TRANG THUẦN TÚY VĂN HỌC NGHỆ THUẬT CỦA NGƯỜI QUẢNG TRỊ VÀ NGƯỜI YÊU MẾN QUẢNG TRỊ.
Chúc Mừng Năm Mới
Wednesday, February 28, 2024
NGÀY HÔM QUA – Thơ Trần Mai Ngân
NGÀY HÔM QUACó những mùa chở tôi điQua bến cũ, qua xuân thì môi thắmCó những ngày như buồn lắmNhớ một người đã say đắm nơi đâu...Có gian truân, có dãi dầuXin qua hết để nhiệm mầu ban phátTrần gian lạ như khúc hátNhững nốt trầm buồn bóng Hạc bay xaNgày hôm qua, ngày hôm quaXin xua hết những nhạt nhoà quá thể!Trần Mai Ngân
Tuesday, February 27, 2024
DỊU DÀNG HƠN CẢ GIẤC MƠ TRƯA - Chùm thơ văn của Thùy Vy
1. DỊU DÀNG HƠN CẢ GIẤC MƠ TRƯA
Tuổi chưa cao nhưng số ngày ở viện
lại nhiều. Không là bệnh nhân thì cũng chăm bệnh. Những câu đùa của y bác sĩ,
nhân viên phục vụ dành cho là (lên trưởng phòng chưa, làm điều dưỡng được rồi
he, mua luôn miếng đất gần đây nhé). Qua nhiều bệnh viện từ cấp huyện đến trung
ương (không kể nhiều lần ở cấp xã).
Mỗi nơi, sự lo lắng quan tâm chăm
sóc động viên bệnh nhân mỗi khác. Bản thân lần đầu đến điều trị tại bệnh viện
Thái Bình Dương, trực tiếp là khoa Nội. Thời gian đủ để cảm nhận sự chu đáo ân
cần, nhẹ nhàng từ tất cả. Tôi thường cảm phục những ai làm nghề y nói chung
& khoa Nội bệnh viện Thái Bình Dương nói riêng, vì đối tượng giao tiếp trực
tiếp của họ là bệnh, là sự đau đớn mệt mỏi rối ren. Nhưng thái độ phục vụ ân cần
nhẹ nhàng chia sẻ, họ luôn tạo điều kiện tốt nhất có thể cho người bệnh, cho dù
bệnh nhân & người nhà có nóng vội thế nào họ vẫn mềm mỏng, đôi lúc trêu đùa
khích lệ. Thật sự, nhiều lúc người nhà chăm không được thế. Có đêm đau không ngủ
được, tầm 2 giờ sáng, có bà cụ bị tràn dịch khó thở, người nhà gõ cửa phòng trực,
điều dưỡng Phúc rất lo lắng chạy lại đỡ cụ dậy, kê gối chân cho bà ngồi dựa, đấm nhẹ vai, xoa bóp cho cụ rồi hướng dẫn dặn
dò người nhà... thật cảm động lắm.
Xã hội bây giờ đâu đó còn những thị
phi trái tai, góc nhìn thiếu thiện cảm, hãy đặt vị trí mình là người để nhìn nhận
sự việc một cách khách quan nhất. Hãy dành cho nhau những ấm áp chân thành. Những
ngày giáp tết ai ai cũng tất bật lo toan & đội ngũ y bác sĩ nhân viên cũng
không ngoại lệ, nhưng vẫn dành góc nhỏ hành lang trang trí xuân, để những bệnh
nhân ấm lòng an yên dưỡng bệnh.
Nếu nói gì đó để cảm ơn, thì tôi
mong muốn tất cả được "An lành đón xuân vui vẻ 💓❤️💓".
2. NỤ CƯỜI SAU ĐÁY MẮT
Là khi
những rối ren trổi dậy
leng keng leng keng
đếm đo nhịp thở
mắt môi nhạt màu
nụ cười vô cảm
thưa rồi nhặt
hơi thở vội vàng
từng giọt
từng giọt.
