Nhà thơ Lê Thanh Hùng |
Mình đã già thật rồi
Rồi chúng ta cũng sẽ già
Cả thể chất và trí tuệ đều lộ ra những khiếm khuyết
Với những ý kiến trái chiều, mờ dần kỹ năng phân biệt
Khi cánh cửa cơ hội, mỗi ngày mỗi xa
Chỉ còn lại sự hào phóng trong những lời khuyên
Không bao giờ sai, nhưng cũng không có nghĩa là đúng
Dẫu không có gì thô vụng
Mà sao lướng vướng, băn khoăn một chút muộn phiền
Con đường nào cũng có những bước đầu tiên
Đứng trước sự lựa chọn,
mình đã chọn sự không lựa chọn
Thì đừng có than vãn gì, mà giang tay mở đón
Một sự thật hiển nhiên
Chúng ta già rồi, giữ mãi trong lòng
những điều thất vọng làm chi
Còn lấy cái rêu phong để làm đồ trang sức
Dù đã biết thời gian cũng xói mòn các chuẩn mực
Năm tháng chất chồng lên tuổi tác,
sao như còn vướng bận điều gì?
Mình đã già thật rồi, khi không còn những ước mơ
Cứ quanh quẩn trong đôi hồi sáng tối
Mà “Người hoàn thiện nhất là người hữu ích nhất
cho xã hội”.(*)
Dù năm tháng trôi qua, dĩ vãng đã hoen mờ
Vẫn niềm tin nguyên vẹn thắm tươi
Thế hệ chuyển giao, mùa theo mùa tiếp nối
Mặc cho bão giông, mưa tuôn nắng dội
Những góc cạnh xa xăm,
những vọng tưởng cuộc người…
_____
(*) Kinh Coran
Tiếng chim bên đường
Chim cút kêu nhịp đôi bên kia đồi
Nghe sâu lắng, xa xôi trong chiều xuống
Vạt mây xám cuối chân trời xoáy cuộn
Con suối nhỏ, hồn nhiên mãi miết trôi
*
Trời se lạnh, hoàng hôn nắng lưa thưa
Đường lên rẫy ngược dòng suối cạn
Buông thả mái tóc dài chểnh mảng
Đâu mất rồi, một dáng vẽ ngày xưa
*
Chập chờn rơi, rối lẫn nét thu không
Chiều mắc cạn bên nhánh đời sáng tối
Buổi tàn ngày, sao em không bước vội
Mà nhẩn nha, cho gờn gợn sóng lòng
*
Ngọn bấc cầu tài, vụng về mơn man
Hàng lau lô xô, dập dờn đánh võng
Bao năm tháng, nét xuân thì khê đọng
Bạc phếch thời gian, đổ xuống phủ phàng
*
Rối bước chân, em chầm chậm lối về
Tiếng chim cút bên đồi, kêu khắc khoải
Như nhắn gửi một điều gì muốn nói
Vạt nắng hanh vàng, xao động đam mê …
Lời đã cạn, vội vàng tin nhắn
Sao lại thăm dò nhau bằng một dấu chấm câu
Như chờ sẵn một nỗi buồn tĩnh lặng
Trong không gian im vắng
Thiệt tình không biết mình đang ở đâu
Dốc hết tình xa, trong một cuộc truy cầu
Em bước qua nỗi đau buồn mùa Covid
Cứ âm thầm day trở lắng vào trong
Đời đâu phải cái gì mất, rồi cũng sẽ tìm lại được
Em đứng lơ ngơ, tan nát cõi lòng
Bạn bè đến chia buồn, rụt rè từng bước
Vững bước lên em, đi trong nước mắt lưng tròng…
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
No comments:
Post a Comment