TRĂNG Ở SÂN NHÀ
Phong Hồ
Bỗng nghe thi thể chớm điêu tàn
Vẫn đứng đây mà mộng dỡ dang
Khói thuốc phôi pha hương dĩ vãng
Thềm rêu biền biệt bóng dung nhan
Trăng xa, xa quá buồn không gặp
Ta đợi, đợi hoài biếng chẳng sang
Sân hẹp nên chi trời rộ quá
Dừa lan thiền định dưới trăng tan.
Bài họa:
THAO THỨC
Nguyễn Thanh Bá
Trời đã vào khuya bếp lửa tàn
Nằm nhoài không ngủ cánh tay dang
Phòng đơn phai nhạt mùi hương phấn
Đêm vắng lu mờ bóng sắc nhan
Dệt mộng, mộng trao không lối tới
Tìm thương, thương gởi chẳng đường sang
Canh gà giục giã qua ngày mới
Nỗi nhớ đong đầy tự vỡ tan.
Hựu họa:
BẾN CŨ
Nguyễn Thanh Bá
Gió chướng lắc lư hoa úa tàn
Sóng đùa xao xác cụm bèo dang
Chìm sâu đáy nước bao hương phấn
Lạc tự muôn trùng khối sắc nhan
Tết tới, tới khi không kẻ tới
Xuân sang, sang lúc chẳng người sang
Dừng chèo gác mái, thuyền neo bến
Bóng lẻ theo dòng sông loảng tan.
(11 – 01 – 1995)
TIẾNG SÁO TRƯƠNG CHI
Nữ sĩ Kim Chi, Sài Gòn
Xa vời tiếng sáo vẳng tình thương
Mê mãi trào dâng khúc cửu trường
Gác tía muôn sao vàng ánh mộng
Cung son ngàn sáng biếc làn sương
Bên sông man mác ngây lòng Mỵ
Hồ nước chan hòa lộng bóng Trương
Một kiếp phiêu du dành số mệnh
Hồn trăng lai láng mãi còn vương.
Bài họa:
LƯU DẤU
Nguyễn Thanh Bá
Một thoáng mơ hồ gợi ý thương
Vi vu sáo trúc rót đêm trường
Lao xao lá động vài hơi gió
Khe khẻ thềm loang mấy giọt sương
Lầu gác tương tư hình ả Mỵ
Sông hồ vọng tưởng sáo chàng Trương
Đời xưa lưu dấu tình không vẹn
U uẩn ngàn sau còn vấn vương.
(15 – 4 – 1994)
No comments:
Post a Comment