Là khi
thế giới cuộn tròn
em trao nụ hôn trên bàn phím
dìu từng mũi kim qua.
Là khi
những bước chân bên ngoài song cửa
đợi chờ
thất thần
bất lực
van lơn.
Sự sống vo tròn
thảo thơm từng thìa cháo loãng
thế giới là nụ cười sau đáy mắt
dịu dàng hơn cả giấc mơ trưa.
3. THÁP NOEl THIỆN LÀNH
Giáng sinh nơi bệnh viện
thắp sáng hương tình yêu
nguyện thiện tâm cứu rỗi
tay bàn tay dịu hiền.
Đêm giáng sinh lạnh giá
tháp noel thiện lành
niềm tin yêu chiếu rọi
xoa tan màn sương đêm.
(Viết tại hành lang Khoa Nội - Bệnh
viện Thái Bình Dương, Tiên Phước)
Thùy Vy
ĐÔI LỜI CÙNG BẠN - Chùm thơ Vũ Hùng
ĐÔI LỜI CÙNG BẠN
(Gửi bạn Hữu Trung)
Thơ bạn đã chín lắm rồi
Zalo, Facebook vui thời cứ đăng
Cũng đừng nghĩ ngợi lăn tăn
Comment lắm
lúc lời quàng ý xiên
Comment cần lắm ý riêng
Để ta xem lại chớ phiền phức chi?
Nghịch tai lời thẳng mấy khi
Người xưa đã nhắc khác gì thầy ta*
Cánh thơ bạn sẽ bay xa
Giữa mùa xuân rộ bao la nghĩa tình
Vũ Hùng
*"Người chê ta mà chê phải là thầy của ta, người khen
ta mà khen phải là bạn ta, những kẻ vuốt ve, nịnh bợ ta chính là kẻ thù của ta
vậy" (TUÂN TỬ)
HOA VẠN THỌ
Một vườn vạn thọ nở vàng sân,
Giữa Chạp nắng lên đẹp bội phần.
Một chút se se cơn bấc thoảng,
Chén trà cha nhấp cứ lâng lâng,
Từ sớm tinh mơ theo bước chân ,
Gánh hoa vạn thọ cứ vơi dần.
Đồng tiền mẹ bán dành cho Tết,
Mà lòng chẳng gợn chút phân vân.
Chị Hai mẹ sắm chiếc áo hoa,
Mặc suốt cả năm sắc chẳng nhoà.
Con Út lên ba đôi dép rọ,
Xỏ chân lỏng bỏng khóc lu loa.
Gừng rim giống sẻ,rẻ đôi cân,
Bột nếp bánh in đắt mấy lần,
Thịt mỡ kho Tàu lưng lửng rổ,
Không quên tràng pháo đốt nghinh Xuân.
Vạn thọ giường thờ cắm sáng trưng,
Tổ tiên hương khói cũng non tuần.
Họ hàng, làng xóm thanh lời chúc,
Nhà cửa đông vui thích quá chừng.
Lớn lên chữ nghĩa phải rời quê,
Phố thị xa hoa vướng nghiệp nghề,
Vạn thọ bao mùa hoa tàn nở,
Nào đâu còn nhớ những đam mê?
Lên voi xuống chó tiếng khen chê,
Giấy rách còn chăng một chút lề.
Cơm áo gạo tiền lo sấp mặt,
Bực mình lắm lúc muốn tung hê!
Mây trời viễn xứ cứ trôi qua,
Bạc áo phong sương tuổi đã già.
Lối cũ đường xưa nay trở lại,
Xóm làng đổi mới khó nhìn ra?
Chẳng biết tìm đâu bóng mẹ cha,
Vườn hoa vạn thọ rực sân nhà,
Chị Hai, con Út đâu còn nữa,
Nước mắt tuôn tràn dạ xót xa!
