Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Saturday, December 5, 2009

HOÀNG TẤN TRUNG - CHÙM THƠ




Hoàng Tấn Trung



Hội viên Hội VHNT Quảng Trị
Sống tại:Thành Cổ Quảng Trị, Tỉnh Quảng Trị

Hiện là Trưởng phòng Kinh tế Đối ngoại Sở Kế hoạch Đầu tư Quảng Trị



Tự bạch
Không đánh bóng mình. Thơ và thư pháp đối với tôi là luyện tâm và tải đạo !



Địa chỉ
Điện thoại:0914.015.469
Email:tantrungqt@yahoo.com.vn




Tác phẩm tự chọn



Chùm thơ của Hoàng Tấn Trung





CHỢ ĐÌNH

Đã hẹn cùng em đi trẩy hội
Bích La phiên chợ sáng mồng Ba
Vào Đình thắp nén nhang cầu phúc
Cho cuộc đời trổ lộc đơm hoa

Năm nay trời như rét đậm hơn
Mưa bay phủ kín những con đường
Bà con cô bác đi chợ sớm
Rộn ràng chân bước rợp đường thôn

Chợ Đình đông sớm lắm nghe anh
Biết vậy, sao em cứ dùng dằng
Mau về kẻo trễ mùa duyên phúc
Chợ đông lùm úm đó rồi anh !

Con gà con cá mớ rau xanh
Mồng Ba ngày tết nếp quê mình
Chợ Đình Bích La không trả giá
Cầu mong ai nấy hưởng phúc lành

Anh vào xin chữ ở trong đình
Cụ đồ còn trẻ cho chữ "TÌNH"
Em mua được mấy con gà đất
Quà cho con tụi bạn chúng mình

Phiên chợ mỗi năm họp một lần
Biết bao người đi hái lộc xuân
Bao người đi chợ mong cầu phúc
Chúng mình mơ ước chuyện trăm năm !







NGƯỜI DƯNG


Gió sao gió mát sau lưng

Dạ sao dạ nớ người dưng thế này

(Ca dao)


Người dưng là của người dưng

Mà sao tôi cứ tưởng chừng của tôi!


Trái tim bổi hổi bồi hồi

Bao lần hò hẹn bấy lần ngu ngơ

gặp nhau ra vẻ hững hờ

Vụng chèo khóe chống giả vờ người dưng


Mỗi khi trống vắng trong lòng

Nghe hồn rạo rực thanh âm dội về

Giữa chừng công việc bộ bề

Lại mơ đôi mắt ướt che dịu dàng

Canh khuya sực tỉnh mơ màng

Thấy mình ngọng ngiụ trong gian nhà mình


Chiều nay có kẻ si tình

Làm thơ để tặng một mình - người dưng!

H.T.T

Nguồn : phongdiep.net
READ MORE - HOÀNG TẤN TRUNG - CHÙM THƠ

Wednesday, December 2, 2009

LÊ ĐÀN - TRĂNG THÁNG BẢY





TRĂNG THÁNG BẢY

Tháng Bảy nước nhảy qua bờ. Những trận mưa dai dẳng tưởng che lấp hết mùa trăng Hội Vu lan báo hiếu; nhưng sau cơn mưa trời quang mây tạnh, Trời Phật xót thương những người con hiếu thảo đang chờ mong một mùa trăng sáng đẹp để quay trở về dưới mái nhà xưa.


