Đường Thi hay thơ viết theo luật thơ Đường có thể ví như
là một dòng sông văn chương khởi nguyên từ đất Hán, tạo ra những biển hồ bao la
nhưng cuối cùng lại thu nhỏ thành sông và đang có trào lưu ra biển ở đất Việt.
Tuy xuất xứ từ đời nhà Đường bên Trung Hoa nhưng người Việt chúng ta
đã từng có hàng nghìn năm thưởng thức và sử dụng nó để chuyển tải
nhiều vấn đề, không chỉ trong khía cạnh văn chương đơn thuần.
Hiện tại chính người Trung Hoa viết nó còn khó khăn
và thậm chí không hay bằng người Việt mình viết ra, vì tiếng Tầu
(Mandarin Chinese) ngày nay đã thay đổi rất nhiều về âm sắc lẫn hình
thái, nhằm khắc phục nhược điểm của thứ ngôn ngữ tượng hình, để họ
dễ tiếp cận với thế giới. Trong khi ngữ pháp và âm sắc tiếng Việt ta
tuy được nâng cao và bổ sung nhiều, nhưng không có sự rẽ ngang đột ngột
nào.
Chúng ta đều biết thơ luật Đường đã bị xếp xó từ những năm 30 của thế
kỉ trước, nhường chỗ cho Thơ Mới nhưng bất cứ trào lưu gì cũng đều
chuyển động theo hình sin, khác nhau chăng là về biên độ. Ngày nay trình
độ dân trí của người Việt ta đã được nâng lên một mức khá cao so với ngày đó,
nên mới có hiện tượng hàng triệu người làm thơ, yêu thơ - trong đó nhiều người
là hội viên của CLB Unesco thơ Đường Việt Nam , bao gồm rất nhiều Chi nhánh
trên toàn quốc.
Phải thừa nhận một thực tế là đại đa số người làm Đường thi
hiện nay thuộc về lớp người cao tuổi. Các cụ rất tâm đắc với Đường thi, sáng tác
nhiều, duy trì sinh hoạt Câu lạc bộ đều đặn, thường xuyên tổ chức giao lưu giữa
các vùng miền khác nhau để học hỏi và tạo nguồn thi hứng. Một cố gắng chung của
CLB thơ Đường Việt Nam cũng như của các Chi nhánh là luôn có ấn phẩm mới, từ
những tập Đường thi mỏng vài chục trang của cá nhân các thi lão tới những tập
hàng trăm trang của chi nhánh vùng miền; Đặc biệt là nhiều tập Thơ Đường luật
Việt Nam do CLB Unesco Việt Nam chủ trì tuyển chọn với độ dày hàng ngàn trang,
có dung lượng hàng ba bốn ngàn bài thơ mỗi tập, in ấn theo giấy phép của các
Nhà Xuất bản gạo cội (Văn Học, Hội nhà văn...) đã đem lại sự kính nể cho người
đọc, là thú vui tao nhã cho người yêu văn chương khi đọc cũng như bàn luận
chuyện văn chương-thế sự.
Tuy nhiên cũng sẽ không quá hàm hồ khi nêu ra vấn đề, rằng
đại đa số Hội viên mới chỉ coi Thơ Đường luật Việt nam là một "Sân chơi
của Tuổi già", chưa quan tâm tới việc nâng cao và tạo sự hấp dẫn hơn nữa
đối với mọi giới - nhất là giới trẻ - để
ít nhất duy trì được truyền thống "tre già măng mọc", nhiều hơn nữa
là nâng tầm tác động và hiệu năng của thơ luật Đường lên ngang với các loại
hình thơ ca khác trong tâm hồn con người cũng như với đờì sống xã hội.
Thực trạng hiện nay là ngoài các "thi hữu nghiệp
dư" cao tuổi, các nhà thơ mang tính chuyên nghiệp ít người thích làm thơ
luật Đường, không kể tới những "nhà thơ trẻ" với "hậu hiện
đại", sợ thơ luật Đường như con khỉ Tôn Ngộ Không sợ vòng Kim cô, vì ngay
việc vào trạn lục bát đựng mấy câu ru trẻ con cũng đã thấy ngại với nhiều thứ
vướng víu!
