TRÀ LENG ƠI...
TRANG THUẦN TÚY VĂN HỌC NGHỆ THUẬT CỦA NGƯỜI QUẢNG TRỊ VÀ NGƯỜI YÊU MẾN QUẢNG TRỊ.
TRÀ LENG ƠI...
HAI CON NGỰA
Ngụ ngôn của Leo Tolstoi
Đinh Hoa Lư chuyển ngữ
Hai con NGỰA cùng chở đổ cho chủ.
Con đi trước siêng năng nên chạy nhanh, con chạy sau do lười nhác nên chậm. Thấy
thế, người Chủ mới lấy bớt đồ trên lưng con ngựa sau chất lên thêm cho con chạy
trước. Con ngựa chạy sau lại còn thấy thoải mái hơn nữa, nó hiu hiu tự đắc nói
với con chạy trước:
-Thật là vất vả nhọc nhằn cho bạn
biết chừng nào ? Bạn thấy không, bạn càng gắng sức thì bạn càng chịu khổ thêm
đó thôi !
Đến một quán rượu bên đường, người
CHỦ mới nghĩ ra:
- Ủa ! sao ta phải cho cả hai con
cùng ăn khi chỉ có một con chở hàng thôi cà ? Ta nên cho con chở hàng ăn no thỏa
thích, còn con kia nên giết phứt đi, ít nhất là tiện cho ta đem ngựa đi dấu được
dễ dàng
Nghĩ vậy xong, Chủ ngựa liền ra tay
thực hiện.
***
Trong đời có đôi lúc ta lười biếng
trốn tránh công việc để hòng mong thư thả và hưởng thụ. Nhưng trước sau gì sự
lười biếng vô tích sự này sẽ đem lại hậu quả tiêu cực thôi. Cuộc đời này là vậy, nếu ta siêng năng, cần
cù nhẩn nại làm việc ắt hẳn hưởng được
tương lai tốt đẹp và càng chứng tỏ sự hữu dụng của bản thân ta .
ĐHL chuyển ngữ 11/10/2020
THE TWO HORSES
Two horses were carrying two loads.
The front horse went well, but the rear horse was lazy. The men began to pile
the rear horse's load on the front horse; when they had transferred it all, the
rear horse found it easy going, and he said to the front horse: "Toil and
sweat! The more you try, the more you have to suffer." When they reached
the tavern, the owner said; "Why should I fodder two horses when I carry
all on one? I had better give the one all food it wants, and cut the throat of
the other; at least I shall have the hide." And so he did.
Source: Fables, Leo Tolstoy, 1828-1910 (Copied from Robert
Greene)
Nguồn: http://truyendichdinhhoalu.blogspot.com/
BUỔI SÁNG, TRĂNG TÂY HỒ NHỚ LÝ BẠCH
Buổi sáng
trăng dáng thuyền
còn neo trên cành liễu
Có phải hồn tiên sinh Lý Bạch
ngự trăng ngày?
Buổi sáng
ta treo lửng
nỗi đắm say
Khà một cốc
ngắm
dung nhan Lý Bạch…
Buổi sáng
rượu Làng Văn rót tràn trong vắt
Lâng lâng thẳm sâu cõi người…
Ta dang tay
hứng giọt hương đời
Ơi! Cái bóng ta chênh vênh hất xuống lòng Hồ
Tây
chơ vơ quá!
Buổi sáng
ta đê mê buổi sáng
tiên sinh
tiên sinh
chưa hề!
Ừ,
buổi sáng
ta thả hồn buổi sáng
Giọt thơ Đường
nhễ nhại
khóc tiên sinh.
Ðoàn Vũ
Hội viên hội Văn Nghệ Bình Thuận
Điện thoại: 0915748434.
Email: vudoan0102@gmail.com.
