Đôi nhân tình quàng lưng nhau. Đi ngang qua hai kẻ ăn xin.
Có lẻ là một đôi vợ chồng. Người đàn ông loáng thoáng trong ánh đèn nhiều màu
lập lòe chiếu ra từ giáo đường, hai hốc mắt trũng sâu, có vẻ như bị mù. Người
đàn bà gầy gò, trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn, hơi khó nhìn!
Cả hai dìu nhau đi trong ánh sáng mờ nhòa, trên lưng người
đàn ông khoác ngang cây đàn Guitar gỗ cũ kỷ. Họ hướng về phía cầu. Người con
trai dừng bên họ, đặt vào bàn tay của người đàn bà một tờ giấy bạc thật mới. Có
lẻ đây là món tiền cuối cùng được bố thí trong đêm Giáng Sinh. Trời đã gần nửa
đêm!
- Nếu ông ấy không mù thì chắc không lấy bà ta, anh nhỉ ?
- Em có thấy bà ta có vẽ như bị cháy hay bỏng không? Nếu
không bị biến dạng thì chắc bà ta không quá xấu, và như thế, bà cũng sẽ chẳng
lấy ông ta!
- Vậy là họ được Chúa sinh ra cho nhau?
- Có lẻ ! Định mệnh đẩy đưa!
***
***
36 năm trước.
Phòng trà mini Dã Quỳ đông nghẹt khách. Đêm Noel lùa khách
đến Dã Quỳ bởi đây là nơi duy nhất không có giới nghiêm. Phần nhiều là lính,
với một vài thiếu nữ, là tình nhân của họ… Thành phố Tây nguyên vốn hoang lạnh,
càng lạnh hơn khi gió mùa đông từng cơn lùa qua các dãy phố xác xơ, cố gượng
đón một mùa Giáng sinh với mấy dãy đèn nơi những máng cỏ, cũng sơ sài như chốn
Belem hơn ngàn năm trước!
Thỉnh thoảng những tiếng nổ ì oành, những trái pháo sáng xa
xa trên bầu trời thưa ánh sao, điểm tô cho một đêm Giáng sinh thời chiến!
Bốn người lính trẻ ngà say bước vào vùng không gian mờ ảo.
Trên chiếc bục sân khấu nhỏ gọn, ban nhạc hòa theo một giọng ca nữ, nhẹ nhàng,
thanh thoát với bản nhạc Đêm đông…
“…đêm đông, ôi ta nhớ mong đường về xa xa… đêm đông…ca nhi đối gương ôm sầu
riêng bóng…gió lay ngàn cây ….gió đau niềm riêng…gió than triền miên…”
Tấn nheo mắt tìm một chổ ngồi cho cả đám, chiếc bàn cuối vẫn
còn … Họ ngồi xuống và tiếng hát nhẹ nhàng cuốn tâm tư họ vút cao … Quên đi cái
tiền đồn buồn hiu hắt, nơi 3 giờ trước họ trốn ra với nỗi háo hức … đêm yên
bình!
Tiếng vổ tay khẽ
khàng …
Tấn gọi bia “con cọp”. Nói nhỏ với cô gái chạy bàn:
- Anh hát một bản được không
em gái?
- Dạ được, anh chuẩn bị đi ạ, lát nữa thôi.
Tiếng một giọng nam trầm, ấm…là một người lính, với bộ đồ
rằn ri, chiếc nón xanh nằm trong túi áo! “ Thu đi…cho lá vàng bay, lá rơi…cho
đám cưới về… ngày mai…người em nhỏ bé…ngồi trong thuyền hoa…”
Tấn quặn lòng, anh nốc hết ly bia, nhớ đến Thùy và những
giọt nước mắt ngày anh nhập ngũ … Rồi lá
thư dài báo tin nàng lấy chồng!
Anh lên hát đi … Bàng hoàng, Tấn bước lên chiếc bục nhỏ …
Anh nói khẻ với ban nhạc :
- “Tiếng hát đêm Noel”. Chơi Blue nhé.
Chàng trai trẻ gật đầu …Tấn mơ màng…
“Vầng sao … chìm vào xanh mắt người yêu…Một đêm … tơ vàng cuốn gió đìu hiu … đường trần …
đêm No-el chói lòa ánh đèn, Lờì kinh đẹp vầng sao thánh thót … ngân trong giáo
đường … Có đôi chim, ngắt bông hoa chiều no-el … bay xuống bên hiên giáo đường
… khóc … nỉ non … Rồi đành … trời đày một sớm chia phôi … Người về để héo duyên
rồi…riêng còn tủi hờn mà thôi….”
Ầm! Tiếng mìn claymore nổ ngay trên con đường nhựa loang lổ,
hất ngược cả bốn chàng lính trẻ ra sau, tiếng hét chuyển thành tiếng rên rỉ rồi
im bặt sau một loạt đạn ngắn. Đêm trở lại yên ắng … thỉnh thoảng vài đóm hỏa
châu ngoằn nghèo trên vòm trời khuya! Cuộc phục kích thật gọn!