Vũ Hùng
NỖI NHỚ MANG TÊN NHÀ CŨ, TỤNG CA GIÓ SỚM – Thơ Tịnh Bình
NỖI NHỚ MANG TÊN NHÀ CŨ
Hình dung nỗi nhớ mang tên nhà cũ
Nơi tôi sinh ra và lớn lên
Và rời đi khi đã tự gắn cho mình đôi cánh
Nhà cũ
Lũ chuồn kim ngơ ngác đậu trên dây phơi
Sót vụn rơm khô tổ chim ở trọ mái hiên mùa trước
Gian bếp ố vàng chăng đầy bồ hóng
Hấp háy mắt lửa reo cười
Nhà cũ
Mảnh trăng treo lấp ló đầu hồi
Đèn dầu leo lét bóng
Dáng cha in nghiêng
Chỉ lên vách mẹ đùa con trẻ
Ú... òa...
Trên mái nhà gió giật mình trượt chân cười nắc nẻ
Tiếng thạch sùng đòi bắt đền chắt lưỡi kêu vang
Nhà cũ
Mắt giếng khơi xanh màu phong rêu phẳng lặng nhìn trời
Bầy con nít ngây ngô nô đùa dưới làn mưa đầu hạ
Tranh nhau trái ổi chín hườm
Thơm lựng cả giấc mơ
Chẳng thể nào thôi hình dung nỗi nhớ mang tên nhà cũ
Bước chân rời đi
Rồi lại trở về
Quấn quýt lòng dây bầu dây bí
Rộn tiếng chim đầy sân tranh sợi nắng vàng
Lũ hoa bướm rực rỡ sắc màu nhảy múa không ngừng trước gió
Vấn vít sợi khói nồng không nỡ bay lên từ chái bếp
Chợt thấy mình lạc về nơi xa lắc
Tóc hoa râm ước làm đứa ngoan đồng...
TỤNG CA GIÓ SỚM
Trong khu vườn mường tượng
Những ô cửa treo cao hé mắt nhìn buổi sớm
Mở ra khoảng không gian ngập tràn hoa lá và tiếng chim
Chỉ để gọi về lời gió sớm
Hãy tắt nắng mai đi
Kẻo chói chang mắt gió
Bằng giai điệu rập rờn của lũ bướm
Gió mơn man
Gió vỗ về khoảng không ngút ngát
Từng vạt mềm dịu êm...
Những bông hoa nở lặng im
Tiếng chim mơ hồ không rõ buồn vui
Biết lấy gì tụng ca gió sớm ?
Viết lên hư không bài thơ vô hình...
TỊNH BÌNH
(Tây Ninh)
Monday, February 26, 2024
TÌNH YÊU KHÔNG CHE KHÔNG GIẤU - Thơ Trần Vấn Lệ
TÌNH YÊU KHÔNG CHE KHÔNG GIẤU
Rừng thưa...rừng thưa...
Rừng mỗi ngày một thưa!
Người ta phá rừng, người ta băm đất,
trồng cà phê lên, uống, quên, quên đi quá khứ!
Bốn ngàn năm Sử - một hơi thuốc lào!
rồi thở cái phào, đồng bào... quên tuốt.
Thế Kỷ Hăm Mốt mới một phần tư,
Thời gian còn dư để người ta chết!
Con chim hoành hoạch hót mấy tiếng buồn
bay đi trong sương, rừng yêu thương trống
Gió chiều lồng lộng thổi bay hoàng hôn...
Gió chiều lồng lộng thổi bay rừng thưa!
*
Em về chiều mưa, em che nón lá
nước mắt lả chả mưa mà trời mưa...
Mắt em không khô không hề khô nữa!
Không ai bên cửa chờ em chải đầu...
Khung cửa gỗ dầu hình như đã khóc?
Mưa chảy hàng dọc, mưa chảy hàng ngang...
Không chiếc lá vàng nào rơi trên gạch!
Sân nhà ai sạch? Lòng người ai dơ?
Rừng thưa rừng thưa rừng thưa dần.
Câu thơ nối vần, vần thơ lỗi nhịp
Dân ta tiền kiếp tội gì Phật ơi...
Cái nón em tơi, áo tơi em tả!