NGỤ NGÔN Ê-DỐP (49-52)
Ngọc Châu dịch sang thơ song thất lục bát
49. Giẻ cùi và Công
Giẻ Cùi táo gan
mò vào bãi
Nơi chim Công
đi lại, dạo chơi
Nhặt tìm vô
khối lông rơi
Khi bày Công
giương cánh mời gọi nhau
Giẻ Cùi đã
nhanh khâu chúng lại
Ghép đuôi mình
to đại lòe xòe
Bước đi khệnh
khạng để khoe
Định hòa cùng
với Công kia một bày
Nhưng đám Công
thấy ngay trò bịp
Khi Giẻ Cùi
chưa kịp hòa đàn
Xúm vào rỉa, mổ
tan hoang
Số lông mượn
tạm làm hàng lừa nhau
Giẻ Cùi phải
quay đầu trốn chạy
Trở về cùng bạn
bấy lâu nay
Từ xa bọn chúng
đều hay
Cái trò tháu
cáy, tẩy chay tức thì
Mắng rằng ”Tẩu
chốn khác đi
Chỉ lông đẹp
không giúp gì chim ngu”
A Jay venturing into a yard where Peacocks used to walk, found
there a number of feathers which had fallen from the Peacocks when
they were moulting. He tied them all to his tail and strutted đi down
towards the Peacocks.
When he came near them they soon discovered the cheat, and
striding up to him pecked at him and plucked away his borrowed
plumes. So the Jay could do no better than go back to the other Jays,
who had watched his behaviour from a distance; but they were
equally annoyed with him, and told him: "It is not only fine feathers
that make fine bỉrds”
50. Người, Ngựa, Lừa và
Chó
Lừa,
Chó, Ngựa đều kinh cái rét
Chúng
trông nhờ vào hết loài Người
Mái
che, lửa ấm, nụ cười
Ngựa
xơi lúa mạch, Lừa thời cỏ khô
Chó
còn được Người cho xương, sụn
Được
ngồi xin thứ vụn dưới bàn
Các
loài đều được bình an
Nên
cùng bàn định trả ơn cho Người
Chúng sẽ tặng quãng thời gian đẹp
Của mỗi loài với hết khả năng
Ngựa
dành năm tháng trẻ măng
Cho
Người tất cả tính năng huy hoàng
Nên
tuổi trẻ Người càng hăng hái
Cũng
bốc đồng, tranh cãi không nhường
Vừa
qua tuổi Ngựa ương ương
Thì
Lừa tặng những sách phương lam làm
Khiến
trung tuổi Người ham lao động
Hòm
gạo, tiền chất đống trong nhà
Chi
tiêu tiết kiệm đến là
Giữ
gìn của cải lo xa lo gần
Cuối
đời đến tặng phần của Chó
Nên
Người già nhăn nhó khó khăn
Không
ưa kẻ lạ lại gần
Chỉ dịu dàng với người thân trong nhà.
The Man, the Horse, the Ox, and the Dog
A Horse, Ox, and Dog, driven to great straits by the cold, sought shelter and
protection from Man. He received them kindly, lighted a fire, and warmed them.
He let the Horse make free with his oats, gave the Ox an abundance of hay, and
fed the Dog with meat from his own table. Grateful for these favors, the
animals determined to repay him to the best of their ability. For this purpose,
they divided the term of his life between them, and each endowed one portion of
it with the qualities which chiefly characterized himself.
The Horse chose his earliest years and gave them his own
attributes:
hence every man is in his youth impetuous, headstrong, and
obstinate in maintaining his
own opinion.
The Ox took under his patronage, the next term of life, and therefore
man in his middle age is fond of work, devoted to labor, and
resolute to amass wealth and to husband his resources.
The end of life was reserved for the Dog, wherefore the old man is
often snappish, irritable, hard to please, and selfish, tolerant only of
his own household, but averse to strangers and to all who do not
administer to his comfort or to his
necessities.
