Tác giả Lê Đăng Mành
TÔI TỰ ĐIẾU TÔI!
Hỡi ôi!
Thu về bụi nắng tủi giăng sầu
Hạ thoát mắt sương buồn giã biệt!
Ngó sen lưu luyến ngậm thân đau
Ta kẻ loay hoay cầm sanh diệt
Nhớ linh xưa!
Cha mẹ gặp gỡ cho riêng một hình hài
Anh em tương phùng tặng chung bầu khí huyết
Từ đâu rớt tới trụ bờ Ô lâu
Ở mô đến đây găm triền đất Việt..!?
Trần trụi thay!
Sanh ra gặp lúc bè phái như đĩa,bầy hầy quảng bá chém đâm
Lớn dậy đụng thời bang hội tợ sên, nhầy nhụa khoa trương bắn giết
Hai mươi hai chẳn - vất can trường góc khe suối cho lũ cáo chồn
Bốn chục chín dư - quăng não nề nẻo nhà thương gởi bầy cò diệc
Gặp lúc gươm tra võ - khói cuộc chiến tàn
Đụng thời ngựa tháo yên - bóng kiêu binh tiệt.
Quê nhà hội ngộ vui với chuyện trò
Bạn bè tương phùng mừng sao kể xiết.
Thân là bụi trôi miền hữu hạn ngóng cửa vô sanh
Tâm như không chơi chốn vô cùng lên bờ bất diệt
Thương thay !
Tuổi măng non được chị khai tâm nắn chữ sửa bài
Thời tre lạt* nhờ Thầy dưỡng trí đẽo vần tập viết
Thơ ấu cù bơ cù bất giã quê quán tan tác rã rời
Thiếu niên ngáo ngáo ngơ ngơ xa nguồn cội bùi ngùi thao thiết
Những muốn đành hanh!
Binh thư lõm bõm lại bắt chước sục sạo sửa giang sơn
Võ nghệ tròm trèm ưa học đòi lăng xăng làm hào kiệt
Thấy danh lợi – lại trừng mắt tham sống
Gặp vinh hoa - thì cung tay sợ chết
Thương sao ô hô!
Chữ nghĩa lỏng bỏng lạt thếch như cháo thí,
cũng muốn lưu giữ với càn khôn,
Văn chương lềnh bềnh chua lòm tợ nước lèo,
lại ưa thường còn cùng tuế nguyệt!
Nón tơi đỏng đảnh ghé tòa soạn gởi thơ đăng,
Google dật dờ dạo trang nhà tìm văn viết.
Thao thức chờ bài không hiển thị
- thư phòng lóng nhóng để nhện giăng,
- thư phòng lóng nhóng để nhện giăng,
Trở trăn đợi báo chẳng đưa về - bút nghiên lơ ngơ mặc gián quệt.
Nhìn cột kèo rệu rạo bè bạn xun xoe động lòng
Thấy phên liếp liêu xiêu vợ con hít hà thương tiếc.
Bà con hỡi!nói là nói rứa – cho vui khi mắt nhắm tay xuôi,
Bạn bè ơi! Nghe hãy nghe ri – nỏ buồn dẫu lưỡi đơ tai điếc.
Nhớ linh xưa !
Dở dang đèn sách thuở ngây thơ
Ngắn ngủi cuộc chơi thời tinh khiết.
Màn phú quí nói mô cho vừa
Bả nhục vinh bàn chi mà hết
Chẳng những buông hết thù hận để tâm được rỗng rang
Mà còn xả sạch ghét ganh cho thân thôi mỏi mệt.
Để nay !
Đến âm phủ- đó bậc thượng quan
Từ ta bà - đây kẻ hạ liệt
Diêm Vương khảo tra
Thảo dân cáo yết
Mấy mươi năm ăn ở trên đất thân chuyển khẩu cũng nghe tủi xót xa,
Vài ba giây giam cầm trong hòm mũi tắt hơi đã thấy buồn da diết.
Sống với bạn ngay thẳng không niệm đổi thay
Ở cùng người thật thà chẳng tuồn chì chiết.
Dừng gieo hạt bất nghĩa nên nỏ cầu xin
Thôi cấy mầm vô nhân nào cần hối tiếc
Tự thắp nén tâm hương lúc sanh
Để hươ gươm trí tuệ khi chết
Nhục thân gởi trả trần gian vọng cầu
Thần thức bay về Phương Tây dự tiệc
Lạc bang kíp đi về
Cát bụi thôi nuối tiếc
Rượu suông chén cơm lạt - tiễn dâng
Khói nhòa Ngũ phần hương - bái biệt
Tánh linh thượng hưởng !
Vĩnh biệt Tôi ô hô!
Lê Đăng Mành tiếu bút
*Cây tre vừa đủ lá!
No comments:
Post a Comment