Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Thursday, December 31, 2015

THÁNG GIÊNG - ANH... - Thơ Trần Mai Ngân



                      Tác giả Trần Mai Ngân



THÁNG GIÊNG - ANH...

Tháng Giêng nào xin còn trở lại
Để mang em về đến bên anh
Ngẫu nhiên, tình cờ... như xếp đặt
Để cuối đời chia giọt nồng say...

Tháng Giêng về rót nắng chiều nay
Vàng óng ả xuân tình trên bến
Những thuyền buồm nôn nao về đến
Và lòng ta ở lại trong nhau...

Tháng Giêng, tháng Giêng, tháng Giêng mau
Thắp nến lên cho ngày sinh nhật
Đón năm mới bao dung chân thật
Rất nồng nàn của tuổi trời mây...

Giọt rượu nào cùng uống, cùng say
Tháng Giêng hỡi... lòng em rất nhớ !

                                 Trần Mai Ngân
(Tặng năm mới và những người SN tháng Giêng)

READ MORE - THÁNG GIÊNG - ANH... - Thơ Trần Mai Ngân

Wednesday, December 30, 2015

HAPPY NEW YEAR 2016 - YouTube - Lời chúc của nhà thơ Phan Khâm




HAPPY NEW YEAR 2016

Kính cầu chúc quý anh chị năm mới 2016 
từng bước đi chân cứng đá mềm
con đường hoa nở mọi miền đan tâm

Phan Khâm-Phi Hồng
READ MORE - HAPPY NEW YEAR 2016 - YouTube - Lời chúc của nhà thơ Phan Khâm

CỎ XUÂN - thơ Trần Ngọc Hưởng




Cỏ  Xuân

Mùa sen vãn tự lúc nào
Còn nghe vấn vít mặt ao hương chìm
Gió từ đâu đấy dấy lên
Nắng bừng sắc phả hồng trên má người
Thơm vương hương cỏ ngọt môi
Đất trời đã lập xuân rồi đấy em!

Sức bao dung của thiên nhiên
Áo cơm ghì xuống ngỡ quên lâu rồi
Buổi nào hò hẹn lứa đôi
Vào Xuân cỏ hát bao lời xa sâu
Phút mình ngồi với nhau lâu
Tình yêu ngút ngát xanh màu cỏ tơ

Tim nồng ngỡ đã héo khô
Cỏ xuân ngỡ đã cứng xờ lâu nay
Đồng lương trượt giá lắt lay
Chợ chiều con tép, đọt khoai…eo sèo
Non tơ ngỡ úa dần theo
Lòng ai hẻm nhỏ phố nghèo.. bao năm

Sáng nay bất chợt kêu thầm
Cơ chi quá đỗi thân gần nôn nao
Hương tình yêu chở dạt dào
Mênh mang sắc biếc tuôn trào cỏ xuân…

Tân An 1987

Trần Ngọc Hưởng
READ MORE - CỎ XUÂN - thơ Trần Ngọc Hưởng

Thơ Trúc Thanh Tâm - NGUYỆT THỰC



NGUYỆT THỰC

Dòng phù thế bồng bềnh nhân quả
Ráng chiều đắm đuối tới bình minh
Trong ta chen lấn đau và khổ
Nợ thế gian, ta viết thơ tình!

Và nghe nắng nói điều ray rức
Mưa ngậm ngùi một chút tình xa
Hương lận đận một đời giong ruổi
Em nhớ quê, ta lại nhớ nhà!

Tương lai, quá khứ và hiện tại
Gắn đời nhau ngọt dấu son môi
Chưa đi mưa làm sao biết lạnh
Chuyện đổi dời sấp ngửa như chơi!

Đời diễm tuyệt phút giây nguyệt thực
Càn khôn như những ngón tay mềm
Ta chở hết điều chưa nói được
Ghé bến tình trong trái tim em!