Đêm nay, bầu trời vẫn còn những đám mây bàng bạc, nhưng trăng vẫn sáng không bị mây che khuất. Em rất vui được nắm tay mẹ và chị đi bộ đến chùa, quãng đường chỉ nửa cây số thôi, nhưng hồi còn bé, em mỏi chân, chị phải cõng em khi lên con Dốc Ma này. Mới ngày kia chị đang ở một nơi rất xa đến cả nghìn cây số, bây giờ chị đã có mặt ở nhà, căn nhà cha mẹ sinh thành nuôi dạy chị em mình suốt cả thời thơ ấu. Bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa sống lại trong chị trong em. Đi lên tới đỉnh dốc, chị nắm tay em ngồi xuống bên thảm cỏ xanh ngày nào, chị vừa ngắm trăng vừa hỏi lại câu hỏi lững lờ giống như ngày xưa chị đã hỏi bằng bốn câu thơ của nhà thơ Quang Dũng (chị là dân Tú tài ban C mà!): “Mai chị về em gởi gì không?/ Mai chị về nhớ má em hồng/ Đường đi không gió lòng sao lạnh/ Bụi vướng ngang đầu mong nhớ mong”. Bốn câu thơ làm cho lòng em tê lạnh, bâng khuâng xót thương chị hiền da diết. Ngày mai chị tôi “đi” lấy chồng. Ông “Tây tiến”! Ông “Đôi mắt người Sơn Tây” ơi ! Ông không nói “đi” mà nói “về”. Em thích chữ “về” của ông lắm! Ông cũng giống như em ngày ấy rất ngây thơ, sợ chị đi lấy chồng người ta sẽ bắt mất chị. Em đâu có biết chị về nhà chồng rồi thỉnh thoảng chị về thăm mẹ và em chứ đâu có đi hoài không về. Ngày ấy em còn bé lắm, đứng bên đường khóc thút thít đôi mắt đỏ hoe, đôi má ướt lem luốc nhìn đoàn rước dâu đem chị đi mà trong lòng căm giận cái ông chú rể dễ ghét ấy. Chị từ trong đoàn rước dâu bước ra ôm em vào lòng, hai chị em đều khóc, “đường đi không gió lòng sao lạnh”, cả một mùa Hè bỗng dưng trời trở rét… Kỷ niệm ấy làm sao em có thể quên được, cũng tại con phố nhỏ này, biết bao nhiêu đêm rằm chị đưa em đi trên con dốc này đến chùa. Chị kể có lần chị chơi nhảy dây, em khó lắm không cho người lạ bồng, thế là chị bế em nhảy luôn; chị càng nhảy em càng khóc to, chị tức quá phát vô mông em một phát bàn tay in dấu năm ngón đỏ ong, chị biết mình giận mất khôn, chị lấy dầu tràm thoa cho em: “Chị thương! Cho chị xin lỗi, bữa ni trở đi chị không đánh em nữa mô; mai mốt chị không có lấy chồng, chị ở nhà bồng em thôi!”. Thế rồi một năm thôi nôi, em biết đi biết nói chị không phải bế bồng em nữa, em dần dần lớn lên quấn quýt bên tình thương của chị. Chị kể cho em nghe rất nhiều câu chuyện cổ tích, câu chuyện Lục Tích trong “Nhị thập tứ hiếu” mới sáu tuổi đến nhà họ Viên ăn tiệc xong giấu quả quýt mang về cho mẹ là câu chuyện em thích nhất. Thời đó chưa có lớp mẫu giáo, chị dạy chữ cái cho em bằng sách vỡ lòng “Bé học vần” của tác giả Cao Văn Thái, em thích lắm nên ngày nào cũng đọc cho đến bây giờ em vẫn còn thuộc:

Bà quý bé cho quả na/
Nhà em nhỏ có giàn nho/
Ong đốt ông sưng cả má/
Đi đổ đá ở đê xa/
Dì dắt dê dê do dự/
Bê bú bò bú hả hê/
Khỉ đố mèo leo cây khế/
Cu tí sợ sờ se sẻ/
Chị chờ em để che ô/…

