Chiều thu ở Phan Điền
Rợn ngợp mùa
thu, bên suối vắng
Lớp đá dăm, bong vỡ trời chiều
Im ắng quá, đánh rơi khoảng lặng
Gió trở chiều líu ríu liu riu
*
Lúa chín vàng đồng đập Harơk
Khẳng khiu cỏ rối bước chân em
Suối Raw Săng, chiều thu cạn cợt
Róc rách trôi, óng ánh váng phèn
*
Đi lấy măng về, em bước vội
Đổ bóng dài đỉnh núi Ga Lăng
Bức bối chiều, khoảng không mờ tối
Vẫn xanh trong, mướt mát Đồng Măng
*
Một lời hẹn, năm lần bảy lựa
Sẽ theo em thăm hồ Piscine
Còn nguyên đó góc đời chất chứa
Chuyện vui buồn, thao thức hoang tin
*
Mai em có về đêm lễ hội
Làng cũ bừng lên, thắm săc cờ
Mã la gọi, một thời son rỗi
Gói gọn đêm, vui đến bây giờ ...
Lê Thanh Hùng
Đà Lạt - một ngày em trở lại
Em một mình, từng bước lơ ngơ
Con phố hẹp, đường cong nông nổi
Em bước vội khoảng mờ sáng tối
Cánh cổng nhà ai, cứ khép hờ
*
Bỏ nơi đây từ buổi xa người
Nay trở lại, ngày xưa trở lại
Nụ quỳnh hoa và thời con gái
Của một đêm nào, tỏa ngát hương ...
*
Vạt nắng chiều vàng tắt sau lưng
Phố nhập nhoạng, đèn đường chưa mở
Chùm hoa giấy, sắc hoa màu nhớ
Khẽ rưng rưng
cuốn quýt xây chừng
*
Cơn gió chiều buốt lạnh đơn côi
Khúc cua này, bao lần ngoái lại
Hoa và lá đương mùa, vương vãi
Trái tim non, rối nhịp liên hồi ...
*
Phố núi quanh co, nét thân quen
Còn nguyên đó, con đường năm cũ
Quánh đặc một không gian ngưng tụ
Chợt bừng lên, giăng giăng ánh đèn
Lê Thanh Hùng
Em giấu nắng trong chiều Đà Lạt
Cơn lốc, tốc tung mái tóc rối bời
Hoàng hôn tím ngát
Mây trắng cuối trời giăng chơi vơi
Em đứng bên chiều, chờ đợi
Một người đi, trong lớp lớp sóng đời
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
No comments:
Post a Comment