Nhà thơ Tịnh Bình
BÓNG NÚI
Men đường chân trời
Trông vời theo bóng núi
Giờ này
Mẹ đang ngồi nhặt hoàng hôn
Vài tia nắng quái chiều rơi vương vãi
Tiếng gà cục tác
Gió bâng quơ trên đám cỏ mần trầu
Con nơi này
Tưởng nhớ phía xa xa
Nhòa nghiêng bóng núi
Không thấy hoàng hôn
Không thấy dáng mẹ nữa rồi
Chật vật lời ru
Bay lên từ phía cánh đồng
Oằn cong sợi khói
Gởi tình rơm rạ về đâu?
Căn phòng đêm mất ngủ
Sà vào lòng khuya tĩnh mịch
Đôi mắt nhắm trân trối nhìn vào trong
Cố hình dung bóng núi
Mặc những khói sương rơi chầm chậm
Mường tượng quê hương
Vẽ những buổi chiều...
ĐÓA VU LAN MÀU ĐỎ
Bên mái hiên bầy chim rủ nhau đi
Con về lại tìm mùa thơ lẻn trốn
Đong đưa nhớ mái nhà xưa hoài niệm
Dây bìm bìm phủ kín buổi hoàng hôn
Bâng khuâng nắng đậu trên cành nõn sớm
Tiếng chim xanh ngày thơ ấu đâu còn
Viên bi nhỏ nấp vào trong cỏ ướt
Trái bồ quân hây má đỏ lòng son
Nghe xa vắng những mùa xưa hư thực
Tiếng gà trưa lay gọi giấc chiêm bao
Ngỡ dáng mẹ tảo tần cùng năm tháng
Gánh hàng rong khuya sớm những gầy hao
Mưa rụng xuống tiếng chuông chùa tháng Bảy
Đóa Vu Lan - Bông hoa đỏ con cài
Thời gian hỡi dẫu nhạt nhòa sương khói
Thầm nguyện lòng
màu hoa ấy
đừng phai...
TỊNH BÌNH
(Tây Ninh)
No comments:
Post a Comment