TRÚC THANH TÂM
READ MORE - Thơ Trúc Thanh Tâm - NGUYỆT THỰC

TẾT CỦA NHÀ TÔI - Truyện ngắn Lê Hứa Huyền Trân


Tác giả Lê Hứa Huyền Trân,
Hội viên Hội VHNT Bình Định



Lê Hứa Huyền Trân

TẾT CỦA NHÀ TÔI

Truyện ngắn

Cứ mỗi bận xuân về, nhà nhà bắt đầu nô nức sửa soạn đón Tết thì ba tôi lại nặng thêm đôi quang gánh trên vai. Nai lưng ra làm mỗi độ cuối năm khiến đôi tay ba thêm chai sần thô ráp và những giọt mồ hôi rơi đầy mặn chát làm thâm thêm những chiếc áo ba mặc vất vả mỗi ngày. Từ bé, mỗi khi Tết đến tôi đã thôi cái huyễn hoặc được vận chiếc áo mới, nhà thêm cành đào, cành mai hay đơn giản có những mâm cao cỗ đầy ngày tết mà lúc nào cũng chuẩn bị những sớm tinh mơ lẫm chẫm theo mẹ đi làm cho kịp đương buổi chợ. Thế giới của tôi là thế giới trong những chiếc thúng con con mà bao giờ mẹ cũng để một bên là tôi với một nắm xôi nhỏ cho tôi ăn mỗi sáng, còn bên kia là những món hàng xén mẹ bán. Khi mặt đất còn phủ hơi sương, mẹ chuẩn bị gánh hàng ra chợ, tôi lơ mơ thức dậy cuộn tròn trong chiếc thúng, ba hì hục đẩy xe ba gác đầy những rau, cả nhà cùng nhau đi làm, chưa bao giờ ngớt ngơi những giọt mồ hôi, cũng chưa bao giờ vơi đi những tiếng cười hạnh phúc.

            Khi tôi lên tám, tết ở nhà tôi là những ngày ba mẹ tất tả sớm hôm, dẫu người người đã cuộn tròn trong những chiếc chăn ấm vì những đợt mưa xuân hay bắt đầu nô nức cùng cả nhà đi trẩy hội. Có đứa bé ngồi trên bậu cửa suốt ngày đợi ba mẹ về, nó đã thôi cái khát khao thèm muốn có thể cùng mẹ nắm tay đi chợ mua sắm cho Tết, cũng thôi vòi vĩnh đòi mẹ đứa này đứa kia mọi thứ đủ đầy và tốt hơn mình. Nhưng dẫu có biết hoàn cảnh gia đình đến đâu thì nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, và khi là một đứa trẻ, nó không tránh khỏi những phút xao lòng làm ba mẹ tổn thương. Dù thiếu thốn nhưng vào những ngày đầu năm mẹ tôi cũng ráng gò lưng ra làm để kiếm tiền mua cho tôi nồi thịt kho tàu. Nghe mẹ dắt tay ra chợ bảo sẽ nấu cho tôi nồi thịt vào ngày Tết khỏi phải nói tôi vui đến độ nào. Ngày đầu năm, khi bát cơm trắng nghi ngút khói được dọn lên và phau phau thơm phức mẹ múc ra một bát thịt. Thay cho những quả trứng gà trứng vịt to tướng là những quả trứng cút nhỏ xíu con con, có cái đã mất lòng đỏ vì hòa tan vào thịt. Thay cho những miếng thịt to cắt thành từng miếng vuông vuông có thể ăn hết một bát cơm đầy là những miếng thịt mỡ như những thứ còn thừa sau buổi chợ. Thay cho một nồi thịt cao vun chỉ là một cái chảo nhỏ độ chừng ăn một bữa là hết, Tôi buông đũa quăng khóc nằm vạ:

- Mẹ bảo thịt kho tàu cơ mà… Đây mà là thịt ư?

-Con ngoan. Đây cũng là thịt kho tàu mà con. Trứng này, thịt này,…- Mẹ loay hoay quay qua quay lại rồi chợt trở nên lúng túng- Mẹ chan nước thịt đều cho con là ngon cả con ạ.

-Con không muốn ăn, cả năm cả tháng con đã phải ăn cơm chẳng có thịt cá gì rồi mà đến Tết mẹ còn bắt con ăn thứ đồ thừa này ư?


