Gang tay
Còn lại bao nhiêu trong cái gang tay
Chợt nhìn hoàng hôn tím buốt
Yêu con phố dòng người lủ lượt
Áo muôn màu
Ngàn kiếp mưu sinh!
Yêu con đường sao mãi vô tình
Đưa đón bao mùa dầu dãi
Cuộc lấn chen một ngày bãi hoãi
Con đường làm chứng nhân
Yêu những cuộc tình cách ngăn
Những cuộc tình sinh sôi nồng mặn
Những cuộc chia tay không hẹn
Số đời rồi có mà chi !
Chiều chậm rơi rời bước chân đi
Về bến sông nhìn dòng sông chảy
Trôi vô định đám lục bình hấp háy
Lưu luyến rời bờ bãi về xuôi
Còn lại bao nhiêu cái gang tay
Quán vắng hoe một mình với gió
Ly rượu rót , chút men thừa bỏ ngõ
Lại vô tình trỗi dậy nỗi niềm đau
Trên đường chiều đợi bóng tà huy
Bỗng hết thảy mặt đời xin là bạn
Hãy xoá sạch lỳ bao thù hận
Qua hết gang tay có thể nhẹ lòng
Một gang tay
Một bóng trần
Xin gởi bạn khúc ca trầm nhân thế !
Còn lại bao nhiêu trong cái gang tay
Chợt nhìn hoàng hôn tím buốt
Yêu con phố dòng người lủ lượt
Áo muôn màu
Ngàn kiếp mưu sinh!
Yêu con đường sao mãi vô tình
Đưa đón bao mùa dầu dãi
Cuộc lấn chen một ngày bãi hoãi
Con đường làm chứng nhân
Yêu những cuộc tình cách ngăn
Những cuộc tình sinh sôi nồng mặn
Những cuộc chia tay không hẹn
Số đời rồi có mà chi !
Chiều chậm rơi rời bước chân đi
Về bến sông nhìn dòng sông chảy
Trôi vô định đám lục bình hấp háy
Lưu luyến rời bờ bãi về xuôi
Còn lại bao nhiêu cái gang tay
Quán vắng hoe một mình với gió
Ly rượu rót , chút men thừa bỏ ngõ
Lại vô tình trỗi dậy nỗi niềm đau
Trên đường chiều đợi bóng tà huy
Bỗng hết thảy mặt đời xin là bạn
Hãy xoá sạch lỳ bao thù hận
Qua hết gang tay có thể nhẹ lòng
Một gang tay
Một bóng trần
Xin gởi bạn khúc ca trầm nhân thế !
Mùa điệp
Em bỏ ta đúng giữa mùa điệp nở
Ta làm sao quên nổi cuộc đau
Vết tim xước về đêm ri rỉ máu
Bông điệp vô tình nở đến mùa sau
Em hả lòng cợt nhả với cơn đau
Ôi lòng dạ ta đành thôi nhủ bảo
Cứ gắng gượng một mai chờ chim sáo
Sang sông rồi bóng củ sẻ tàn phai
Ta ngậm ngùi nuối tiếc chút thơ ngây
Màu áo trắng chờn vờn như mộng ão
Tuổi học trò cớ chi phiền não
Nên tháng ngày giây phút bỗng ngừng trôi
Mùa điệp lại về trêu gọi người ơi
Vàng như thể lòng ai ngày xưa ấy
Vết đau củ chực như chừng ngứa ngáy
Ta cứ nhầm tin năm tháng phôi phai
Mùa điệp lại về nở ngát ban mai
Điệp điệp điệp một đường hoa ngút mắt
Ta xin hái một bông hoa dấu cất
Tặng cho người dẫu đã bỏ ta xưa
Mùa điệp xa xưa
Ta làm sao quên nổi cuộc đau
Vết tim xước về đêm ri rỉ máu
Bông điệp vô tình nở đến mùa sau
Em hả lòng cợt nhả với cơn đau
Ôi lòng dạ ta đành thôi nhủ bảo
Cứ gắng gượng một mai chờ chim sáo
Sang sông rồi bóng củ sẻ tàn phai
Ta ngậm ngùi nuối tiếc chút thơ ngây
Màu áo trắng chờn vờn như mộng ão
Tuổi học trò cớ chi phiền não
Nên tháng ngày giây phút bỗng ngừng trôi
Mùa điệp lại về trêu gọi người ơi
Vàng như thể lòng ai ngày xưa ấy
Vết đau củ chực như chừng ngứa ngáy
Ta cứ nhầm tin năm tháng phôi phai
Mùa điệp lại về nở ngát ban mai
Điệp điệp điệp một đường hoa ngút mắt
Ta xin hái một bông hoa dấu cất
Tặng cho người dẫu đã bỏ ta xưa
Mùa điệp xa xưa
Dáng quê
Cứ ngỡ như về với xứ mơ
Con sông Hiếu chảy qua ngày thơ bé
Bến Đuồi ơi tóc em xanh quá
Nhuộm mây trời và cả lòng tôi
Vườn em xanh mướt mát hàng cau
Áo em phơi sào tre vắt vẻo
Cứ đợi em ra vườn lấy áo
Để trộm nhìn cái dáng rất quê
Có một thời như thế tin không ?
Lòng da diết mà nào dám nói
Con đường quê cỏ mòn theo lối
Dấu nỗi buồn tôi chỉ với tôi
Có những ngày nôn não nôn nao
Gánh cau buồng em ra chợ bán
Cho duyên người mối mai tình thắm
Giữ duyên mình dành để ngày sau
Tôi về đây Cam Lộ người ơi !