Phải chăng có hiện trạng đó một phần (nhưng có lẽ là phần
quan trọng nhất) do quan niệm và yêu cầu về niêm luật trong thơ Đường hiện nay
còn quá cứng nhắc. Chính vì cứng nhắc nên ngay các bài thơ hay của các cụ để
lại cũng không nhiều, xưa đã thế và nay đang thế. Cả ngàn năm người Việt làm
thơ Đường mà số bài hay, đáng cho đời sau ngâm ngợi có được bao nhiêu đâu! Xem
trích dẫn của nhiều học giả viết tham luận về Đường thi, ai cũng thấy là ngoài
một số bài của Nguyễn Khuyến, Tú Xương, Bà huyện Thanh Quan, Hồ Xuân Hương...
ra nếu không trích mượn của các thi sĩ Tầu chính hiệu như Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị...
thì đành chấm hết!
Người viết bài này hiện đang có may mắn là được tham gia
biên tập Đường thi cho ba Website văn chương là Vanthoviet.com, Vandanviet.net
và Thoduongdatviệt, cũng là hội viên của Chi nhánh Unesco thơ Đường Hải Phòng
nên tin rằng nhận xét của mình không sai cho lắm. Chọn trong một tập Đường Thi
bìa cứng, dày cộp do các nhà xuất bản đáng trọng (cỡ Văn Học, Hội Nhà Văn...)
chịu trách nhiệm cho ra lò mà chỉ tìm được non trăm bài có thể giới thiệu lên
các Website văn chương mà thôi.
Để có thể làm sống lại mãi mãi Thơ Đường luật Việt Nam và nâng tầm
hiệu quả cho Đường thi ngang với các loại thơ khác, tôi trộm nghĩ phải có sự
đổi mới và cách tân một cách hợp lí. Điều này lại phải chính do lớp người có
tuổi (bị coi là bảo thủ và ngại thay đổi) tiến hành nên sẽ là một chuyện khó,
nhưng vẫn có thể làm được vì thơ và người làm thơ xưa nay vốn "không có
tuổi". Không hiếm các cụ "ấu-vờ tám chục" vẫn viết thơ tình,
thậm chí là thơ thiếu nhi khá hay.
Non một thế kỉ trước thơ luật Đường đã bị xếp vào góc nhà,
vì cái khung của nó không chứa nổi lượng tri thức cũng như hoài bão của
"Người Tân Thời" hồi đó. Ngày nay công nghệ thông tin lại phát
triển đến mức số lượng tin tức-tri thức chúng ta có thể tiếp nhận
trong một ngày bằng cả trăm năm trước đây. Nếu moi thơ Đường ra để coi
là cổ vật hoặc chỉ để các bô lão ngâm ngợi lúc trà dư tửu hậu thì lại là
một chuyện, tùy theo ý thích của mỗi người vì đó đang là một nhu cầu
thực tế.
Nhưng cũng có nhiều người viết thơ Đường luật ngày nay
muốn thổi được luồng gió mới vào nó, nâng tầm cho nó với nguyên tắc
cái gì hay giữ lại, cái gì dở hoặc trói buộc tư duy mĩ cảm của
thời @ thì phải chỉnh lí, thậm chí nhích rào cho không gian rộng rãi
hơn.
Tôi trộm nghĩ rằng
đã là thi sĩ thì phải trọng tứ thơ, ý thơ hơn so với từ ngữ. Ví như
trong một xưởng chế tác đồ mĩ nghệ thợ giỏi có thể chế tác được
khá nhanh những mỹ vật tinh xảo mang tính hàng hóa nhưng vẫn chỉ là thợ
giỏi thôi. Chỉ có nghệ nhân mới có thể sáng tạo ra mẫu mã mới, thậm
chí có thể sửa lại một vật phẩm bị hỏng, gãy thành một tác phẩm
mới, mang vẻ đẹp mới, trở thành mẫu cho thợ trẻ chế tác theo.