Tiếng ba đặt chén mạnh đến nỗi nghe cái xoảng. Bóng mẹ tóc tai rối bời ngồi chống gối ngỡ ngàng đến ngẩn ngơ. Bữa cơm xuân bỗng thành dang dở. Tôi chạy vào phòng nằm khóc tu tu. Nhìn qua khe cửa, thấy mẹ lúi húi dọn, gắp những miếng thịt nạc ít ỏi bỏ vào trong chén tôi cất vô trong chạn đậy lại. Buổi tối, nghĩ tôi vẫn dỗi không chịu ăn mẹ lại cất cơm xuống bếp, vừa cất mẹ vừa khóc, mái tóc rối bời ôm lấy gương mặt trơ xương. Tôi chạy lon ton xuống dọn cơm lên nhà giúp mẹ, mẹ hơi ngỡ ngàng, ba bật cười, tôi gắp mẹ miếng thịt mẹ giành phần tôi chan nước thịt ngồi ăn ngon lành. Bữa cơm nửa chừng xuân dẫu giản đơn nhưng bỗng trở nên mặn mà hạnh phúc.

            Từ bấy đến giờ tôi vẫn luôn nhớ những giọt nước mắt mẹ rơi ngày Tết, những cảm xúc và những tị nạnh nhỏ nhen nhất thời của tôi đã giúp tôi trưởng thành hơn trong nhận thức và thấm thía nỗi lòng của mẹ. Tết khi tôi vào cấp hai bắt đầu khang khác. Ba “ trúng hàng”, kiếm được tiền mở cho mẹ được một sạp tạp hóa nhỏ, không lớn lắm nhưng ít ra cũng có đồng ra đồng vào, lại đỡ phải sớm hôm vất vả ngược xuôi. Ba đi theo những chuyến tàu ra khơi may rủi nhưng niềm vui đầy ắp cá tôm đỡ dần những nỗi nhớ nhà. Mỗi bận Tết về, người đàn ông trên người hãy còn mùi cá luôn ôm chặt tôi trong vòng tay mặn chát mùi nước biển. Trước Tết vài tuần thể nào ba cũng theo tàu ra khơi, chỉ còn hai mẹ con quây quần bên nhau sắm sửa ngày Tết. Mẹ hay bảo tôi:


-Nay nhà mình có chút, thì phải sắm sửa cho con gái chứ. Tết này may bộ đồ mới cho con nhé?

Tôi lúc lắc đầu, mắt dõi về khơi xa, với tôi, hạnh phúc nhất chẳng phải là những thứ phù du mà chỉ là gia đình
sum họp. Mẹ dắt tôi ra chợ, như truyền thống mọi năm cũng có nồi thịt kho tàu gọi là. Nay tôi đã lớn, đã biết phụ mẹ om dưa, kho cá, lại biết chuẩn bị những mâm cỗ cúng ông bà. Mẹ hay cho tôi mấy miếng mứt lúc mẹ chuẩn bị khay:

- Ăn đi con, lấy thảo. Tết này mua được ít thịt, dăm quả trứng gà, được cả nồi đấy nhé?

Những lúc ấy tôi rưng rưng muốn khóc, dường như nỗi buồn năm nào dù mẹ không muốn nhớ nhưng nó vẫn
in hằn, tôi thấy cả hoàng hôn rơi vào mắt tôi lúc đó. Có tiền, mẹ dành dụm mua cho tôi cánh áo mới, lại sắm một chậu tắc nhỏ, ngày nào hai mẹ con cũng chăm tắc, cũng trang hoàng nhà và cũng nhìn về khơi xa. Cho đến khi thấy bóng dáng của một người đàn ông từ biển về, nước mắt của độ xuân mặn nhưng hạnh phúc.