51. Người đàn ông
và các cây gỗ
Một hôm có tay
đàn ông nọ
Cầm lưỡi rìu lọ
mọ vào rừng
Anh ta khẩn
khoản nói rằng
Chỉ xin một
khúc gỗ bằng bắp tay
Cây dễ tính cho
ngay lập tức
Hắn loay hoay
một lúc lắp xong
Cán rìu chắc
nịch khó long
Bắt tay vào
chặt cây trong cây ngoài.
Rừng cây đến
lúc này mới hối
Đã quá ngu cho
sói mượn nanh
Bây giờ cả cây lẫn cành
Hại mình, mình
chết, thôi đành chịu thôi.
A Man came into a Wood one day with an axe in his hand, and
begged all the Trees to give him a small branch which he wanted for
a particular purpose. The Trees were good-natured and gave him one
of their branches. What did the Man do but fix it into the axe head,
and soon set to work cutting down tree after tree. Then the Trees
saw how foolish they had been in giving their enemy the means of
destroying themselves.
52. Con
quạ và bình nước
Quạ kia khát tưởng chừng sắp chết
Chợt nhìn xa thấy chiếc bình nung
Tới gần, khấp khởi trong lòng
Chắc rằng sẽ có nước trong cho mình
Tiếc
thay nước trong bình gần cạn
Cố
thò đầu không chạm tới nơi
Loay
hoay nhòm ngược ngó xuôi
Mỏ
không sao chạm tới nơi Quạ cần
Cuối
cùng nó nhặt dần sỏi đá
Đem
về cần mẫn thả vào bình
Tới
khi chút nước trong lành
Dâng
lên cao, cứu mạng anh Quạ già
Mới hay cần quá ắt là
Mẹo hay sẽ nghĩ được ra kịp thời.
52. The Crow and the
Pitcher
A Crow perishing with thirst saw a pitcher, and hoping to find water,
flew to it with delight. When he reached it, he discovered to his grief
that it contained so little water that he could not possibly get at it. He
tried everything he could think of to reach the water, but all his
efforts were in vain. At last he collected as many stones as he could
carry and dropped them one by one with his beak into the pitcher,
until he brought the water within
his reach and thus saved his life.
Necessity is the mother of invention.
Nhà văn Lê Hứa Huyền Trân
GỬI LẠI MÙA THU
Truyện ngắn
LÊ HỨA HUYỀN TRÂN
Tiếng đêm cứ vọng về từng cơn như tiếng
trống gõ những hồi thật mạnh vào lồng ngực, chị chợt nhận ra chỉ có trái tim của
chị âm ỉ liên hồi chứ kì thực ngoài kia đêm đang yên tĩnh vô cùng. Đến giờ, chị
vẫn nhớ anh, nhớ về mối tình dang dở chị bỏ rơi để làm tròn đạo hiếu với cha mẹ.
Chị nghe đâu anh vẫn ở vậy, nhưng chị không dò hỏi về anh, cứ như chị vừa mặc cảm,
vừa cảm thấy có lỗi, vừa nghĩ chỉ cần hai người gặp nhau thì khoảnh khắc ấy bao
nuối tiếc sẽ hiện về. Nhất là, dù có quay ngược lại thời gian, chị vẫn sẽ chọn
bỏ rơi anh…
Chị sinh ra trong một gia đình nghèo
nhưng đậm tiếng cười vào một buổi tối thu sang. Cơn sinh khó khiến hình hài bé
bỏng ấy là đứa con duy nhất của ba mẹ chị cả về sau này. Dường như những sự kiện
quan trọng trong cuộc đời chị đều gắn với mùa thu, cả lúc gặp anh. Chị vẫn còn
nhớ khi những cơn nắng của mùa hè vừa kịp ngủ sau những tháng vươn mình, những
chiếc lá đầu mùa bắt đầu rơi xuống báo hiệu cơn thu sang, anh đứng đó nhìn chị.
Thấy anh đứng sững nhìn, chị bực dọc:
-Ai lại
nhìn chăm chú một người con gái vậy? Vô duyên.
-Trong văn hóa phương Tây, người ta nhân cách hóa mùa thu như là một người đàn bà đẹp. Và tôi đang thấy mùa thu ngay trước mắt, sao không đứng sững để nhìn cho được?