Nếu không có đầu óc cách tân, không dám cách tân để
loại cái dở, bổ sung cái hay (cũng là đặc trưng cơ bản của sự phát
triển của xã hội loài người) vào bất cứ môn nghệ thuật nào thì có
cho ra sản phẩm tinh xảo đến đâu cũng vẫn chỉ là thợ làm thơ mà
thôi, chưa thể được coi là Thi nhân. Điều này thể hiện bằng những bài thơ đọc
xuôi đọc ngược đều có nghĩa, tốn rất nhiều thời gian để tìm và xếp từ nhưng
tiếc thay, không có ý thơ nào đọng được trong lòng người nghe!
Mặt khác cũng phải thấy rằng dù với cái khuôn lề luật rất gò
bó vẫn có thể làm được những bài Đường thi nghe được, tải được mọi tư tưởng và
tình cảm của thời @. Xin phép được nêu một vài ví dụ:
Khi tả cảnh:
HẠ LONG
Biển đẹp nên rồng hạ xuống đây
Người xinh khiến khách luyến nơi này
Lang thang khói biếc, tàu rời bến
Đứt đoạn trời xanh, núi đỡ cây
Cát ước vào tim thành ngọc sáng
Ta mơ hòa gió động mi gầy
Đường thi gửi tới em nơi đó
Liệu có bao giờ chạm tóc mây?
TIẾNG GỌI CỒN VÀNH
Em hãy về đây Tiên cá ơi
Đến nơi nước biếc thắm cây đời
Vui hòa nắng mới, cồn nghiêng ngả
Say quyện trăng tà, sóng lả lơi.
Mở túi càn khôn đong vị biển
Mang bầu tâm sự ướp hương trời
Tri âm quên hết sầu nhân thế
Thức với yên bình giữa gió khơi...
( Tạ Thị Mai - Hải Phòng)
Khi tả tình:
XIN NHAU MỘT NGÀY
Chỉ một ngày thôi muốn có anh
Dù tình xưa ấy đã tan tành
Buồn đau thả bớt theo mây buốt
Hận uất san phơi dưới gió lành
Cộng lại hai ta thành lửa bỏng
Chia riêng mỗi đứa hóa trăng thanh
Xa nhau để chẳng gây bão tố
Chỉ một ngày thôi đến với tình...
Viết về Lễ hội:
VẤP
Bạn đã bao giờ vấp bóng chưa?
Như lần đến dự hội trời mưa.
Say câu quan họ em mời gọi
Trượt bã trầu vương tôi thẩn thơ
Nhớ khúc giao duyên người để lại
Buồn câu tiễn biệt khách xa đưa
Về Lim dự hội ai không vấp
Vấp phải mình ngay giữa giấc mơ!
Khi viết về đề tài thời sự-xã hội:
LẤY CHỒNG XA XỨ
Xa xứ người xưa giã biệt rồi
Ngàn trùng cách trở lắm em ơi!
Quê hương để lại niềm thương nhớ
Bến nước còn lưu gót dấu ai
Ruột thắt theo chồng sang đất buốt
Lòng đau gửi mẹ chốn trời oi
Nghèo hèn phải đổi tình ra bạc
Kiếp bướm mơ tìm cõi Liêu Trai!
ĐỒNG LỘC HÈ 2010
Đồng Lộc nghẹn ngào câu khấn nguyện,
Trường Sơn thổn thức tiếng ru hời.
Gương trong chục chiếc mong soi tỏ,
Cúc trắng mười bông ước ngậm cười.
Dâng nén hương thơm trào nước mắt,
Nhìn khung di ảnh vẫn
vui tươi
Xin về chải tóc làm duyên nhé
Nước đã yên bình các chị ơi!