Chị sinh hoạt trong ngành Thiếu, còn em ngành Oanh, đi đâu chị cũng đưa em theo, chùa Sắc Tứ, Tỉnh Hội, chùa Sư nữ Long An Nhan Biều,… quý thầy và quý sư cô rất quý và thương chị. Chị không bỏ sót một buổi thuyết pháp nào của quý giảng sư từ phía Nam ra; đặc biệt là buổi giảng của sư Giác Nhiên và sư Giác Huệ, em còn bé chưa hiểu gì nhiều, còn chị xem ra rất thích nghe pháp, những bài pháp thoại đã thấm nhuần vào tim óc của chị làm cho chị trở nên dịu hiền. Một hôm chị thưa với mẹ ngỏ ý xin được xuất gia, mẹ hơi bất ngờ nhưng cũng rất đắn đo để trả lời với chị: “Ba con mất sớm, nhà chỉ có ba mẹ con neo đơn hẩm hút, mẹ phải ngày hai bữa chợ, bây giờ nếu con đi để em một mình nhỏ dại thật là tội nghiệp!”. Chị nghe mẹ nói gần như khóc chị cũng khóc theo nước mắt tuôn trào, chị đâu nỡ bỏ mẹ và em mà đi theo con đường cát ái ly gia, một con đường chị rất muốn đi theo cho đến hết cuộc đời. Nhưng mẹ đâu có giữ chị lại được lâu, một người đàn ông xuất hiện và… chị theo nắng gió Sài Gòn, mang hồn quê đến lấy chồng xứ xa lắc xa lơ. Phận gái mười hai bến nước biết đường mô mà chọn, đêm đêm chị khóc nhớ nhà, mẹ thương chị cầu nguyện chư Phật gia hộ cho chị chân cứng đá mềm. Mỗi tuần chị gởi một lá thư. Đôi ba năm chị mới vê thăm mẹ một lần vào dịp Tết hay Lễ Vu lan.

Trong những năm tháng chị đi xa, em buồn quá, hút thuốc lá rất nhiều, thỉnh thoảng có hội hè hùa theo đám bạn bè tập tành chén chú chén anh, uống mãi trở thành nghiện, em đã phạm vào năm giới cấm, điều tệ hại là em rất xấu hổ nhưng lỡ ghiền mất rồi, có cách gì để cai thuốc lá và rượu? Không biết nhờ ai. Nhờ thầy nhờ bạn đạo thì không dám. Chỉ có chị mới có thể giúp em được thôi, em đã sáng măt ra bởi những dòng thư rất quý của chị Hiền từ xa gởi về: “Em yên tâm, chị không rầy la chi em đâu, đã là người thì ai rồi cũng có lúc lầm lỡ, chị tin ở em là một Phật tử luôn luôn biết sám hối và hướng thiện, ít nhiều em cũng biết một chút giáo lý của Phật. Đọc kinh Lăng Nghiêm em có nhớ một thời Đức Phật còn tại thế, ngài A Nan đang đi khất thực, bị nàng Ma Đăng Già cám dỗ, Đức Phật đã biết trước việc này bèn sai ngài Văn Thù đem thanh gươm trí tuệ đến cứu hộ giúp, ngài A Nan mới tỉnh giác thoát ra khỏi cái bẫy ngũ dục phàm trần. Người Phật tử đã có sẵn đức hạnh Bi trí dũng, em hãy bình tỉnh đem trí tuệ ra suy xét những hậu quả rất xấu của thuốc lá và bia rượu. Từ đó em sẽ biết sợ thuốc lá rượu bia, không còn xem chúng là bạn giải sầu nữa mà chính chúng là thủ phạm giết lần mòn cơ thể rút ngắn tuổi thọ của con người. Chị tin em sẽ cai được vì em của chị rất thông minh sáng suốt đủ dũng cảm để tránh xa chúng ngay bây giờ hôm nay. Chị chúc em thành công”. Thư của chị đầy sức thuyết phục giúp em có đủ quyết tâm để có thể xa rời được những ma lực cám dỗ ấy. Em mừng lắm! Từ ấy đến giờ em thật hạnh phúc vì không bị ràng buộc bởi những con ma men từng ngày tước đoạt đi cái tự do và nhân cách của con người.