Một câu tán tỉnh bay bổng, nhưng cũng đủ làm chị say lòng. Thời sinh viên vốn toàn mộng đẹp khiến người ta lầm tưởng khi ra đời bao chông gai gian khó cũng vượt qua. Vậy mà anh chị yêu nhau thật, yêu thời gian đầu như những con thiêu thân, đến độ ra trường thì đằm lại, bền bỉ, ngọt ngào nhưng âm ỉ. Chị tốt nghiệp và làm trong một công ty nhỏ, anh làm thầy giáo ở một trường làng, bỗng chốc phải xa nhau hai nơi vì kế sinh nhai, ngày chia xa cũng là một mùa thu với những lời hứa hẹn.
Người ta hay
bảo khoảng cách không có lỗi, lỗi lầm là ở kẻ thay lòng. Chị và anh vẫn gọi
nhau hàng ngày, vẫn tự xây nên một gia đình nhỏ với mọi chia sẻ dù là vụn vặt
nhất như khi ở bên nhau, tự dặn lòng hãy đợi đối phương.Vì hoàn cảnh gia đình cả
hai cũng khó khăn, và điều kiện kinh tế chưa cho phép hai người ở bên nhau lúc
này. Âý thế mà cũng đằng đẵng tám mùa thu qua. Khi thời gian trôi qua quá lâu
tình cảm ban đầu nó chuyển biến thành một thứ tình yêu đậm màu tình nghĩa khiến
muốn dứt bỏ cũng tiếc nuối mà tiếp tục cũng đã cũ. Tuy nhiên cả anh và chị đều
chưa bao giờ có ý định sẽ chia tay, mà thậm chí là cả quãng thời gian đằng đẵng
như vậy hai người chưa chia tay quá ba lần.
Thế nhưng rồi,
ba mẹ chị bị tai nạn bất ngờ. Tuy may mắn giữ được tính mạng nhưng di chứng để
lại khiến ông bà bị liệt nửa người, lúc bây giờ trọn vẹn hiếu nghĩa đổ oằn trên
vai chị. Chị chưa bao giờ có ý định sẽ rời xa ba mẹ kể cả sau này có về với anh
nên việc này chỉ là một lực kéo khiến thời gian chị trọn hiếu nhanh hơn thôi chứ
không tác động gì nhiều đến cuộc sống của chị.Nhưng với anh thì khác, chưa khi
nào anh thôi nghĩ sẽ kéo gần khoảng cách hai người vói nhau, mà thực sự với đồng
lương giáo viên còm cõi nếu gánh thêm hai đấng sinh thành bên chị khiến anh nặng
lòng. Trước kia hai người luôn sống với lối suy nghĩ “một túp lều tranh hai
trái tim vàng”, nhưng bây giờ đã bắt đầu có những cuộc cãi vã đầu tiên. Anh bắt
đầu sống với những áp lực muốn kiếm tiền nhanh hơn bắt đầu đầu tư vào mở quán
café nhỏ ở địa phương, nhưng vốn chỉ có vốn hiểu biết chuyên ngành giáo viên,
không nắm bắt kĩ cả thị hiếu và cả về kinh tế nhưng lại ước mộng làm giàu nhanh
khiến chị thất vọng.
-Em đã
nói với anh rất nhiều lần, đang mùa dịch dã anh mở quán làm gì, rồi tối nào anh
cũng ra khỏi nhà la cà quán xá làm gì?
-Anh
không la cà, anh đi khảo sát.
-Khảo sát gì? Anh khảo sát một mảnh đất trống hay đã có cơ sở hạ tầng trên đó? … Một mảnh đất trống thì anh cần xem số lượng người đi ngang quá đó được gì? Rồi mùa dịch này mở làm gì? Rồi anh khảo sát như thế nào? Tối nào cũng ra ngồi nhìn người ta đi qua một mảnh đất là biết thị hiếu à? Nói như anh người ta sinh ra cái nghề khảo sát thị trường làm gì?
