Sài Gòn mưa
Em có thấy mưa vội đến không?
Sao chẳng dừng chân bên mái hiên
sau giờ tan sở
Thành phố chiều thứ năm nhâm nhi nỗi nhớ
Đếm có bao nhiêu người cảm lạnh sau hôm nay?
.
Những giọt mưa bay
rơi li ti vào chiềc cốc
Nhớ em như thế nào là nhiều?
.
Đừng kéo anh vào một thời liêu xiêu
bằng những dòng thơ mặn
lướt trên môi vị đắng
nước mắt một kiếp người không đủ để hòa tan
.
Anh không còn cái thời muốn chạy xe lang thang
với đôi mắt yêu em như say
dấu sau cặp kính râm
phớt tỉnh
Em không còn đùa nghịch
Lấy kính tung lên trời
Để đôi mắt anh rối bời
Lặng lẽ dấu vào em
.
Em có thấy mưa đến rất êm?
Và cũng sẽ ra đi
vội vã như khi
anh tiễn thằng bạn thân đi học
Sài gòn mưa bất thường xin em đừng trách
Nhớ em lúc nào cũng nhiều.
.
08/08/2010
.
Mãnh đời âm u
.
Và thế là mưa
Mưa buồn mưa rơi trên phố
Dáng ai gầy trong hoàng hôn buốt lạnh
Chạnh thương bạn mình dòng thơ rịn mồ hôi
.
Và thế là thôi
Qua rồi những lần bối rối
Hoài cảm như dòng hải lưu
cuốn trôi mỗi người rất vội
Thành phố chập chờn
bất định như rêu
.
Và thế là đêm
Đâu rồi tiếng gà cứ vài canh lại gáy
Bà lưng còng chụm rơm
đun ấm chè xanh
mơ màng khói lùa lau sậy
Tiếng trẻ trở mình
khóc ré đòi mẹ ru
.
Và thế là mảnh đời âm u
Giây leo nào quấn quanh
ngăn hồn đừng bay mất
Nhớ quê là điều rất thật
Gửi gió thanh tao
xin một chút nắng hồng …
VTNM
28/05/2010
Mỹ Chánh qua ký ức tuổi thơ
I.
Đó là trận lụt của năm tám mươi ba
Anh cõng bà nội lên tra
O ngồi co ro trên cái tủ
Người ta đồn
thuyền chở ba mẹ nhấn chìm trong lũ
may mà sau dông
cả hai lạnh, môi thâm, ào ạt vào nhà
Ba ngày đêm bão vần vũ kéo qua
Anh lật thùng phuy nấu một nồi cơm nhão
Chờ khi trời ráo
Đâu thân chuối làm ghe
qua dì dượng xem chừng
Đài phát thanh thị xã rè rẹt không ngừng
Bao kẻ trôi sông, mấy người mất tích
Mỗi năm đến mùa bão cứ dòm lên lịch
Vái ông trời, cho Mỹ Chánh lặng yên
II.
Đó là những ngày thần tiên
Lội sình qua kênh thăm cô giáo ốm
Con Mai ròm
nẹo mình bên hông
tay cầm miếng cốm
sợ rơi tõm xuống bùn
Hình như nó vẫn ròm *
Thằng Chiến tổ trường
Năm nào cũng nhận phần thưởng
Giờ lang thang ca khản cổ khắp làng
Thằng Tân ngày xưa nhút nhát chẳng ai màng
Đang làm giáo sư bên Pháp
Sau những ngày bão táp
Cùng thằng Bửu nhặt me
Ăn có bao nhiêu, ném cả sau hè
Rồi cười như nắc nẻ
III.
Đó là những cô gái đang thời tươi trẻ
Tóc mượt, mắt long lanh, đáo để duyên ngầm
Các chàng trai hàng xóm ngờ nghệch yêu thầm
Không hay mỗi đêm
Dăm người già ra xua tay đuổi chó
“Mấy thằng khỉ gió
Chúng nó lại đi gò”
Đợi hoài thành âu lo
Các cô xuống đò
Ngậm ngùi về làm dâu làng khác
IV.
Đó là một chiều gió bạt
Cậu mượn thuyền chở bé đi chơi
Mê mải vớt lục bình, mưa rơi
Chèo hoài, chưa thấy đâu là bến
V.
Đó là tô canh hến
Là bún bò mụ Rác
Là cháo vạt giường chị Rê
Là chén chè kê
Hay mấy dái mít non
O Hai trộn chung với ruốt
VI.
Đó là những đêm đốt đuốc
Rước chị Hằng xuống quê
Là những lần hội họ, họp nhánh phái, đắp đê
Là khi Chánh –Tiên, Luận – Hà có con trai con gái
Làng quê giờ này xôn xao mùa gặt hái
Càng nao lòng, nẫu ruột nhớ xa xăm
Võ Thị Như Mai
_______________
· Lần rồi về quê, được biết là nó chẳng còn
No comments:
Post a Comment