            Thế rồi gia đình tôi đủ đầy chẳng bao lâu thì gặp biến. Tôi chuẩn bị bước vào đại học thì ba bị người ta hại nợ nần chồng chất. Vì quá thương người nên đứng tên nợ nần giùm người ta rồi người ta trốn đâu mất để ba ôm nợ. Sạp tạp hóa nhỏ bị đem đi cầm, cả nhà tôi bắt đầu sống dựa vào những luống rau của mẹ và đan lưới những lúc rảnh rỗi của ba. Tuổi đã cao những ba vẫn đi thầu để kiếm tiền, tôi cũng vừa học vừa làm mồ hôi rơi cùng nước mắt. Rồi ba vì nghĩ suy nhiều với tuổi cao trở nên yếu hẳn, chân đau nhức mỗi khi trở trời, ăn uống cũng ít dần đi. Tôi đương vào đại học ghi tên học đại học gần nhà để đỡ đần mẹ, để tiện chăm ba. Khi chòm xóm bắt đầu giương những câu đối đỏ khắp ngõ thì mẹ tôi gánh rau đi, khi các nhà bắt đầu cụng nhau những ly rượu xuân thì ba tôi trở mình đan lưới. Tết năm đó cũng giống mọi năm chỉ khác chăng nhà tôi có biến.

        Cô Kim đứng gọi từ đầu ngõ:

- Ba cái Mi ơi, ra cho ít thịt này.

Ba tôi lật đật chạy ra, cô Kim trên tay là tô thịt hãy còn đầy ắp. Chú Quang đứng đó khép nép trên tay còn
nguyên khay trái cây không biết đưa ba tôi như thế nào.

- Em biếu anh… sợ anh không nhận. Anh như thế này, em thương, anh nhận cho em vui.

Ba tôi cười. Má tôi cũng cười. Chỉ có tôi không hiểu gì. Má đứng bên bậu cửa vuốt tóc tôi:

- Sống tốt thì người ta thương. Mình gặp khốn thì người ta đỡ. Tết này mình đã “ đủ” rồi đó con.

Tôi gật đầu cười nhẹ. Bao mùa tết trôi qua tôi cũng tốt nghiệp, gia đình tôi trải qua nhiều biến cố, từ những lúc
nghèo khổ đến những khi đủ đầy và cả những lúc sa cơ, tất cả đều là những cung bậc cuộc sống mà tôi trải qua để rút ra những kinh nghiệm để đời. Mãi cho tới sau này chưa bao giờ tôi đặt ra những câu hỏi như :” Tại sao gia đình tôi lại nghèo?”,” Tại sao người ta hại ba tôi?” hay những câu hỏi liên quan tới những khó khăn đã trải qua, vì tất cả đều là số phận của mỗi người mà quan trọng là ta có đủ sức vượt qua số phận đó hay không mà thôi.

            Nay tôi đã ra trường, được nhận vào một công ty lớn, Tết trở nên sung túc. Cành đào trang trí, quà cáp tấp nập ra vào nhưng chưa bao giờ tôi quên cái Tết khốn khó mà mình đã trải qua ngày xưa. Nhìn ba mẹ tóc đã đổi màu theo thời gian, mâm cơm gia đình ấm nóng, tôi nắm chặt tay họ, gắp họ từng miếng, bỗng, chẳng hiểu vì lẽ gì, tôi bảo mẹ:

- Mẹ à, con muốn ăn nồi thịt kho tàu toàn trứng cút như xưa, mẹ làm cho con nhé?

Mẹ bỗng bật cười, nơi khóe mi giọt nước mắt nghẹn ngào đầy hồi ức.



Tác giả: Lê Hứa Huyền Trân
Hội Viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định


READ MORE - TẾT CỦA NHÀ TÔI - Truyện ngắn Lê Hứa Huyền Trân

BỐN MÙA IN DẤU - thơ Phương Hà






BỐN MÙA IN DẤU

Em đón mùa xuân trên nhánh mai
Cánh vàng rực rỡ nét trang đài
Nắng hồng nhảy nhót trên chồi biếc
Đàn bướm dập dìu say ngất ngây.

Em đợi mùa hè trong tiếng ve
Âm thanh rộn rã giữa tàn me
Sắc hồng lộng lẫy chùm hoa phượng
Từng cánh rơi rơi xuống vỉa hè.

Em gặp mùa thu với lá vàng
Bầu trời dìu dịu gió miên man
Những tà áo trắng trên đường phố
Buổi lễ khai trường trống rộn vang.

Em nhớ mùa đông giá buốt tràn
Nỗi buồn vô cớ cứ dần lan
Vầng trăng bàng bạc màu sương khói
Và tiếng chuông chùa xa vẳng sang

Em khắc tình ta lên gốc thông
Dãi dầu mưa nắng chẳng thay lòng
Ngàn năm sương gió cây già cỗi
Mà trái tim yêu vẫn đỏ hồng.