So với tấm bằng kinh tế loại giỏi của chị, anh chỉ là sự cố gắng quá mức, nhưng với lối sống vốn bằng lòng với thực tại của mình mọi thứ anh đang làm chỉ là muốn rút ngắn thời gian kiếm tiền. Không nghe lời chị anh vay mượn ngân hàng mua mảnh đất anh đang dòm ngó, lại môi giới không rõ ràng, tiền bản quyền thương hiệu café rơi vào mấy chục triệu người ta đẩy giá lên tới hàng trăm triệu anh cũng mua. Anh không nghiên cứu kĩ nhưng lại đâm đầu vào, lại tự ái vì vốn hiểu biết kém chị nên không bàn với chị nữa, mấy tháng trời hai người không nói chuyện là từng ấy thời gian anh kinh doanh quán café thua lỗ đến nợ ngập đầu.Khi chị biết tin cũng đã quá muộn, thương anh, bao nhiêu vốn liếng để dành chị cho anh mượn dần trả nợ.Nhưng đồng thời những vết nứt khoảng cách và quan niệm cũng dần hiện ra khiến lằn ranh giữa hai người đầy rõ ràng hơn.
Cũng vào mùa
thu năm ấy hai người chia tay. Khi chiếc lá xanh cuối cùng vàng dần trên cây và
những làn gió nhẹ bắt đầu thổi vào lòng những cơn mát rượi, chị xa anh. Chị
không nói chia tay mà cùng ba mẹ dọn nhà sang một thành phố khác. Món nợ anh nợ
chị, chị không có ý định đòi vì đó vốn là tiền chị để dành cho hôn nhân và chị
cảm thấy tại chị anh mới sa cơ như vậy. Chị bắt đầu lao đầu vào làm việc, và tự
dặn lòng không yêu ai nữa để toàn tâm lo cho ba mẹ. Đôi khi, khi mùa thu tràn về,
lòng chị lại nảy những mầm xưa cũ, chị lại nhớ về anh và gửi lại mùa thu kí ức
về người đàn ông yêu chị hết lòng nhưng đã bị cuộc đời mang rời xa chị.
Tác giả : Lê Hứa Huyền Trân
Hội
viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định
Phongtruongtu201@gmail.com
VÀI CẢM NHẬN VỀ 2 BÀI THƠ TÌNH
CỦA CẬU HỌC TRÒ LỚP 12
*
Đọc 2 bài thơ tình "Tôi đi tìm tiếng ơi" và "Giết" của Nguyễn Tấn Thành tôi thấy lạ lắm: Thật diết da, thật khắc khoải, thật hy vọng và cũng thật nhiều bi lụy, tuyệt vọng. Tất cả những cung bậc tình cảm đó đều có trong 2 bài thơ "Tôi đi tìm tiếng ơi" và "Giết".
Những câu thơ đẫm lệ với xám xịt màu hy vọng tình yêu của Nguyễn Tấn Thành thật có sức ám ảnh người đọc:
Tôi đang gọi. Sao chẳng thấy ai "ơi"?
Ai đáp "ơi", nơi nào tôi xin tới
Cho thỏa mong, hai mảnh hồn chờ đợi
Tiếng đáp "ơi", tôi chờ đến bao giờ?
(TÔI ĐI TÌM TIẾNG ƠI - Nguyễn Tấn Thành)
Đọc những câu thơ như thế của anh tôi chợt nhớ tới những câu thơ mời gọi, van lơn, xót xa đến đứt ruột của cô kỹ nữ trong thơ Xuân Diệu:
"Khách ngồi lại cùng em trong chốc nữa;
Vội vàng chi, trăng lạnh quá, khách ơi!
Đêm nay rằm: yến tiệc sáng trên trời;
Khách không ở, lòng em cô độc quá!
Khách ngồi lại cùng em! Đây gối lả,
Tay em đây mời khách ngả đầu say;
Đây rượu nồng. Và hồn của em đây,
Em cung kính đặt dưới chân hoàng tử.