(Trần Quốc Hùng)
ANH NẰM ĐÓ
Đất mẹ anh về một sáng nao
Dế giun làm bạn - cỏ xanh đầu
Gió sương ủ ấp lờì ru thoảng
Mưa nắng vỗ về giấc mộng sâu
Đau đớn dâng tràn lên bạn hữu
Hận thù trả lại vớí trăng sao
Nghĩa trang hiu hắt - chiều hoang lạnh
Lặng lẽ hoàng hôn - nắng uá mầu
(Khánh Chân-Biên Hòa)
Có thể dùng Đường thi
viết rất thoáng về tôn giáo:
Ở CỔNG THIÊN ĐƯỜNG
Đã tưởng sắp vào nước Chúa Lời
Vậy mà chỉ liếc mắt nhìn thôi
Linh hồn thoắt cái đi về đất
Thể xác trơ ra đứng giữa trời
Cứ nghĩ đời này không thấy được
Nào hay người ấy có đây rồi
Thôi vậy đành ngược đường tìm kiếm
Nơi có nàng thì ắt có tôi.
Và đây là đề tài nude hót và rất @
BẤT NGỜ
Thật bất ngờ khi chợt thấy em
Khoe mình giữa suối nước thân quen
Anh thành Từ Thức đang mơ mộng
Em hóa Nàng Tiên đã hẹn duyên
Ốc đảo hồng tươi như trái cấm
Đào nguyên xanh ngắt tựa lâm tuyền
Anh hư chỉ muốn làm ma quỉ
Để xiết ghì nhau thỏa khát thèm!
Hoặc như bài:
GHEN
Nhà thơ đứng lạnh đợi bên thềm
Muốn được cùng ai nhóm lửa lên
Láo xược trăng len nhòm ngó thử
A dua gió thổi hất tung rèm
Tiên nương say ngủ nào đâu biết
Bồng đảo mơ màng vẫn lộ thiên
"Hen" quá thi nhân liều động cửa
Ngờ đâu "cún" đợp mấy răng liền!!
Tình cảm tuổi teen hoàn toàn có thể dùng Đường thi diễn tả:
ĐÂU RỒI HOA TÍM
Bằng lăng héo lá trước hè nhà
Tím ấy theo cùng suốt tuổi hoa
Bão đã khùng điên lay bật rễ
Người còn xao nhãng chẳng nhìn qua
Mình em ứa lệ nhìn cây chết
Lũ bạn cười trêu mải thét la
Cúi lượm thơ ngây mang sắc tím
Ép cùng nỗi nhớ tháng năm xa...
Chỉ cần nêu một số ví dụ trên đã có thể chứng minh rằng
Đường thi sẽ sống động và có đủ sức mạnh để đi vào lòng người khi không quá gò
bó vào từng câu chữ. Nói vậy nhưng cả người khắt khe nhất cũng khó bắt lỗi về
niêm luật của những bài Đường thi nói trên, ngoại trừ các tác giả đã dùng một
qui định để du di nhưng đã được các bậc Nho gia tiền bối áp dụng từ vài thế kỉ
trước đây, đó là nhất tam ngũ bất luận, nhị thập tứ phân minh, có nghĩa là
những từ thứ nhất, thứ ba và thứ năm trong một câu thơ bẩy chữ có thể tùy ý
dùng thanh bằng hay thanh trắc. Còn những từ thứ hai, thứ bốn và thứ sáu hoàn
toàn phải theo đúng qui định về luật bằng trắc của Đường thi.
Người mới học làm thơ luật Đường thường chỉ biết là phải
chọn từ để đối (càng chan chát càng tốt) cho các cặp câu 3&4 và 5&6, cố
gắng sao cho danh từ đối bằng danh từ, động hoặc tính từ thì phải đối bằng động
hoặc tính từ. Đây là một việc khó nên người làm thơ còn chưa cao tay thường rơi
vào trường hợp khi đặt được những câu như vậy, bài thơ sẽ trở nên khô như ngói
vừa ra lò, hoặc chẳng còn giữ được ý hay tứ gì đặc biệt. Thực ra còn khá nhiều
kiểu đối như phép đối Lưu thủy, Khoan đối, Chỉnh đối, Tá tự đối, Cú trung
đối... mới nghe tưởng là khó nhưng với người yêu thơ thực sự lại trở thành tên
lửa tầm xa hoặc vũ khí laze, chỉ khẽ bấm nút là Nàng Thơ phải thả hồn vào bài
thơ của mình ngay.