Phương Hà

( 31/12/2015 )
READ MORE - BỐN MÙA IN DẤU - thơ Phương Hà

TRƯỚC TỜ LỊCH CUỐI - thơ Trần Như Tùng



Trước Tờ Lịch Cuối

      Cầm tờ lịch cuối cùng em
Nghĩ về cha mẹ càng thêm tuổi già.
      Tàu đời qua biết bao ga
Nắng mưa vì những niềm xa nỗi gần.

      Cho dù mòn mỏi đôi chân
Vẫn thì mắt sáng không nhầm lòng tin.
      Nhìn con dẫu thấy nổi chìm
Tương lai đã rõ như in mọi đường.

       Chúng ta tránh nhiễu xa nhương
Luôn neo cuộc sống bình thường cùng nhau.
      Không ham nông nổi bóc màu
Lợi mình đừng để chạm đau kẻ lành.

      Kiệm cần em đã cùng anh
Lời người chọn bạn tâm lành kết giao
      Hai thân chẳng tiếc máu đào
Gửi vào con cháu cả bao thâm tình.
                                    Trần Như Tùng

                                   Việt Trì- Phú Thọ
READ MORE - TRƯỚC TỜ LỊCH CUỐI - thơ Trần Như Tùng

XUÂN, NHỚ XUÂN - Thơ Nguyễn Khôi, Nhã My





XUÂN
''Đình tiền tạc dạ nhứt chi mai''
           (Thiền sư Mãn Giác)

Xuân chẳng chờ ai - Xuân đợi ai ?
Mà ta thao thức suốt đêm dài
Ngoài hiên gió ấm xào cành lá
Một tiếng chim gù, một đóa mai

Ấy ai biệt mãi phương trời tuyết
Vương lại tình quê ánh Lộc Vừng
Tiếng quốc hoài đêm còn rỏ máu
Mà lòng tưởng một vẫn chia hai

Thương người đi mãi, Ta quên bẳng
Một chén trà thơm thoảng hơi người
Sương khói bồng bềnh hồn du tử
Xuân đến, Ờ Xuân. Thương nhớ ơi!

                             Quê xuân 2016
                              Nguyễn Khôi

BÀI ĐỒNG CẢM


NHỚ XUÂN
(Kính tặng nhà thơ Nguyễn Khôi)

Đã biết Xuân về chốn quê xa
Cành mai nụ biếc sắp ra hoa
Hương xuân ngào ngạt mùi bánh mứt
Ánh xuân theo nắng ấm chan hòa

Xuân tới lòng ai vui như Tết
Quê người tuyết vẫn đổ , sương rơi
Mà mơ tiếng của chim gù hót
Nhớ, nhớ, thương thương đến nghẹn lời!

Người đi vẫn nhớ mùa Xuân cũ
“Một chén trà thơm thoảng hơi người’’
Chợt thấy hồn Xuân trong sương tỏa
Nhớ gió chướng về, hương  Tết ơi!

                                      Nhã My

READ MORE - XUÂN, NHỚ XUÂN - Thơ Nguyễn Khôi, Nhã My

Monday, December 28, 2015

CHỈ CÒN MỘT CHÚT TÌNH VƠI - thơ Trương Thị Thanh Tâm


Tác giả Trương Thị Thanh Tâm



CHỈ CÒN MỘT CHÚT TÌNH VƠI 

Còn chi một mảnh lụa nhàu
Hoa khô nhụy úa héo xào tuổi xuân
Thời gian gõ nhịp bâng khuâng
Dấu yêu khép kín ngại ngần nhớ quên

Buồn đem ủ mộng vào tim
Tình thôi ở lại nỗi niềm phân vân
Chưa đi hết cuộc phong trần
Tình xưa chấp cánh theo vần khói bay

Đời người tay lại trắng tay
Công danh,vó ngựa bóng mây cuối trời
Chỉ còn một chút tình vơi
Thì thôi giữ lấy nụ cười héo hon

Ngủ đi mộng ảo chưa tròn
Nhốt năm tháng để mình còn nhớ nhau
Thơ ngây bỏ lại bên cầu
Để con sáo nhỏ bay cao giữa trời.


