Lý Đức Quỳnh |
Mẹ tôi côi lẻ cánh cò
Nuôi con mang mở tự do
khôn người
Nề chi lặn lội khuya trời
Liền tay nhen nhóm mai
ngời ngợi con
Mẹ tôi chí quyết sắt son
Lật ách trâu ngựa sống
mòn mỏi thân
Đứng lên rũ kiếp nô bần
Vượt giông bão qua lần
khân muộn phiền
Mẹ tôi đã có vườn riêng
Bởi nghèo thiếu túng không
tiền nợ vay
Trả vay lao nhọc đẫy ngày
Mong sau con thoát lệ
cay đắng đời
Mẹ từng lụy khổ vì người
Đã nen nén lặng giữa vời
vợi đau
Cộng sinh bình đẳng nương nhau
Đừng vông viển với cơ
cầu lệ nô
Muội lòng miết mải nghê ngô
Vườn nhà chiu chắt chớ
rồ dại con
Gia tài dẫu có bằng non
Không gìn giữ khéo cũng
mòn mọn tan
Mẹ lời ri rỉ ruột gan
Con còn đau đáu với bàng
hoàng xưa
Dám hờm hợm hĩnh thốt thưa
Mà huênh hoang huyễn lừa
đưa dối lòng
Mẹ ơi, yên nghỉ, kính mong !
Lối đời thăm thẳm lắm
vòng vòng veo
Dễ nào miệng bịt eo sèo
Dự danh rẻ rúng bán bèo
bọt kia
Mẹ ơi, con tạc đầm đìa
Công ơn mưa móc dựng bia
ghi lòng
Khơi nguồn cho rộng sâu dòng
Ra biển lớn thỏa ước
mong thầm thì !
Lý Đức Quỳnh, 2/6/2014
No comments:
Post a Comment