Quê Hương thương quá những cánh rừng thưa...
cho mưa cho mưa hết ngang rồi dọc
cho em ngồi khóc nhớ cái bóng trưa...
nhớ anh trong thơ, những bài thơ cũ!
Ai Xa Quê Hương
Không Ai Che Giấu
Nỗi Buồn Quê Hương
Những Cánh Rừng Thương!
Trần Vấn Lệ
<letran4820@gmail.com>
KHÓI NẮNG THÁNG GIÊNG, EM VÀ THÁNG GIÊNG – Thơ Tịnh Bình
Mơ màng khói nắng tháng giêng
La đà chái bếp thương miền xuân xưa
Vàng tia nắng rót lưa thưa
Lao xao ngõ vắng hàng dừa tóc xanh
Tiếng chim ríu rít chuyền cành
Xuân khoe lộc biếc trên nhành nắng mai
Gió vờn áo mới tung bay
Lả lơi ong bướm vờ say giêng nồng
Tiếng gà trưa vắng bên sông
Nhặt hương cổ tích bềnh bồng ca dao
Mẹ ngồi gội nắng cầu ao
Chợt mềm khúc gió khẽ chao cánh bèo
Giêng hai hương bưởi về theo
Dáng mưa khói mỏng quê nghèo mái tranh
Đong đưa hoa trái ngọt lành
Chắt chiu nắng gió mà thành vị quê...
EM VÀ THÁNG GIÊNG
Tháng Giêng bừng nở
Tròn đóa xuân thì
Em - Mùa thiếu nữ
Xanh một miền yêu
Thơm hương gió biếc
Suối tóc dịu dàng
Bướm vương từ độ
Sắc xuân rỡ ràng
Trong veo búp nắng
Tay thuôn nuột nà
Khoảng trời hoa mộng
Tim người hát ca
Muôn trùng sóng nhỏ
Tan vào bao la
Nằm nghe lời cỏ
Tiếng yêu thật thà
Gửi đôi mắt ngọc
Chút tình long lanh
Giêng đi vồi vội
Còn xuân dỗ dành...
TỊNH BÌNH
(Tây Ninh)
BỐN MƯƠI CHÍN NĂM TÔI XA ĐÀ LẠT - Trần Vấn Lệ
Bốn mươi chín năm, từng đêm, giấc ngủ, tôi chiêm bao, Đà Lạt tôi về... Hơn nửa đời người mãi mãi một quê, tôi còn sống để nói còn yêu quý!
Tôi gặp bạn bè biết bao điều thủ thỉ: Đà Lạt dễ thương nhờ con dốc Nhà Làng! Con đường lát đá thôi, người xưa mở đi ngang / cái lưng núi và leo lên ngọn núi... lên khu Hòa Bình nhìn sương mù trôi nổi / từ Lang Bian về tới Cam Ly...
Đà Lạt ít chỗ bằng để đậu cái xe... nên xe đậu cứ gối đầu sườn núi, yên tâm nằm ngàn năm không có bụi / chỉ phấn thông vàng thơm ngát bay bay...
Đà Lạt có vườn Bích Câu, có rừng Bồng Lai, có thác Goughga, có thác Pongour, có thác Ankroet... có Suối Vàng... có Lạc Dương... dễ thương từng tên gọi, cái nghĩa của từng địa danh không trong sách vở!
Thí dụ Suối Vàng... bạn đi tới đó, bạn đãi được vàng chớ chẳng phải chết nha! Rồi bạn lên Lạc Dương đứng lại ngà ngà, bạn hít thở khí trời thơm ngát...
Nhiều người nói Đà Lạt xưa là Xã Lát / điểm khởi đầu của một bản Tình Ca... có một người đàn ông từ bé đến già yêu chỉ một người Tiên trong giấc mộng...
Người con gái đó, nàng Tiên, còn sống trong thơ tôi mỗi tối hiện thành hoa... Cẩm Tú Cầu người ta trồng ở Ga / cùng hoa huệ mượt mà ấp Hồng Lạc!