Quay lại hai câu:
Tiên nương say ngủ nào đâu biết
Bồng đảo mơ màng vẫn lộ thiên (bài GHEN)
Hoặc hai câu 3&4 của bài LỐI CŨ dưới đây:
Lối cũ ngày xưa mình díu dan
Giờ đây cỏ lạ mọc xen đan
Còn không giữa cát cây đàn ấy
Hay nát vùi trong bụi gió ngàn
Tim vỡ, cầm bung theo nhát đập
Nàng còn nhớ tới ta không nhỉ
Vết vẫn còn ghi dấu nát tan.
Dễ dàng nhận ra là tác giả đã dùng phép Lưu thủy đối nên
chẳng phải quan tâm gì đến chuyện danh từ đối danh từ, động từ đối động từ mà
vẫn giữ được ý thơ và độ mềm mại cho câu thơ.
Tuy nhiên giá như yêu cầu về đối này thoáng hơn một tí (có
nghĩa là được phép lấn rào một chút) thì nhiều bài thơ sẽ hay hơn.
Ví dụ hai
câu 5&6 trong bài Hạ Long mà được chấp nhận để giữ theo nguyên tác ban đầu
là:
Cát ước vào tim trai hóa ngọc
Ta mơ hòa gió động mi bay
Thì ý thơ trọn vẹn và hình ảnh cũng hay hơn, ý nghĩa hơn.
Viết đến
đây đã dài nên không dám làm mệt đầu người có lòng ghé mắt đọc bài này hơn nữa.
Chỉ muốn bày tỏ rằng nên chăng ở một nơi nào đó hoặc tổ chức nào đó (có thể là
Câu Lạc Bộ thơ Đường Việt Nam cùng với Website THODUONGDATVIET) đứng ra tổ chức
một nhóm tác giả viết "Đường thi thời @" để có thể bạo gan tìm những
cách tân cần thiết với hi vọng sẽ trình làng được một số bài Đường thi
"hay và dễ làm", để càng ngày càng có nhiều người (kể cả tuổi teen)
tham gia vào sân chơi thơ Đường luật, ngõ hầu lưu lại cho hậu thế một di sản
văn hóa xứng đáng với tầm vóc và thời đại của người Việt chúng ta.
Tất nhiên sau
đó còn phải rửa tai lắng nghe thẩm định của độc giả cũng như sự mòn xói của
thời gian ra sao.
Nhà văn-dịch giả Ngọc Châu
(Hội Nhà văn Hải Phòng)
Ghi chú: Do còn ít thời gian để tìm và lựa chọn nên những
bài Đường thi sử dụng trên đều dùng bài của tác giả viết ra, ngoại trừ ba bài
của bạn bè, có ghi rõ tên tác giả ở dưới mỗi bài)
Theo
http://vanvn.net/Details/ly-luan-phe-binh/suy-nghi-ve-tho-luat-duong-thoi-/32/0/3366.star
Bài gởi từ hộp thư của Bích Nguyễn Ngọc: ennoxehaiphong@yahoo.com.vn
giới thiệu liên kết đến trang
CLB UNESCO VĂN HỌC-ĐIỆN ẢNH VIỆT NAM
CHI NHÁNH ĐẤT VIỆT: thodatviet.vnweblogs.com
1 comment:
Rất cám ơn VNQT đã đăng bài của tham luận về "thơ luật Đường (TLĐ) thời @" của Ngọc Châu để mọi người yêu thích và quan tâm đến TLĐ có dịp trao đổi chính kiến của mỗi người.
Bài nay viết và đăng cũng đã lâu, đầu tiên đăng ở Vanvn.net (Hội NV Việt Nam)đã có một lỗi nhưng dạo ấy chưa có khung comment nên không báo để sửa kịp thời. Sau nhiều nơi có quan tâm nên lấy về đăng nên cứa tiếp tục sai.
Nhân đây xin Ban BT sửa hộ cho một từ sai:
"nhất tam ngũ bất luận- nhị tứ lục phân minh" Trước đây bị đánh máy sai thành "nhất tam ngũ bất luận, nhị THẬP tứ phân minh"
Một lần nữa xin cám ơn Ban BT
Ngọc Châu (nhà văn-dịch giả Hải Phòng)
Post a Comment