Chớ đạp hồn em! Trăng về viễn xứ."
(LỜI KỸ NỮ - Xuân Diệu)
Tôi chép thơ Xuân Diệu ra đây không có ý để so sánh thơ của anh với thơ của "Hoàng tử thi ca" Xuân Diệu vì như thế là khập khiễng, là ngô nghê nhưng những câu thơ đã trích dẫn ở trên của Nguyễn Tấn Thành được viết khi anh đang là cậu học trò lớp 12 (2016) tuy không phải là những câu thơ hay nhưng tôi tin nhiều người thơ cũng không viết được những câu thơ gợi nhiều cảm xúc như thế. Thật tiếc, khi trở thành sinh viên khoa Văn học và Ngôn ngữ (đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn thành phố Hồ Chí Minh) thì thơ anh không viết bằng cảm xúc thật của tiếng lòng nên nhợt nhạt, thiếu nhựa và không có hồn. Trang Đặng Xuân Xuyến chỉ mới giới thiệu mấy bài thơ của cậu học trò cấp 3 Nguyễn Tấn Thành vì những bài thơ ấy giàu cảm xúc, nhiều ám ảnh người đọc.
Thơ tình ("Tôi đi tìm tiếng ơi" và "Giết") của Nguyễn Tấn Thành, của cậu học trò cấp 3 tỉnh Bến Tre, có gam màu lạ lắm. Nó diết da mà nhuốm màu u uẩn. Nó cháy bỏng khát khao mà phủ kín nỗi đớn đau, bi lụy!
Đọc những câu thơ:
Rồi ngày tàn, bóng tối phủ muôn nơi,
Trong đêm mơ, tôi vẫn sầu vời vợi,
Mộng gặp ai đáp lại giữa cuộc đời,
Tôi chợt tỉnh! Tiếng "ơi" kia vẫn đợi.
(TÔI ĐI TÌM TIẾNG ƠI - Nguyễn Tấn Thành)
tôi cứ hỏi: Sao tình yêu của Nguyễn Tấn Thành lại bi lụy, tuyệt vọng đến thế? Thứ tình yêu xám xịt niềm tin mà cậu học trò lớp 12 đang đau đáu khắc khoải là thứ tình yêu gì vậy? Trên đời này thực tồn tại thứ tình yêu đó thật sao?
Đọc thơ anh, tôi thích cách viết của cậu học trò lớp 12 Nguyễn Tấn Thành khi anh viết về những cuộc “truy hoan” giữa 2 thực thể mê đắm yêu nhau: Êm ái nhưng đủ sự cuồng nhiệt, dữ dội, nhẹ nhàng nhưng đủ nỗi khát khao, khêu gợi:
Ta giết nhau bằng lưng chừng thương nhớ
Khi đã trao từng nhịp thở nồng nàn
Đôi tay hờ trên xương thịt mê man
Lối sơn khê người dò hang tìm tối.
(GIẾT - Nguyễn Tấn Thành)
Câu chữ Nguyễn Tấn Thành dùng vừa đủ dẫn người đọc thả sức tưởng tượng để bước vào cuộc truy hoan tình ái với những mê đắm, khát khao, những dữ dội, cuồng nhiệt nhưng lại thật êm ái, nhẹ nhàng, không vướng tí ti nào khêu gợi sự dâm tục. Một cậu học trò lớp 12 mà viết về “những cuộc truy hoan" dày dạn cả kinh nghiệm "dục tính", cả kinh nghiệm "tả dục tình" nóng bỏng mà không sa vào "dâm thơ" như thế thì quả thật rất đáng khen ngợi.
Khi đọc những câu thơ:
Ta giết nhau bằng lưng chừng lo sợ
Một chuyện tình chẳng viết được nên thơ
Người bỏ dở gục đầu trên giấy trắng
Kẻ viết hoài dù mặn đắng bờ môi.
