Nhà thơ Lê Thanh Hùng |
Có một chiều nắng hắt
Cỏ xuân thì, dưới lưng người thiếu nữ
Êm như tơ, biêng biếc sắc hoàng hôn
Bàn tay ngọc đang thật thà níu giữ
Một mùa xuân trôi, đẫm mộng ngập hồn
*
Con Bìm bịp gọi chiều, thương quá đỗi
Bóng ngày đi, nghiêng sắc nắng chiều rơi
Có một gã đang ngồi bên bó gối
Đăm đắm xa xăm, ngắm ánh mây trôi
*
Chợt nắm lấy bàn tay đương bổi hổi
Đưa môi hôn, lặng lẽ phút giao mùa
Kìa đôi mắt, dưng nhìn nhau trân trối
Có điều gì đâu, như muốn phân bua
*
Ngọn cỏ rung rung, trời không quẩn gió
Đôi môi người đang khe khẽ đắn đo
Lời chưa nói mà dường như buông bỏ
Dùng dằng rơi, tím thẫm một hẹn hò
*
Vạt cỏ mềm, in dấu chiều nắng hắt
Khoảng không gian mờ, nắm bắt trong tay
Run run hờ, chếnh choáng say
Đường trăm ngã, mộng vun đầy mắt ai
Nợ nhau chiều tháng chạp
Đêm mơ khúc hoan tình năm cũ
Còn nợ nhau cả một vầng trăng
Treo đắm đuối lời yêu ngoa dụ
Nhịp thời gian quay quắt nhọc nhằn
*
Rơi đâu đó, lối mòn ký ức
Một ngày xưa xanh biếc mượt trôi
Dấu tình nào, niềm vui thắp rực
Và nỗi buồn, gói trọn bờ môi
*
Buông tay với, thời gian vỗ cánh
Em băng qua, đêm tối mịt mờ
Trời tháng chạp, ngập ngừng sắc lạnh
Bỗng vỡ òa, trống vắng bơ vơ ...
*
Lắng nghe tiếng tình xưa đồng vọng
Gió miên man, trống vắng bến đời
Khắc khoải chiều đi, lòng dậy sóng
Còn điều gì mắc nợ người ơi …
Đi qua nhà, biết là em không còn ở đó
Sao cứ bâng khuâng, day trở níu nhìn
Ngõ phố cũ thân quen, ánh đèn mờ tỏ
Loang tan chiều theo gió cuốn hoang tin
Chuyện dĩ vãng có những điều cần buông bỏ
Sao cứ loay hoay, ta lặng lẽ giữ gìn…
Khi người ta già đi, mắt mũi kèm nhèm
Nhưng lại nhìn thấy nhiều hơn trước đó
Thấy nhịp đời quay, những cuộc người mờ tỏ
Trong ký ức quanh co, day trở lem nhem
Dẫu đã biết, rồi thời gian khỏa lấp
Sao cứ tần ngần giữa khoảng trắng và đen
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
thanhhungmtbb@yahoo.com.vn
No comments:
Post a Comment