mưa van vát
Những chiếc taxi bỗng nhiên trở mặt gọi không dừng lại
Tất cả đàn ông trong hàng thịt chó đều mặc áo đen
Hai đốm lửa – hai cái áo len đỏ một góc phòng nhức mắt
Ngày lạnh nhất
Hôm nay đài báo ngày lạnh nhất.
*
Não đàn bà làm bằng gì mà chỉ nghĩ chuyện tình yêu?
Chụm đầu nghiêm trọng như âm mưu chỉ để bàn về một người đàn ông bé nhỏ?
*
Về thôi
Bóng đèn cuối cùng của chung cư đã cháy
Dò dẫm đi lên những cầu thang ướt như bùn chảy
Cái điện thoại cả tối không một tiếng reng
Trong tay làm một ngọn đèn
Loạng choạng
*
Sao phải chịu mùa đông lạnh nhất ở đây?
Mặc nhiều áo tới nỗi xa lạ với da thịt của chính mình
Phải về nhà thuê chỉ thấy đèn chưa bật
Phải viết nhật ký mỗi ngày chỉ cùng một thắc mắc
Chữ cong queo vì đeo găng?
Nhớ Sài Gòn quá, tựa lưng vào tường mà khóc
Âm thầm thôi, trong đêm chỉ đôi mắt mèo động đậy
Nhớ lúc phong phanh áo mỏng rất gần tim
Nhớ những con hẻm nhỏ ít tiếng nói nhớ những con người lầm lũi...
*
Bước tiếp thôi còn một tầng nữa thôi
Bỗng thấy mình còn sống còn đau còn hạnh phúc
Lại sợ rồi sẽ hết, những ngày này sẽ hết
Hai tiếng nữa thôi, ngày lạnh nhất sẽ qua
Buồn làm sao, chuyện gì rồi cũng thành ấm áp.
PHAN THỊ VÀNG ANH
1. 2005
Đọc thêm
Tuyển tập Phan Thị Vàng Anh
No comments:
Post a Comment