![]() |
Nhà thơ Lê Thanh Hủng |
Con hẽm nhỏ yêu thương
Có một bữa em về qua phố
Dung dăng chiều, ngang tuổi năm mươi
Điều gì đó, giờ đây hé lộ
Nhẹ nhàng rơi, trong vắt tiếng cười
Con hẽm nhỏ, người đông phố chật
Vẫn hồn nhiên, nhịp sống phô bày
Bóng nắng dội, đưa chiều váng vất
Nuối tiếc đêm nồng ấm bàn tay
Chuyện cũ bên người, giờ cũng cũ
Ngày xưa còn đó những con đường
Bầy chim sẻ có còn an trú
Mái phố mờ ký ức lưu hương
Con hẽm nhỏ vàng tươi chóp nắng
Xôn xao người, quen ít lạ nhiều
Tiếng rao hàng oằn vai trĩu nặng
Chen lấn lung chiều nắng đăm chiêu
Chợt thoáng buồn, vương lưng đáy mắt
Những cuộc người sao mãi long đong
Bao nhiêu năm giữa lòng phố chật
Vẫn an nhiên óng biếc, tươi hồng…
Vững lòng bước qua nỗi buồn vui
Chính nỗi buồn đã gắn kết chúng ta
Khi niềm vui sẽ thể hiện ở mỗi người mỗi khác
Nghe đâu đó nỗi đời nhuôm nhuốm bạc
Lại cháy lòng trong cay đắng xót xa
Tri thức càng cao thì hoài nghi càng nhiều
Bởi lẽ thường tình, niềm tin không phải tự nhiên mà có
Dù có cái ẩn sâu, cái còn đang buông bỏ
Năm tháng đã hoen mờ, biết còn lại bao nhiêu?
Thì cũng vững vàng trên đôi chân của mình
Và tin tưởng sẽ không bao giờ ngã
Trên trăm con đường quen, nghìn vết mờ xa lạ
Kẻ nhớ, người quên đang ra sức biện minh
Cũng thường thôi, mọi chuyện ở đời
Đã không muốn thì tìm lý do, khi đã muốn thì phải tìm cách
Ta như dòng sông không tự mình làm sạch
Vì lỡ ôm vào lòng, trăm thứ trời ơi!
Bình thản chiều trong mênh mông
Hướng đến tương lai để không hối hận gì quá khứ
Cuộc sống đã đổi thay sao vẫn còn dền dứ
Hảo vọng lềnh bềnh trôi qua mười bến sông
Sự lựa chọn đã quyết định ta là ai
Son sắt một niềm tin, ngày mai đang để ngỏ
Mặc kệ những người thả lời thề bay trong gió
Bước qua nỗi buồn vui, trong nắng mới đan cài…
Chia xa
Hoang mang đêm
Đôi mắt võ vàng
Em bối rối
Trong lời từ giã
Không lẽ
Mình trở thành xa lạ?
Gió đông về
Miết mỏng miên man
Rộn đường xa
Tím buổi hoang chiều
Mây lang thang
Nỗi buồn rũ kiệt
Không lời hẹn
Chắc gì vĩnh quyết
Rớt bên đời
Một chấm quạnh hiu
Một chút thôi em, ừ một chút
Cõi trăm năm sâu thẳm những bến đời
Còn nguyên đó, một ân tình giao đãi
Đổ xuống đời nhau từng giọt nhớ buông lơi
Năm tháng cũ có bao giờ trở lại
Mà nắng hoàng hôn cứ tím biếc gọi mời…
Treo đắm đuối tiếng lòng trong nỗi nhớ
Hoàng hôn rơi từng giọt khơi khơi
Biết dĩ vãng mình không duyên nợ
Chiều hoang mang trong tâm tưởng rối bời
Sao trúc trắc, một ân tình cơ nhỡ
Bao năm rồi vẫn vang vọng người ơi!
Bao nhiêu thứ chuyện ở trên đời
Có những cái chúng ta đã chưa từng biết
Hình như chúng cũng phải nằm trong cái mà mình đã biết
Nếu không, thì chỉ là một khoảng mờ trống rỗng em ơi!
Cho nên dù có bao nhiêu ngoa ngôn xảo ngữ
Cũng chìm trôi trong dòng chảy cuộc đời
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
No comments:
Post a Comment