(GIẾT - Nguyễn Tấn Thành)
Tôi như gặp lại một chút tâm trạng của mình khi viết "Mơ Trăng":
"Em rướn mình hà hít nụ hôn anh
Tê tái lắm. Cuộc tình mình thật tội
Môi khóa môi mà sao xa vời vợi
Đêm cuống cuồng khoả lấp nỗi chơi vơi."
nhưng chuyện tình của "Mơ Trăng" là cuộc tình một bên cuống quýt được thỏa mãn cơn khát thèm thể xác, vội vã tận hưởng những phút giây ân ái, một bên lặng người, xót xa, tội nghiệp cho tình yêu "em" đang dâng hiến và cũng tê tái cho cuộc tình ngang trái của cả hai. Còn chuyện tình của "Giết" thì hoàn toàn khác, cả 2 đều yêu nhau, đều khao khát dâng hiến, đều khao khát được mãi bên nhau nhưng oái oăm, cả 2 đều xót xa buông bỏ, tự rời xa nhau vì "Một chuyện tình chẳng viết được nên thơ".
Hai câu cuối của khổ thơ những ầng ậc nước mắt của hai kẻ yêu nhau, khao khát trọn đời bên nhau nhưng người đọc không hiểu vì "trắc trở tình duyên" nào mà kẻ chấp nhận buông bỏ, kẻ vẫn cố kiên trì bấu víu để nuôi dưỡng chút hy vọng mong manh từ chính trong sự “trớ trêu”, "oan nghiệt" của cuộc tình:
Người bỏ dở gục đầu trên giấy trắng
Kẻ viết hoài dù mặn đắng bờ môi.
(GIẾT - Nguyễn Tấn Thành)
Không biết lý do nào khiến 2 kẻ yêu nhau, khao khát bên nhau đến răng long đầu bạc lại cay đắng “tự nguyện” buông bỏ? Nguyễn Tấn Thành không nói. Người đọc chỉ mơ hồ suy đoán có thể cuộc tình đó bị gia đình cấm cản vì không "môn đăng hộ đối", vì 1 trong 2 người đã có vợ có chồng hoặc có thể vì chênh lệch tuổi tác quá lớn,... Tất cả nhưng suy đoán đó càng khó hiểu, thậm chí là hoang mang khi Nguyễn Tấn Thành mở đầu 3 khổ thơ liền nhau đều bằng mệnh đề "Ta giết nhau bằng lưng chừng..." lần lượt với: thương nhớ, bối rối, lo sợ. Đó là sự sắp xếp chủ ý theo cấp độ gia tăng tình cảm của tác giả.
Ôi! Tình yêu mà phải “Ta giết nhau bằng lưng chừng...” để bi lụy vì tình thì chua xót nào bằng?! Tình yêu là phải được thăng hoa, phải được "đốt để cháy hết mình” với tình yêu chứ cứ “lưng chừng”, “nửa vời” “đứt đoạn” như thế thì thật xót xa, tội nghiệp!
Đọc những bi lụy tình của Nguyễn Tấn Thành tôi lại nhớ những dữ dội tình, những cuồng nhiệt tình kiểu "trắng phớ" "tất tay" của Trần Hạ Vi. Tôi thích "cách tỏ tình (đúng hơn là cách gạ yêu) của Trần Hạ Vi: “Yêu em đi” rất thẳng thắn, huỵch toẹt, chẳng màu mè, làm giá như những ả nàng. Sự chân thành đến dạn dĩ, mạnh bạo đến trần trụi, và tinh thần “tử vì tình”, chấp nhận thua thiệt trong tình yêu, dẫu biết tình yêu ấy là trái ngang, trắc trở, là bia miệng của người đời thì vẫn cứ bất chấp, vẫn cứ: “Ú ớ hoan mê những lời vô nghĩa/ Nuốt lấy nhau kệ tiếng đời mai mỉa” như Trần Hạ Vi thì quả thật ngay trong giới mày râu cũng khối kẻ lấm lét đứng nhìn." (ĐỌC "TÌNH NHÂN ƠI" CỦA TRẦN HẠ VI - Đặng Xuân Xuyến).