     TRƯƠNG THỊ THANH TÂM            
                          (Mỹ Tho)
READ MORE - CHỈ CÒN MỘT CHÚT TÌNH VƠI - thơ Trương Thị Thanh Tâm

EM CÓ THƯƠNG ANH KHÔNG? - chùm thơ Phan Nam


Tác giả Phan nam


EM CÓ THƯƠNG ANH KHÔNG?

Từng ngày trôi anh ngắm nhìn đôi mắt
Xoáy vào hồn những ảo ảnh dịu hiền
Nhắm mi lại cho yêu thương thức giấc
Anh kiếm tìm trong đôi mắt xa xăm

Anh tự nhủ lòng mình phải mạnh mẽ
Để hơi ấm tràn lên giữa dòng đời
Mặt chạm mặt những nụ cười yên ả
Tay chạm tay thắp ngọn lửa con tim

Mùa âm thầm vắt vẻo trong làn gió
Anh gửi em lát cắt miền hoài niệm
Nơi bình yên vẽ hạnh phúc bền lâu
Để mầm non chớm nở khi xuân về

Phương trời xa chắc em cô đơn lắm
Anh nơi đây quay quắt những giấc mơ
Gửi đến em trong vô cùng nỗi nhớ
Em nơi nào có nhớ đến anh không?

Đà Nẵng, 1.12.2015

CHIỀU TAM KỲ

Chiều Tam Kỳ gió mát thổi từng cơn
Góc phố nhỏ lặng lẽ từng chân bước
Phả hơi thở nồng nàn hương đất mẹ
Bên trời xanh, bên nỗi nhớ hiện về

Mưa mùa đông bùi ngùi dòng ký ức
Em xa rồi anh đau đáu gọi thầm
Ngang Tam Kỳ em có ghé bến cũ?
Hương sưa năm nào lạc cõi xa xăm…

Dòng Bàn Thạch tri âm người khách lạ
Lặng lẽ nhìn ta nắm tay níu với
Chiều buông xuống ánh mắt đôi hò hẹn
Em xa rời đất khóc tiễn người xưa

Chiều Tam Kỳ sân ga im tiếng gió
Đời ngược xuôi chở mùa xuân đi vội
Biển Tam Thanh có rì rào sóng vỗ?
Cơn mưa chiều hứng nỗi nhớ dâng trào…

Quảng  Nam, 13.12.2015


CHIẾC NÓN CỜI CỦA MẸ

Mẹ đi làm đồng giữa trưa hè nắng gắt
Làn da phỏng rộp, đôi bàn tay đên cháy
Mồ hôi thấm ngược nơi khoét mắt
Vẫn cặm cụi nuôi đứa con thành người

Con nhìn thấy nhấp nhô chiếc nón cời
Đội cả yêu thương mẹ gieo vào trang vở
Mẹ lặng lẽ trên đồng làng vắng vẻ
Toả hương bùn thắp sáng những bờ vui

Ôi chiếc nón thêm rách nát tả tơi
Mẹ chắt chiu từng đồng nuôi đàn con
Mà không dám vào chợ mua nón mới
Con thơ dại sao vẫn hoài rong chơi

Chiếc nón cời mẹ treo trên thành cửa hôm nao
Gió khẽ rọi long đong màu nắng sớm
Xin ơn trên bóng mây che mặt trời
Đôi tay gầy chạm khẽ giọt mồ hôi rơi

Mùa xuân về nhìn mắt mẹ hao gầy
Tiền tiết kiệm con mua vội chiếc nón
Trao tay mẹ nóng hổi làn mi cay
Ôm đứa con lòng nghẹn ngào trũng sâu…

PHAN NAM
Sinh quán: Tiên Phước – Quảng Nam. 
Hiện đang học tại lớp báo chí, Khoa Ngữ Văn, Trường ĐH sư phạm – ĐH Đà Nẵng. 
READ MORE - EM CÓ THƯƠNG ANH KHÔNG? - chùm thơ Phan Nam

VÀO ĐÔNG - chùm thơ Hoàng Yên Lynh

Tác giả Hoàng Yên Lynh



Vào Đông



Hắt hiu vàng lá ngoài song cửa
Vọng cố nhân hề ! Ơi cố nhân.