Mình đi xuống Datanla ngồi bên bờ thác, bạn với tôi, mình thắp nhé lò hương, gọi tên ông Nguyễn Du bày tỏ nhớ thương, vầy lửa cũ và tôi nghe bạn hát...
Bài Tình Xa...bạn tiễn tôi đi! Bốn mươi chín năm tôi vẫn nhớ về / tóc của bạn tóc thề tóc nguyện / sóng lòng tôi đầy biển bọc năm Châu...
Trần Vấn Lệ
(*) Thơ Nguyễn Du: “Mai sau dẫu có bao giờ, đốt lò hương ấy so tơ phím này.”
Sunday, February 25, 2024
NHẤP CHÉN TRÀ XUÂN - Chùm thơ Trần Đức Phổ
Nhấp Chén Trà Xuân
Pha ấm trà ngon chiêu đãi khách
Hương bay phảng phất tóc trang đài
Nước xanh sắc lá xanh chồi nõn
Tay trắng màu hoa trắng búp nhài
Giọng nói ngọt ngào hơi gió sớm
Tiếng cười trong vắt giọt sương mai
Ân tình em rót từng chung ấm
Ta nhấp mùa xuân sắc vị đầy.
.
Dạ Khúc Xuân
Bên song giai nhân ngồi bâng quơ
Mi cong còn vương buồn vu vơ
Tóc huyền buông lơi che gương nga
Môi nàng đâu thua chi hồng hoa
Đêm xuân cho lòng nàng lan man
Hoa hồng, hoa mai, hoa phong lan,
Đào phai… đua nhau dâng xuân hương
Cung đàn ngân nga thêm du dương
Trăng xuân bên thềm rơi nghiêng ngiêng
Côn trùng say mơ vui giao duyên
Sương bay mong manh như xiêm y
Đêm xuân! Đêm Xuân! Ô, mê ly!
.
Sau Bóng Mỹ Nhân
Ngõ vắng người về thấp thoáng xuân
Sao ta mường tượng bóng người thân
Cũng tà áo lụa bay phơ phất
Cũng những đường cong đẹp tuyệt trần
Dưới gót sen hồng sỏi nở hoa
Bướm xanh bướm trắng lượn bay, và
Bên đường chim sẻ kêu chiu chít
Nhớ buổi tan trường đã đón đưa
Có phải cố nhân đã trở về
Hay ta hồn mộng mối tình quê
Sau lưng bóng dáng giai nhân lạ,
Rồi ngấm men say chuyện hẹn thề?
Ngõ vắng người về ta ngó theo
Khung trời thơ mộng dáng người yêu
Cho ta hóa bướm, làm chim sẻ
Để được bên nàng hót líu lo.
tranducpho
<ducphot946@gmail.com>
TẢN MẠN THÁNG HAI - Chùm thơ Vũ Hùng
TẢN MẠN THÁNG HAI
Tháng Hai...
lúc lất phất mưa
Nghe se se lạnh ngỡ vừa chớm đông
Khi mong manh vạt nắng hồng
Nghe âm ấm ngực rượu nồng lên men
Tháng hai vừa lạ vừa quen
Thân cò dò dẫm ruộng phèn rộc sâu
Tháng hai mai muộn nhĩ nhầu
Đưa tay vuốt tóc mái đầu lấm lem
Lặt trang thơ cũ ra xem
Nửa hư nửa thực lời gièm phai phôi
Tháng hai ray rứt bồi hồi
Người đi tập tễnh, kẻ ngồi đăm
chiêu
Tháng hai sờ túi nhẹ hều
Đồng lương hưu trí cố tiêu tiện tằn
Tháng hai thực sự nhọc nhằn
Vần thơ uể oải vành trăng nhạt nhoà
Tháng hai chậu sứ rực hoa
Ngọc Anh trắng muốt hiên nhà...
Tháng Hai!
Vũ Hùng
VỀ TRUNG LƯƠNG VIẾNG PHẬT ĐÀI
Lâu lắm rồi mới trở lại Trung
Lương,
Chiều tháng giêng nắng mỏng bụi đường.
