DỊU DÀNG HƠN CẢ GIẤC MƠ TRƯA
Tuổi chưa cao nhưng số ngày ở viện
lại nhiều. Không là bệnh nhân thì cũng chăm bệnh. Những câu đùa của y bác sĩ,
nhân viên phục vụ dành cho là: "Lên trưởng phòng chưa, làm điều dưỡng được rồi
he, mua luôn miếng đất gần đây nhé." Qua nhiều bệnh viện từ cấp huyện đến trung
ương (không kể nhiều lần ở cấp xã).
Mỗi nơi, sự lo lắng quan tâm chăm
sóc động viên bệnh nhân mỗi khác. Bản thân lần đầu đến điều trị tại bệnh viện
Thái Bình Dương, trực tiếp là khoa Nội. Thời gian đủ để cảm nhận sự chu đáo ân
cần, nhẹ nhàng từ tất cả. Tôi thường cảm phục những ai làm nghề y nói chung
& khoa Nội bệnh viện Thái Bình Dương nói riêng, vì đối tượng giao tiếp trực
tiếp của họ là bệnh, là sự đau đớn mệt mỏi rối ren. Nhưng thái độ phục vụ ân cần
nhẹ nhàng chia sẻ, họ luôn tạo điều kiện tốt nhất có thể cho người bệnh, cho dù
bệnh nhân & người nhà có nóng vội thế nào họ vẫn mềm mỏng, đôi lúc trêu đùa
khích lệ. Thật sự, nhiều lúc người nhà chăm không được thế. Có đêm đau không ngủ
được, tầm 2 giờ sáng, có bà cụ bị tràn dịch khó thở, người nhà gõ cửa phòng trực,
điều dưỡng Phúc rất lo lắng chạy lại đỡ cụ dậy, kê gối chân cho bà ngồi dựa, đấm nhẹ vai, xoa bóp cho cụ rồi hướng dẫn dặn
dò người nhà... thật cảm động lắm.
Xã hội bây giờ đâu đó còn những thị
phi trái tai, góc nhìn thiếu thiện cảm, hãy đặt vị trí mình là người để nhìn nhận
sự việc một cách khách quan nhất. Hãy dành cho nhau những ấm áp chân thành. Những
ngày giáp tết ai ai cũng tất bật lo toan & đội ngũ y bác sĩ nhân viên cũng
không ngoại lệ, nhưng vẫn dành góc nhỏ hành lang trang trí xuân, để những bệnh
nhân ấm lòng an yên dưỡng bệnh.
No comments:
Post a Comment