Nhớ



Ở đây nhớ núi nhớ rừng
Nhớ chim  gọi bạn , nhớ từng cơn mưa
À ơi cánh võng đong đưa
Người đi , đi mãi vẫn chưa lối về .

Say



Rồi cũng Đông về vàng lá núi
Thêm một mùa sang tóc trắng bay
Đếm mãi trăm năm rồi cũng hết
Đời ta, ta biết tỉnh hay say.

Rượu



Về đây uống rượu làm thơ
Ngược xuôi đời chỉ bơ vơ với đời
Quên là hết chuyện nỗi trôi
Trăng nghiêng triền núi tình vơi lại đầy.

HOÀNG YÊN LYNH
READ MORE - VÀO ĐÔNG - chùm thơ Hoàng Yên Lynh

BÀI THƠ DÂNG MẸ - thơ Hạnh Phương


Tác giả Hạnh Phương


BÀI THƠ DÂNG MẸ  

Xót trăm nỗi mẹ quê vất vã
Suốt một đời tất tả ngược xuôi.
Bài thơ dâng mẹ nghẹn lời
Xốn xang tấc dạ bồi hồi xuyến xao.

Quê hương mẹ bùn nâu sỏi đá
An Dạ ơi ! êm ả xóm thôn.
Thanh xuân đầm ấm sớm hôm
Trắng trong thôn nữ khuê môn dịu dàng.

Thân chẳng cậy giàu sang phú quý
Vẫn phong lưu cây quế nhành lan
Song đường nghiêm túc bảo ban
Chị em hòa thuận gọn gàng ngoài trong.

Đinh ninh chữ tam tòng tứ đức
Giã khuê phòng cất bước vu quy
Nhà vọng tộc, nếp oai nghi
Về Gia Độ buổi xuân thì ngát hương.

Trong trắng tựa phiến gương tỏ chiếu
Cha mẹ chồng thuận hiếu kính thờ
Hoa sen chẳng vướng bùn nhơ
Thủy chung gia thất cậy nhờ trượng phu.

Con dâu trưởng nghiêm tu cốt cách
Chị em chồng khó trách khôn chê
Nông tang canh cửi bộn bề
Trước sau nề nếp thước lề gia phong.


Cực thân mẹ ruộng đồng sâu cạn
Nước cơm cho thợ bạn chắt chiu
Nắng mưa dày dạn ít nhiều
Chu toàn trên dưới,  sớm chiều đảm đang.

Bà con với họ hàng thân thiện,
Mẹ ghi câu: một nhịn chín lành.
Mới hay đẹp nếp thơm danh
Thiện tâm căn cội ngôn hành thẳng ngay.

Đường sinh nở sum suê hoa trái
Bốn mụn con hai gái hai trai
Đất dành lấy – một nhành mai
Còn ba búp nụ tương lai ngọt bùi.

Nguồn hạnh phúc xinh tươi trái ngọt
Bức tranh hoa nắn nót thợ trời
Gia đình êm ấm thảnh thơi
Cái con chồng vợ, cảnh đời bình an.

Thoắt tang tóc non ngàn mây bạc
Bậc cha nghiêm cánh hạc trời tây
Một đi chìm khuất chân mây
Con côi mẹ góa, từ đây nỗi niềm.

Lại thêm nỗi ngữa nghiêng chinh chiến
Cửa nhà kia lửa biến bụi tro
Con thơ bữa đói bữa no
Một thân cô quả âu lo bao niềm.




Mẹ tần tảo gánh triêng buôn bán
Trải thu đông mưa nắng gió sương!
Chợ đò, canh cửi, ruộng nương
Thân cò cánh vạc - đoạn trường sớm hôm.

Khuya gà gáy mo cơm hạt muối
Gánh đôi triêng lên tới Nam Đông
Chè xanh, dâu mít, bưởi bòng
Bán buôn kiếm chác trự đồng thiệt hơn.

Mười ngón bấm đất trơn lần bước
Oằn trên vai đòn xóc gánh về
Chao ơi ! hạt lúa đồng quê
Đẫm mồ hôi mẹ dầm dề nước non.

