Tác giả Lê Hứa Huyền Trân |
LÁ KHÔNG THỂ NÀO ÔM LẤY CÂY
Lê Hứa Huyền Trân
Ngày anh và cô quen nhau, thực
tình cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chia tay. Cô không hẳn là một cô gái mộng
mơ chỉ có điều khi đã yêu một ai cô luôn vững tin vào người đó, cái lòng tin ấy
vững chãi đến độ cô cho rằng tất cả mọi hiểu lầm trên đời đều có thể hóa giải,
chỉ cần hai người thực tâm thương nhau. Ngày đó, khi quen anh cô cũng mụ mị tin
vào những điều như vậy, có điều cô cũng là một con người lí trí, và một khi quá
thiên về lí trí thì chắc hẳn ít nhiều tình cảm cũng bị ảnh hưởng. Dẫu lí trí của
cô không đủ để khiến hai người chia tay nhưng cũng đủ để ít nhiều cô nhận ra
nhiều điều khiến cho nhận thức tốt đẹp của cô về anh ban đầu bị phá vỡ. Đó cũng
là lúc cô thay lòng.
Anh bảnh, lúc nào cũng bảnh trong
mắt của bao cô gái: mùi nước hoa thơm nức, áo sơ mi là thẳng, dáng dong dỏng
cao nên dường như trong mắt các cô gái lúc nào anh bận đồ gì cũng đẹp. Anh có một
giọng nói trầm ấm khác hẳn lũ con trai Sài thành lúc nào cũng bông đùa, lại khá
ý tứ và biết chú ý đến mọi người xung quanh, khỏi phải nói dường như anh cứ như
thần tượng của lũ con gái trong trường. Thậm chí ngay cả cái tên của anh: Mộc
Miên cũng trở thành sự thu hút bởi nó độc, lạ, dễ thu hút những cô gái ghiền
truyện ngôn tình. Rồi anh theo đuổi cô, ngày theo đuổi cô anh tự hào tuyên bố với
cả trường cô sinh viên khoa ngữ văn năm nhất rồi sẽ đổ dưới mình. Điều đó làm
cô ghét anh, điều đó làm nhiều cô gái trong trường ghét cô, ganh tị với cô
nhưng rồi cũng chép miệng :” Họ thực sự quá xứng đôi vừa lứa”. Anh là chàng
trai nổi tiếng của bách khoa, cô lại là hoa khôi gây ấn tượng bởi vẻ mong manh
yếu mềm ngay từ những năm đầu đại học. Và lẽ thường trái tim của cô gái khoa
văn thường rất dễ rung động, thường nhạy cảm, nhưng cũng rất chín chắn trong
tình cảm, không dễ đổ trước một người.
Câu chuyện thứ nhất.
-Nếu lúc nào anh cũng lẽo đẽo
theo tôi và nghĩ rằng tôi sẽ đổ trước một kẻ tình si thì anh nhầm rồi đấy,
-Sao em biết là anh theo em? Em
quá tự tin với mình rồi đấy.
Cô quay phắt lại nhìn kẻ đáng
ghét đã theo mình còn… trơ tráo. Từ ngày anh có những tuyên bố ngạo mạn ấy cô
trở nên ghét anh kinh khủng, nỗi ghét hun đúc bởi những người quá đỗi tự tin.
Sao cô không thấy ghét những người đàn ông vẫn theo đuổi cô mỗi ngày mà chỉ
ghét anh? Vì không một ai đủ tự tin để chiếm lĩnh trái tim cô, thậm chí đôi lúc
cô còn tự hỏi liệu cô ghét anh hay cô sợ, sợ mình sẽ yêu anh. Ngày nào cũng thế,
khi bắt đầu ngày, mỗi lần cô bước ra cửa, còn đang khoan khoái tận hưởng khung
cảnh mát mắt của buổi sớm dưới tán hoa giấy trước nhà thì ở góc đường cô đã thấy
anh. Áo sơ mi trắng, tai đeo headphone trắng, chiếc quần jean rách đầu gối và
mái tóc lất phất trước trán cứ như một nam tài tử Hàn Quốc nào đó.
-Em thích Into the new world đúng
không?