Chợt ngơ ngác bao đổi thay kỳ lạ,
Giữa dòng người như trẩy hội, hành
hương.
Về Trung Lương khuất bóng những
hàng dương,
Nhà cửa mọc lên san sát phố phường.
Quán xá lô nhô, ngập tràn bảng hiệu,
Bỗng nghe lòng rạo rực một miền
thương.
Cũng như bao lữ khách tự ngàn
phương
Leo trên sáu trăm bậc đá tận tường.
Dưới toà sen Đức Phật ngồi trầm
mặc,
Đã bao mùa với mưa nắng phong
sương.
Tấm lòng thành kính cẩn một nén
hương,
Suy ngẫm buồn vui thế sự vô thường.
Giải thoát làm sao bao điều vinh nhục,
Ôi, cuộc đời muôn thuở cứ nhiễu
nhương?
Và xa kia là biển biếc rừng dương,
Doi cát lăn tăn sóng vỗ khiêm nhường.
Ru êm ái khúc tình ca của biển,
Như vỗ về bản ngã của yêu thương?
Lâu lắm rồi mới trở lại Trung
Lương...
Vũ Hùng
THƯƠNG BIẾT MẤY - Thơ Trần Vấn Lệ
Làng phong Di Linh. Ảnh từ báo Thanh Niên (30/12/2019) |
Thương Biết Mấy
Thương biết mấy những người con gái
đó
Chắc không ai còn nhớ tuổi Thanh
Xuân?
Hiện là những Bà Soeurs lam lũ
trong rừng
Chăm sóc cho từng người cùi hủi!
Tôi đã ghé Di Linh, cao nguyên rừng
núi
Thăm Trại Cùi và ngắm những Bà
Soeurs
Những người xinh, xinh lắm, thật
không ngờ
Quên bẵng đời mình, sống vì ước mơ
nhân loại…
Nhân loại không ít người tươi như
hoa mới hái
Nhưng cũng không ít người cam phận
hẩm hiu:
Họ không muốn mắc bệnh hiểm nghèo
Họ cũng không muốn lánh xa làng mạc…
Họ bị dồn về đây sống đời cõi khác
Nhìn thấy mình tan nát mỗi ngày
thêm!
Họ là những người bị đời lãng quên
Và những Bà Soeurs có cái duyên gần
họ!
Những Bà Soeurs giúp cho họ bớt khổ
Giúp cho họ có nụ cười, có bữa cơm
ngon
Những Bà Sơ cũng sống mỏi sống mòn
Nhưng khác những bệnh nhân: Các Bà
Còn Nguyên Vẹn!
Các Bà mang đồng hồ để nhớ giờ hẹn
Đến với người này không bỏ lỡ người
kia
Trại Cùi Di Linh ai tới thăm rồi
cũng về
Người ở lại là các Bà Soeurs và Người
Bệnh!
Trong khi đó…Những Nhà Sư Khả Kính
Nước Thái Lan chơi với Cọp thật
vui!
Những con Cọp đùa giỡn với người
Và du khách bỏ tiền mua vé ngắm!
Lòng Từ Bi của Phật đã thấm
Những con thú rừng quên bản chất
hung hăng
Trong khi những Nhà Sư làm đẹp cho
Thái Lan,
Những Bà Soeur Việt Nam ai biểu mà
đi làm cho đời bớt tủi?
Tôi nhiều lần ngồi tựa lưng bên núi
Nhìn trời cao và thấy quả thật trời
cao!
Trời lãng quên những người đẹp má
đào
Trời không để ý những bàn tay thiếu
viên nhẫn ngọc!
Và bạn ơi, thật tình tôi đã khóc
Đời biết bao ngang trái lạ lùng…
Những người con gái xinh chọn cách
sống giữa rừng
Những đấng Anh Hùng thì chạy ô tô
giữa Thủ Đô Hà Nội!
Trần Vấn Lệ