Không như xưa khạo khờ nhát nhút
Phong sương nhuốm nên hình nên vóc
Người xưa đâu ? Trống lổng góc chiều
Qua bến Đuồi bóng ngã liêu xiêu
Chân tôi bước qua cầu nghe nao nội
Làng quê xưa sao lạ lùng quá đỗi
Tôi trở về Cam Lộ chờ tôi ...
Con sông Hiếu chảy qua ngày thơ bé
Bến Đuồi ơi tóc em xanh quá
Nhuộm mây trời và cả lòng tôi
Vườn em xanh mướt mát hàng cau
Áo em phơi sào tre vắt vẻo
Cứ đợi em ra vườn lấy áo
Để trộm nhìn cái dáng rất quê
Có một thời như thế tin không ?
Lòng da diết mà nào dám nói
Con đường quê cỏ mòn theo lối
Dấu nỗi buồn tôi chỉ với tôi
Có những ngày nôn não nôn nao
Gánh cau buồng em ra chợ bán
Cho duyên người mối mai tình thắm
Giữ duyên mình dành để ngày sau
Tôi về đây Cam Lộ người ơi !
Không như xưa khạo khờ nhát nhút
Phong sương nhuốm nên hình nên vóc
Người xưa đâu ? Trống lổng góc chiều
Qua bến Đuồi bóng ngã liêu xiêu
Chân tôi bước qua cầu nghe nao nội
Làng quê xưa sao lạ lùng quá đỗi
Tôi trở về Cam Lộ chờ tôi ...
Bóng nắng và tôi
Quay quắt bên ngọn đèn khuya
Tôi và em giải nhầm bài toán học
Tuổi mười lăm tươi non chồi lộc
Tôi gia sư một gã quê nghèo
Có nhớ gì đâu đến những buổi chiều
Vườn nhà em dịu dàng cơn nắng
Hoa tường vi trổ màu sương lạnh
Cứ vô tình vươn áo đẫm lòng tôi
Rồi những chiều lặng ngắm dòng trôi
Bờ Thạch Hãn lá ngô đồng rơi rụng
Em có nói gì đâu sao lòng tôi nao núng
Không nhớ tháng nhớ ngày lại nhớ ánh chiều rơi
Rồi một ngày phải xa em tôi
Thời chinh chiến tôi lên đường từ ấy
Biền biệt chân trời khơi rừng gió núi
Vẫn không quên hương nưng nức sầu đông
Em bây giờ còn nhớ bến sông
Hạt mưa rào phương trời nào rơi rụng
Đèn thị xã vẫn sáng loà hào phóng
Mãnh vườn xưa hoa cỏ đã thay màu
Tôi trở về kìm giữ trái tim đau
Không thấy bóng tường vi hư ảo
Chỉ thấy dòng sông nhân từ hồn hậu
Trôi êm đềm soi bóng nắng và tôi
Tôi và em giải nhầm bài toán học
Tuổi mười lăm tươi non chồi lộc
Tôi gia sư một gã quê nghèo
Có nhớ gì đâu đến những buổi chiều
Vườn nhà em dịu dàng cơn nắng
Hoa tường vi trổ màu sương lạnh
Cứ vô tình vươn áo đẫm lòng tôi
Rồi những chiều lặng ngắm dòng trôi
Bờ Thạch Hãn lá ngô đồng rơi rụng
Em có nói gì đâu sao lòng tôi nao núng
Không nhớ tháng nhớ ngày lại nhớ ánh chiều rơi
Rồi một ngày phải xa em tôi
Thời chinh chiến tôi lên đường từ ấy
Biền biệt chân trời khơi rừng gió núi
Vẫn không quên hương nưng nức sầu đông
Em bây giờ còn nhớ bến sông
Hạt mưa rào phương trời nào rơi rụng
Đèn thị xã vẫn sáng loà hào phóng
Mãnh vườn xưa hoa cỏ đã thay màu
Tôi trở về kìm giữ trái tim đau
Không thấy bóng tường vi hư ảo
Chỉ thấy dòng sông nhân từ hồn hậu
Trôi êm đềm soi bóng nắng và tôi
Không đề
Giữa chót vót mây ngàn
Ta đắm đuối với hương cây bất chợt
Em đõng đãnh gót hồng làn tóc mềm suối nước
Niềm vui cỗi cành thoáng giấc mơ hoa
Lời ca bay khói tím chiều xa
Thang gác hẹp, mái lều nghiêng bóng nắng
Vại nước, gốc cau rêu mờ xanh thẳm
Bếp lửa vàng xuân sắc đỏ đồi quê
Đếm mùa xuân đi qua
Em hiện hữu trong vô chừng lẩn khuất
Mà niềm đau cùng cạn khúc đời anh
Muốn đưa em về với khoảng trời xanh
Sao chới với núi đèo chia cắt
Tìm về đâu bóng chiều dần tắt
Rạo rực hai bờ vỗ trắng đường xưa.
Ta đắm đuối với hương cây bất chợt
Em đõng đãnh gót hồng làn tóc mềm suối nước
Niềm vui cỗi cành thoáng giấc mơ hoa
Lời ca bay khói tím chiều xa
Thang gác hẹp, mái lều nghiêng bóng nắng
Vại nước, gốc cau rêu mờ xanh thẳm
Bếp lửa vàng xuân sắc đỏ đồi quê
Đếm mùa xuân đi qua
Em hiện hữu trong vô chừng lẩn khuất
Mà niềm đau cùng cạn khúc đời anh
Muốn đưa em về với khoảng trời xanh
Sao chới với núi đèo chia cắt
Tìm về đâu bóng chiều dần tắt
Rạo rực hai bờ vỗ trắng đường xưa.
ĐỨC TIÊN
ĐỌC THÊM
Thơ Đức Tiên, lucbat.com
No comments:
Post a Comment