Cô không trả lời anh leo lên xe đạp
đạp thẳng, ngày nào cũng thế, mỗi khi cô bước ra khỏi nhà anh lại hỏi một câu về
sở thích của cô, dĩ nhiên là cô chẳng bao giờ trả lời, và anh cũng chỉ chép miệng
cười bởi điều đó. Khi theo sau cô lúc nào anh cũng hát, mỗi ngày một bài, toàn
những bài cô thích, bằng thứ tiếng nước ngoài hơi khó nghe của anh, khi thì Run
devil run, khi thì Divine… bỗng tiếng hát của anh im bặt, cô quay lại, chiếc xe
đạp của anh ngã chỏng chơ, anh đang nằm sóng soài, hai bàn tay đang úp lại, mở
ra thì thấy có một chú chim nhỏ. Anh bước lại gần một cái cây cao, để ý thì
trên đó có một cái tổ rơm, anh vươn tay nhói lên rồi đặt chú chim lên tổ:
-Gớm, tí tuổi đầu mà đòi tập bay,
té rồi thấy chưa? May là thấy anh đấy. Không thôi người ta cán rồi.
Nhìn gương mặt lấm lem và đôi vết
trầy xước trên tay anh, cô chợt đi chậm lại. Dường như anh thắng gấp lại vì thấy
chú chim nhỏ ngã khỏi tổ trên đường.
Câu chuyện thứ hai.
Cô vẫn tự hỏi tại sao anh của
ngày hôm qua và lúc ở trên trường khác nhau dữ vậy. Ở trên trường cứ như một vị
hoàng tử nhưng người hôm qua cô thấy, rõ ràng chỉ là một anh công nhân ở một
công trường. Lúc cô đang đạp xe dọc đại lộ đi ngang qua một công trường thì bỗng
cô nghe tiếng ai đó gọi :” Mộc Miên” rất to. Tiếng gọi ấy cũng như bao tiếng gọi
khác trên đường nhưng cái tên ấy thì không hẳn là ai cũng có. Cô nhìn vào trong
công trường đang xây dỡ ấy, những người phu đang gánh từng đống gạch đá đổ ra,
một hình bóng quen thuộc đang xếp lại mớ betong. Chẳng phải đó là anh đấy sao?
Cô tiến lại gần chỗ hai người đàn ông đang ngồi, hình bóng nhỏ bé nép sau đống
gạch sau lưng hai người không để ai thấy .” Chẳng ai nghĩ Mộc Miên lại đi bốc
vác nhỉ?”” Ừ thật, khối cô mà nhìn thấy tao lúc này chắc té ngửa”” Chẳng phải
giờ mày thích An Nhiên sao?”” Ừ, tao thích cô ấy nên tao cũng không quan tâm mấy
nường nghĩ gì nữa. Nhưng, liệu cô ấy thấy tao như thế này có thất vọng không nhỉ?”
Sáng hôm sau, anh vẫn đứng chờ cô
ở con đường quen thuộc, góc ngõ nhỏ nhà cô. Vừa bước ra, thấy anh, cô không nói
gì cả, chỉ đạp thật chậm. Anh được thể gọi với :” Cô bé ơi, cho anh đi cùng
nhé?”. Cô vẫn không nói gì, chỉ đạp chậm hơn, cô đã cho anh đi cùng với mình.
Câu chuyện thứ ba.
Anh đánh đàn rất hay nhưng không
ai biết đó là thứ gia đình luôn cấm anh. Chiều mưa, cô đứng đợi mãi ngoài hiên
trường mà chẳng ngớt mưa, anh đang cầm dù đi ngang qua, lại gần cô đưa cây dù
cho cô, cô ngần ngừ không lấy, anh để lại cây dù rồi bỏ chạy, cô đứng ngẩn ngơ.
Vì lẽ nào đó, cô lại hỏi phòng trọ của anh, vì cớ trả lại cây dù, lúc gần tới
nơi cô thấy đó là một căn trọ nhỏ nhưng bên trong đang có tiếng cãi qua cãi lại:
-Học đàn? Suốt ngày chỉ biết đàn,
từ nhỏ đã đàn, con trai mà đàn làm gì? Đàn đúm cho hư à?
