Mà lòng nhau đã Tết
Em phơi vàng tháng Chạp
Thắm nụ hồng thơm môi
Lòng giao thừa hối hả
Bầy chim én phương người
Gọi nhau về rộn rã
Mà hoa vàng nở rộ
Ai thổi vào hồn tôi
Thơ căng buồm lộng gió
Tôi nghe lòng chạm Tết
Tôi qua chiều tháng Chạp
Đón em vừa giao thừa.
Đừng về!
Em ơi!
Mùa xuân Em chín tận phương người
Tôi ngồi dưới cội mai vườn cũ
Chợt thấy ngàn hoa cũng lẻ loi
Thôi đừng về?
Đừng về?
Nhe em?
Rêu lòng xuân đã úa bên thềm
Tôi chép bài thơ còn dang dở
Dang dở từng câu những nhớ quên
Thôi đừng về!
Thôi em!
Còn đâu?
Ngày thu tháng hạ cũng trôi mau
Rồi hoa xuân nở phương trời lạ
Có thắm cùng tôi một đóa sầu?
Thơm tho hồn tháng giêng
Chải mềm xuân lên tóc
Hương yêu cườm men xanh
Lòng tôi đang ươm tơ
Đa tình con dế nhỏ
Gáy vang chiều xuân mơ
Thả một cánh mai vàng
Hay tình em vừa nở
Giữa lòng tôi xuân sang
Hàm tiếu tình tháng giêng
Con đường hoa trải lụa
Vàng óng lời yêu em
Đời ta chưa trọn nụ cười nhân gian
Nén nhang chiều đã lạnh tàn
Nhúm tro dư ảnh mù tan cõi người
Mây đời ta vẫn trùng khơi biển chiều
Chút tình xưa cũng rong rêu
Bập bềnh trong suốt dòng hiu quạnh đời
Một đời ta, một cõi người, nổi trôi
Em ơi chiều đã ba mươi
Tay cầm hạt lệ xót lời trăm năm.
Tình em vội giêng hai
Vàng hoa tôi hàm tiếu
Nụ hồng em mãn khai
Gió reo ngoài hiên khuya
Tưởng em về như thuở
Tôi giao thừa cơn mơ
Từng giọt – sương – tôi buồn
Bàn tay nào chạm khẻ
Vào nỗi nhớ mênh mông
Chảy buốt lời chia xa
Tôi ngồi trên bến vắng
Đếm từng mùa xuân qua.
Khi cầm điếu thuốc trên tay
Đi dưới trời tháng chạp
Trên những con đường không có kẽm gai
Và bầu trời trong như cẩm thạch
Anh thấy lòng anh cũng rộng mênh mông
Ngắt cánh hoa vừa nở sáng nay
Ôi cánh hoa chỉ một lần
Nở trắng lòng em như mây trắng
Là khi anh uống cốc cà phê
Trong quán xép bên gần ga
Ngoài bến xe
Bên cửa chợ
Là khi mẹ anh cuối xuống bên luống cải vàng
Lòng bỗng nôn nao những niềm vui lạ
Khi đi dưới trời tháng chạp
Qua những con đường không có kẽm gai
Thong dong như một người nhàn tản
Là khi anh qua những cây cầu
Nối tình trên xóm dưới
Là khi anh qua những cánh đồng
Lúa vàng thơm bông cỏ dại
Có tiếng cười vui của giọt nắng trong
Trên tà áo mới
Là khi anh về chuyến tàu thứ nhất
Với tấm lòng xanh như lá cây xanh
Trôi qua lòng hoàng hôn
Vàng hoa chiều tiếc nuối
Rơi như giọt lệ buồn
Năm mươi mùa xuân tôi
Hình như em vừa thả
Tình xuân tôi bên trời
Vàng suốt một rừng xuân
Em ướm lòng hương cũ
Chưa nguôi niềm lãng quên
Lòng chưa kịp giao thừa
Có người thay áo mới
Thầm nhớ mùi hương xưa
Từ buổi nguyệt chưa rằm
Tôi một đời nở muộn
Nở muộn hoài trăm năm.
THÁNH LỄ MÙA XUÂN
ta nằm mơ màu cờ hòa bình
và em mở đôi cánh cửa thiên nhiên
bằng hai tay tự do
em có trái tim biết yêu đồng lúa
có tấm lòng biết ngợi ca rừng xanh
ôi chim bồ câu trắng
bay qua lòng anh
bằng chuyến tàu độc lập
băng trên những xích xiềng nô lệ
giẫm chân lên hận thù
hãy dứt bỏ quá khứ
rùng xanh đang vẫy chào chúng ta
có hàng vạn người tung hô hòa bình
có hàng vạn người ca ngợi tự do
em có nghe thiên nhiên đang trỗi dậy
và chim và thỏ và giun dế
và cỏ xanh và đồi non
ngày đông phương ngày ánh sáng
đêm đông phương đêm nhiệm mầu
chia cho anh em mỗi người một ít hạnh phúc
chia cho thiên nhiên chia cho tổ quốc
máu anh sẽ viết thành thơ
máu anh sẽ chảy vào cánh đồng
ôi cánh đồng tự do
máu anh sẽ viết tên em
đồng nghĩa với hòa bình
chúng ta đi như triều dâng
chúng ta đi như sóng dậy
chúng ta đi lớp lớp người đi
chúng ta đi hàng hàng người đi
hãy mở cửa thiên nhiên
bằng đôi tay tự do
hãy rung chuông thánh lễ
bằng trái tim tự do
vỗ cánh bay qua lòng anh
bay qua đồng lúa
khoác áo bình yên
anh đi khắp trời đông á
ôi bohémien!
chân anh giẫm trên đá sỏi
đi từ bình minh cho đến hoàng hôn
anh lên núi cao
anh về đồng thẳm
anh đi thăm từng ngọn cỏ từng bông lúa
bắt tay tung trẻ thơ
không có ai cướp được thiên nhiên
mùa xuân đã về trong trái tim
em rung chuông thánh lễ
(Tập san VĂN)
Thơ Tình Miền Nam, Thư Ấn Quán 2008
No comments:
Post a Comment