Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Saturday, March 5, 2016

NHỚ TỔNG BÍ THƯ LÊ DUẨN - Thơ Nguyễn Khôi

 
                    Tác giả Nguyễn Khôi



Lời thưa : Trong lịch sử nước ta có 2 vĩ nhân đã đưa Việt Nam lên hàng "tiểu bá", đó là vua Minh Mạng (1791-1841) và Tổng bí thư Lê Duẩn (1907-1986). Nay kỷ niệm 37 năm Quân và dân ta đánh thắng quân Trung Cộng xâm lược, không quên lời TBT Lê Duẩn "chúng ta không được phép sợ Trung Quốc"... Nguyễn Khôi có bài thơ "Nhớ TBT Lê Duẩn", viết cách nay 25 năm, xin công bố để cùng các bạn thơ chia sẻ và suy ngẫm 

NHỚ TỔNG BÍ THƯ LÊ DUẨN

Người xứng đáng là một nhân vật lớn
Ở tầm cao ngang ngang dưới Bác Hồ
Người quyết định cho Miền nam Giải phóng
Người quyết tâm xây dựng lại cơ đồ...
                       
Người đắp đập xây nên hồ vĩ đại
Điện Hòa Bình chói lọi mãi mai sau
dám ra biển khoan sâu vào lòng đất
nên cơ ngơi dầu khí Vũng Tàu...
                       
Cầu Thăng Long, ôi cây cầu vĩ đại
Bốn nghìn năm vượt tầm vóc cha ông
Bao nhà máy, công trường làm ăn lớn
Với nhân dân, Người rất đỗi công bằng...
                      
Bao thế kỷ mới có Người như thế
dám chinh Tây, kình Bắc... thực anh hùng
Công to lớn đã tạc vào trời bể
Cho muôn đời con cháu sống khang trang

                                Hà Nội 21-3-1991
                                NGUYỄN KHÔI

1 comment:

Anonymous said...

Cũng nên không quên lời TBT Lê Duẩn:
“Ta đánh Mỹ là đánh cả cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc, cho các nước xã hội chủ nghĩa và cho cả nhân loại, đánh cho cả bọn xét lại đang đâm vào lưng ta”

Một “thực anh hùng”/ “Công to lớn đã tạc vào trời bể”
như thế mà khi ông chết, con cái ông đã kêu than với Đoàn Duy Thành:

"Ra đến Hà Nội được 2, 3 ngày thì anh Ba mất. Tôi chạy lại gia đình anh. Chị và các cháu xúm lại hỏi tôi đi đâu mấy tháng: “Lúc anh Ba yếu nặng chú không lại?”. Tôi nói chuyện đi công tác miền Nam nên thất lễ với anh Ba trong những ngày cuối cùng. Cả nhà anh Ba lo lắng, nhất là mấy cháu gái: Cừ, Muội, Hồng, các con rể Lê Bá Tôn, Hồ Ngọc Đại. Nói là cháu, nhưng các cháu chỉ kém tôi 5,7 tuổi. Tất cả xúm lại hỏi tôi và lo lắng:
- Ba cháu mất rồi, liệu họ... có giết gia đình nhà cháu không?" (Hồi ký Đoàn Duy Thành VI, 6)

Ôi,bi thảm và hài hước !