Cô thấy anh chỉ cúi gằm mặt không
nói gì. Hai bàn tay anh đang rướm máu còn cây đàn đã vỡ. Cô lân la tìm hiều về
anh, nhà anh khó, còn anh yêu nhạc từ thưở nhỏ (có lẽ vì thế cô luôn thấy anh
đeo headphone), anh bị cấm nhưng chưa bao giờ từ bỏ ước mơ, mỗi lần lên phố là
ba anh lại đập cây đàn anh mua mà ông tìm được dù anh đã giấu kĩ. Nhưng chưa
bao giờ anh ngừng nỗ lực đến với thứ mà mình yêu thích. Cuộc sống của chàng
trai với vẻ ngoài hào nhoáng dường như không hẳn chứa đựng những điều mỹ mãn.
Hôm sau, anh lại đứng trước nhà
cô, thấy cô anh vội huyên thuyên:
-Em thấy không, anh là cây, em là
lá, cây lúc nào cũng ôm lấy lá hết đó.
Cô mỉm cười:
-Anh biết so sánh đó
Anh hơi ngạc nhiên, còn cô thì cười.
Cô đã chịu nói chuyện với anh.
Câu chuyện thứ tư.
Lúc hai người yêu nhau cả trường
đều ganh tị. Tình cảm ấy khác với sự đồn đoán của nhiều người, kéo dài tới bốn
năm cho tới khi An Nhiên tốt nghiệp. Cô đã ngày càng hiểu nhiều hơn về anh, và
dường như khi yêu cô anh có một gương mặt rất khác, những gương mặt yếu đuối
hay thậm chí là những mặt không- hoàn-hảo mà chỉ mình cô thấy được. Có lẽ bởi
thế cô ngày càng yêu anh hơn, duy chỉ có một điều anh chưa bao giờ dẫn cô về
nhà gặp bố mẹ. Ban đầu cô nghĩ bố mẹ anh khó. Chần chừ mãi cuối cùng hai người
cũng về quê. Khu phố mà anh ở ngay cổng vào làng là một căn nhà với mái ngói đã
nhuốm rêu, trông khá lụp xụp, những bờ tường loang lổ vôi vữa đã tróc và những
trụ gỗ chống nhà chực đổ tới nơi, ở đó có một cụ già vừa nhìn thấy anh đã vội đứng
dậy nhưng anh vờ như không thấy mà đi vào một ngôi nhà khác cạnh đó khang trang
hơn. Hai người dường như đã có một chuyến thăm quê khá vui vẻ nếu ánh mắt của
người đàn bà đó không ám ảnh An Nhiên đến vậy.
Ngày hôm sau một mình cô quay lại
căn nhà đó, người phụ nữ đó nhận ra cô ngay và có vẻ muốn tránh. Đó là mẹ anh.
Căn nhà đó cũng là nhà của anh. Nhà anh nghèo nên anh không muốn dẫn cô về và
cũng vì thế anh “ thuê” một căn nhà hàng xóm làm “nhà anh”. Cô hơi bỡ ngỡ, bàng
hoàng nhưng cũng vội trấn tĩnh. Nó giống như gây cho cô một vết đâm rất sâu
nhưng cô im lặng vì không cảm giác đau nữa, có lẽ cũng bởi cô đau quá rồi. Ngày
trước cô yêu anh, cũng vì nhận thức của cô, thấy được những điểm tốt của anh.
Và giờ, gần như ngay lập tức cô cạn tình cũng vì những điều cô nhận ra. Biết
anh giấu cô vì lòng kiêu hãnh của mình nên cô chỉ nói lời chia tay và nhận lỗi
về mình mặc cho anh oán thán:
-Anh nói đúng, cây ôm được lá, chứ
lá nhỏ bé quá, chẳng thể nào ôm được cây đâu.
“Nếu cả gia đình mình anh cũng chối
bỏ, thế còn em thì sao?”
Tác giả: Lê Hứa Huyền Trân;
Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định;
phongtruongtu201@gmail.com.
phongtruongtu201@gmail.com.
No comments:
Post a Comment