Tôi thầm hỏi: Tình yêu lạ thế? Kê là đấng nam nhi sao lại rụt rè, không dám cháy hết mình với tình yêu để rầu rĩ chịu cảnh tình bi lụy, ngậm ngùi kêu rên những tiếng tang thương phẫn uất, còn người mang phận liễu yếu đào tơ lại mạnh mẽ, thẳng tuột với khát vọng cháy mình cho yêu, vì yêu?!
Rồi lại thắc mắc: Nhưng mà "Giết" và "Tôi đi tìm tiếng ơi" là thơ của cậu học trò lớp 12, ở lứa tuổi trong trắng hồn nhiên, nhiều đam mê, tươi trẻ, nhiều khát vọng khám phá, chinh phục... sao u ám và bi lụy đến vậy?!
Phải chăng đó là những ẩn ức sinh lý, những tổn thương tâm lý đã gây sang chấn tâm lý khiến thơ tình được cất lên từ tiếng lòng của Nguyễn Tấn Thành mới lạ lẫm với những gam màu u uẩn rất riêng như thế?!
----------------
Mời nhấp chuột đọc:
- https://dangxuanxuyen.
- https://dangxuanxuyen.
*.
Hà Nội, 28 tháng 10 năm 2020
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
Chiều thu ở Phan Điền
Rợn ngợp mùa
thu, bên suối vắng
Lớp đá dăm, bong vỡ trời chiều
Im ắng quá, đánh rơi khoảng lặng
Gió trở chiều líu ríu liu riu
*
Lúa chín vàng đồng đập Harơk
Khẳng khiu cỏ rối bước chân em
Suối Raw Săng, chiều thu cạn cợt
Róc rách trôi, óng ánh váng phèn
*
Đi lấy măng về, em bước vội
Đổ bóng dài đỉnh núi Ga Lăng
Bức bối chiều, khoảng không mờ tối
Vẫn xanh trong, mướt mát Đồng Măng
*
Một lời hẹn, năm lần bảy lựa
Sẽ theo em thăm hồ Piscine
Còn nguyên đó góc đời chất chứa
Chuyện vui buồn, thao thức hoang tin
*
Mai em có về đêm lễ hội
Làng cũ bừng lên, thắm săc cờ
Mã la gọi, một thời son rỗi
Gói gọn đêm, vui đến bây giờ ...
Lê Thanh Hùng
Đà Lạt - một ngày em trở lại
Em một mình, từng bước lơ ngơ
Con phố hẹp, đường cong nông nổi
Em bước vội khoảng mờ sáng tối
Cánh cổng nhà ai, cứ khép hờ
*
Bỏ nơi đây từ buổi xa người
Nay trở lại, ngày xưa trở lại
Nụ quỳnh hoa và thời con gái
Của một đêm nào, tỏa ngát hương ...
*
Vạt nắng chiều vàng tắt sau lưng
Phố nhập nhoạng, đèn đường chưa mở
Chùm hoa giấy, sắc hoa màu nhớ
Khẽ rưng rưng
cuốn quýt xây chừng
*
Cơn gió chiều buốt lạnh đơn côi
Khúc cua này, bao lần ngoái lại
Hoa và lá đương mùa, vương vãi
Trái tim non, rối nhịp liên hồi ...
*
Phố núi quanh co, nét thân quen
Còn nguyên đó, con đường năm cũ
Quánh đặc một không gian ngưng tụ
Chợt bừng lên, giăng giăng ánh đèn
Lê Thanh Hùng
Em giấu nắng trong chiều Đà Lạt
Cơn lốc, tốc tung mái tóc rối bời
Hoàng hôn tím ngát
Mây trắng cuối trời giăng chơi vơi
Em đứng bên chiều, chờ đợi
Một người đi, trong lớp lớp sóng đời
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận