"MẶC NIỆM"
VÕ THẠNH VĂN
Rất hân hạnh trình với chư vị kết quả của mùa trốn dịch VŨ HÁN: Một thi tập mang tên "MẶC NIỆM" [ảnh bìa trước và bìa sau, đính kèm] vừa ra đời. Quả thật, nếu không có vụ trốn dịch nầy, thì, vtv cũng chưa nghĩ đến chuyện in ấn một tác phẩm nào. Song song với MẶC NIỆM, còn thi tập "KHẮC THƠ VÁCH ĐÁ" sẽ trình diện chư vị bằng hữu vài hôm nữa... Cảm ơn Nhà Thơ LÊ HÂN và Nhóm Chủ Trương NXB NHÂN ẢNH đã tận tình...
Mời quý bạn đọc bài thơ đầu tiên “Lộng Lẫy Mưa Sa” trang 07
và bài thơ sau cùng “Mặc Niệm,” trang 214.
Ta làm thơ vất vưởng
Truy điệu cuộc tình phai
Nửa kỷ nguyên mộng tưởng
Thưở ban đầu phôi khai
Truy điệu cuộc tình phai
Nửa kỷ nguyên mộng tưởng
Thưở ban đầu phôi khai
Ta thổi kèn mặc niệm
Tình luân lạc, cách chia
Năm mươi năm tẩm liệm
Cung lòng đắp mộ bia
Tình luân lạc, cách chia
Năm mươi năm tẩm liệm
Cung lòng đắp mộ bia
Cánh rừng hương ngát toả
Đá tảng ngậm ngùi vương
Trăng phơi cành trắc bá
Toả thơm rừng kỳ hương
Đá tảng ngậm ngùi vương
Trăng phơi cành trắc bá
Toả thơm rừng kỳ hương
Trăm năm đời kiêu bạc
Suốt kiếp dài ruỗi rong
Truân chuyên, hề, luân lạc
Phận người, hề, long đong
Suốt kiếp dài ruỗi rong
Truân chuyên, hề, luân lạc
Phận người, hề, long đong
Xa người, xa, mấy thuở
Gần nhau, gần, bao lăm
Tình yêu, hề, thác vỡ
Mệnh số, hề, lạnh căm
Gần nhau, gần, bao lăm
Tình yêu, hề, thác vỡ
Mệnh số, hề, lạnh căm
Võ Thạnh Văn
LỘNG LẪY
MƯA SA
Em ngày ấy --thắp từng đêm mộng mị
Đọc phong dao ngầm ước chuyện thần tiên
Trích quái liêu trai sầu vương dị dị
Tưởng như đời tràn nhung lụa phiêu nhiên
Em mười ba –mùa tằm đang say giấc
Có ai hay ong bướm lén đi về
Tay khói động rụng cơn phùn lất phất
Tóc mây bay trời miên viễn thê thê
Em mười bốn –mùa tằm vừa chợt thức
Hiền ngu ngơ kiều diễm mắt môi thầm
Từng sợi nắng chứa mọc mời ngọt mứt
Ngậm hơi sương lộng lẫy nỗi u trầm
Em mười lăm –mùa tằm ăn dâu lá
Mày mi cong biển dậy sóng trăng rằm
Chợt thảng thốt chiều rơi phùn ướt má
Ta dâng thơ làm khăn gấm em chằm
Em mười sáu –mùa tằm đang chín mọng
Mắt môi ngoan lồng lộng Hải Vân Quan
Phù sa úng Cẩm Thành con nước đọng
Ta dâng tình làm mực chảy Trà Giang
Em mười bảy –mùa đạn bom lửa khói
Hỏa châu soi từng nỗi nhớ kinh hoàng
Rồi hạnh ngộ vuột xa tầm tay với
Rồi bể dâu tràn ngập kiếp thương tang
Em bây giờ --phương trời nào lưu lạc
Mắt môi xưa ương ẩm dấu phong hoàng
Gót chân xưa, thuở: Quỳnh, giao, sen, hạc
Câu thơ xưa lộng lẫy buổi mưa tràn
Võ Thạnh Văn
No comments:
Post a Comment