Ăn theo thuở chén cơm hạt muối
Ở theo thời áo vải quần thô.
Chẳng màng gấm vóc sa sô
Đói no quyết dựng cơ đồ vì con.

Thanh xuân mẹ mõi mòn héo úa
Gắng nuôi con sách vở học trò
Trưởng thành con bớt ngây ngô
Tóc xanh mẹ đã cơ hồ điểm sương.

Thuở phên liếp gió luồn trăng lọt
Khấm khá rồi đỏ chót mái son
Gia cang đạo nghĩa vuông tròn
Mẹ nuôi ba đứa chúng con nên người.

Khi đến tuổi nên đôi kết bạn
Chọn tìm nơi xứng đáng tương thân
Trăm bề phúc mẹ gieo nhân
Cho con hoa trái nhuần ân suốt đời.

Trông đàn cháu đùa chơi trước ngõ
Nom vịt gà chuồng  ổ đàng sau
Gieo trồng luống cải vôồng rau
Vui vầy phúc ấm ra vào sớm hôm.

Lần theo bước sinh tồn phương kế
Giã quê nhà gạt lệ đắng cay
Theo con cam phận từng ngày
Phương Nam đất khách dựng gầy cơ ngơi.

Nỗi thương nhớ đầy vơi ai biết
Mẹ ngày đêm da diết cực lòng
Lư hương bát nước cha ông
Dặm trường non biển khôn trông ngày về.

Khuất khuất núi tái tê trông núi
Tuổi mẹ chừ nương gậy, cậy con
Nhớ nhung quê quán mõi mòn
Tình thương ngàn đặm nước non vơi đầy.

Bước chân mẹ thường hay lui tới
Ngày tháng chia đắp đổi hai nơi
Tánh Linh, Xuân lộc hôm mơi
Khuyên lơn con cháu, đầy vơi tâm tình.

Đàn cháu nhỏ nhân duyên nối bước
Kế chân nhau nghi thất nghi gia
Trước sau hồng biếc lá hoa
Chắt chiu ríu rít hát ca vui mừng.

Tóc mẹ trắng bay từng sợi trắng
Con lặng nghe sâu lắng tiếng lòng
Mẹ từng vất vã long đong
Ơn trên tuổi hạc thong dong cao vời.

Mẹ quy hướng trọn đời nương Phật
Trải lòng từ chăm chút cháu con
Đắng cay mẹ ngậm bồ hòn
Tình thương mẹ - tấm lòng son vun đầy.

Mẹ không thốt ngọt cay than thở
Khiến cháu con buồn khổ hoang mang
Dẫu cho gốc cõi lụi tàn
Vẫn truyền nhựa sống chứa chan dâng đời.

Chúng con nhớ những lời mẹ dặn
Sống ở đời giữ lấy lòng nhân
Từ tâm giữ đạo tu thân
Để đức thơm giữa đường trần thì : nên.

Chúng con nhớ móng nền gia nghiệp
Thịnh hay suy nối tiếp nhiều đời.
Ơn cha nghĩa mẹ đất trời
Biển non chất ngất rạng ngời bao la.

Chúng con dẫu đường xa vạn dặm
Vẫn ngày đêm căn vặn nhủ lòng
Mẹ hiền như suối như sông
Tình thương dào dạt chảy không bến bờ.

Ôi âm hưởng bài thơ nốt nhạc
Tình mẹ cha dào dạt biển đông
Lòng con thơm đóa hoa hồng
Thiên thu hình bóng mẹ không phai nhòa.

Nay mẹ đã phương xa cõi Phật
Chúng con thầm ghi khắc công lao
Niệm ân cha mẹ cao sâu
Thương yêu bảo bọc nương nhau vào đời.

Nguyền mỗi bước nhớ lời mẹ dặn
Thấy từng khi đầy đặn tình thương.
Nhiệm mầu trong cõi hoa hương
Cuộc đời MẸ: một phiến gương trong ngần.

                         Con cúi đầu lạy Mẹ.

                                HẠNH PHƯƠNG
READ MORE - BÀI THƠ DÂNG MẸ - thơ Hạnh Phương