- Báo cáo thẩm quyền, chỉ mình chuẩn úy Tấn còn thở!
Trung Úy Thăng chửi thề:
- Mẹ kiếp, chết lãng nhách! Gọi cứu thương.
Sáu tháng sau, Quân y viện quân khu II, xác nhận: Chuẩn úy
Nguyễn Phúc Tấn mất thị lực 100%.
***
Buổi tiệc reveillon của nhóm học sinh lớp 12 ban C vừa tan.
Quá 01 giờ sáng. Luyện đi về cùng với Sương, họ đi bộ để tìm chút lạnh thú vị
của đêm Giáng sinh. Có lẻ chút lãng mạn, bởi đôi bạn có chung tâm sự. Họ vừa
chia tay người yêu. Hai chàng trai cùng đăng lính tháng trước.
- Khi không mi hát bản nớ mần tau muốn khóc!
- Thì tại từ ngày Thủ
đi, tau chỉ thích bản nớ…Bản mi hát còn ác hơn nữa ! “…Không chết người trai
khói lửa… mà chết người em gái hậu
phương….!!!”
Lời ca của bản “Lời tình buồn” và không khí đằm thắm
của buổi họp mặt vẫn còn vọng lại trong
tâm hồn Luyện…
“Anh đi rồi…còn ai vuốt tóc…Lời tình thơm sách vở học trò…đêm xuống rồi em
buồn không hở…trời sa mù tầm tay với âu lo…Anh đi rồi…”
Luyện bật khóc!
Trở về căn nhà nghèo nàn … Mạ ngủ từ lâu. Luyện lên giường,
kéo cao chiếc chăn trùm kín người, nhớ Thủ ray rứt ! Giấc ngủ tìm đến trong đêm
muộn!
Cháy ! Cháy nhà mụ
Hòa …
Mần răng chừ ?!
Lấy nước, lấy mền ướt…mau…!
Ngọn lửa bao trùm căn nhà bằng ván ép và tôn ! Mọi cố gắng
dập lửa đều vô vọng!
Luyện nghe toàn thân nóng rát, cố dẫy ra khỏi chiếc chăn mà
không được ! Luyện thét lên:
Mạ ơi, mạ ơi…mạ mô rồi …
Tất cả chìm trong tiếng nổ lốp bốp và tiếng la hổn độn …mơ
hồ!
Một trái sáng xuyên mái tôn bếp, gây ra tai họa trong đêm
lành!
Luyện tỉnh lại trong chiếc giường trắng muốt, đau nhức toàn
thân … Vị bác sĩ người ngoại quốc, da trắng hồng hào …
Đây là bệnh viện của
Hạm đội số 7 !
Đôi tình nhân lang thang ra khỏi giáo đường, họ đi về phía
cầu …, thỉnh thoảng dừng lại, những nụ hôn ngọt ngào … Họ ôm sát nhau, chia nhau hơi ấm…
Bên mé cầu, nơi khoảng đất trống có một cái chòi nhỏ … Ngọn
đèn vàng vọt hắt ra xung quanh ánh sáng buồn buồn.
Đôi tình nhân mỉm cười với nhau, dừng lại nhìn vào trong …
Hai người ăn xin ngồi cùng nhau bên chai rượu. Người đàn ông mù đặt chiếc ly
xuống chiếu:
- Mình lại hát những bài hát đó nghe em… Người đàn bà gật
đầu:
- Dạ, anh hát trước đi.
Tiếng đàn thùng trầm ấm:
“…Vầng sao…chìm vào xanh mắt người yêu…Một đêm…tơ vàng cuốn
gió đìu hiu… Đường trần…đêm no-en chói lòa ánh đèn…
“Rồi đành trời bày một sớm chia phôi… người về đành héo
duyên rồi…riêng còn tủi hờn mà thôi…”
Đôi nhân tình lắng nghe tiếng hát ấm áp, nhẹ nhàng của người
ăn xin…và rồi:
“…Anh đi rồi …còn ai vuốt tóc…Lời tình thơ sách vở học
trò…Đêm xuống rồi …em buồn không hở…Trời
sa mù…tầm tay với âu lo…”
Giọng ca mượt mà vút
lên trong không gian giá lạnh,
trong đêm thanh vắng yên bình ! Nghe như những bài thánh ca …
Họ chìm vào trong kỷ niệm của một thời xa xưa…
Anh, họ hạnh phúc !
- Ừ, rất hạnh phúc! Mong cho nhiều tâm hồn đau khổ được hạnh
phúc trong đêm nay!
15 tháng XII . 2012
Trạch An - Trần Hữu Hội
No comments:
Post a Comment