Thời gian qua nhanh như bóng câu cửa sổ, năm ngoái cũng nhằm mùa Vu lan chị về thăm nhân dịp mừng thọ mẹ tuổi tám mươi. Chị cũng đã xấp xỉ sáu mươi rồi, con cái chị đã lớn có công ăn việc làm ổn định, nên chị có thể về bất cứ lúc nào. Chị muốn dự lễ Bông hồng cài áo tại ngôi chùa thân yêu nơi quê nhà, ai tha phương mà không ước hẹn ngày về, về chẳng để làm gì cả, chỉ ngồi bên mẹ thôi cũng đủ cho ta hạnh phúc nhất thế gian này. Đêm hôm đó mẹ bất ngờ bị tai biến, may có chị về chăm sóc cho mẹ cả tháng trời, mẹ bình phục xuất viện chị mới vào.

Đêm nay chị lại có mặt nơi chùa xưa dự Lễ Vu lan, chị rất hạnh phúc được cài một bông hồng, và chị đã rất xúc động khi được hát lại ca khúc mà chị đã từng hát ngày nào. Cầm micro đến gần bên mẹ và chị bắt đầu hát “Bông hồng cai áo” trong cái cảm giác hạnh phúc xen lẫn nước mắt, giọng ca của một người ở cái tuổi U 60 dù không hay lắm nhưng cũng khiến cho nhiều người ứa lệ.


Mấy năm nay, mẹ tuổi cao sức yếu, không dám cho mẹ đi bộ nửa cây số đến chùa. Được dự buổi lễ này mẹ vui lắm, xong lễ rồi mẹ vẫn chưa muốn về, vẫn còn sớm một đêm trăng rất đẹp, hai chị em đưa mẹ vào một quán nước trên con đường Hoàng Diệu bên bờ sông Hiếu, ngọn gió Nồm từ con sông thổi lên mát lạnh, chị thấy khỏe khoắn hơn bao giờ hết. Chị mê say ngắm vầng trăng in hình trong bóng nước, xa xa bên kia bờ những con thuyền đã đổ bến, nhà thơ Hàn Mặc Tử với khung cảnh như thế này ở thôn Vĩ Dạ đã tự hỏi: “Thuyền ai đậu bến sông trăng đó/ Có chở trăng về kịp tối nay”. Và… thôn Vĩ nổi tiếng từ đó. Còn đây những con thuyền bên dòng sông Hiếu thân thương, chỉ muốn chở trăng về không muốn chở trăng đi. Chỉ cần nổi tiếng với chị với em và tất ca những ai yêu mến chính nơi này. Hãy ngước mắt nhìn lên bầu trời trong xanh như mắt em long lanh, hãy uống dòng nước trong mạch nguồn Hiếu giang mát ngọt tình yêu thương. Đêm nay đi bên mẹ có vầng trăng soi sáng, chị hạnh phúc qua đi! Em cũng thế! Từng ngôi nhà góc phố con đường, từng câu chào nụ cười thân quen, xin chia sẻ hạnh phúc này với mọi người nơi đường xưa lối cũ nẻo về.

Có lẽ đêm nay phải thức với trăng thêm một chút, bắc chiếc chõng tre ra trước sân nhà, chị một bên em một bên ngồi cạnh mẹ, nghe mẹ kể về mẹ thời con gái:



“Mười lăm tuổi đi làm dâu khác xã/
Năm năm ngủ chung với mẹ chồng/
Trầu têm nước rót/
Quần xắn ống cao ống thấp/
Heo gà vườn ruộng bữa cây bữa cày/
Giặt áo cầu ao ngậm ngùi rơi nước mắt/
Thương mẹ già cha yếu chưa báo đáp một ngày/
Thương lũ em thơ còn đòi chị ẵm/
Thương đám bạn bè tóc khét nắng đồng trưa/
Thương con bê đôi mắt buồn rười rượi/
Thương lũy tre già rủ rỉ gió chiều đưa/
Thương củi nè nhen ấm nồng bếp sớm/
Thương bụi chuối đầu hồi quấn quýt đàn con/
Thương những đêm hè nhìn trăng vỡ giữa ao sương/
Hả hê cười khuấy nước/
Thương những ngày giáp tết, săm se áo mới xúm xít chợ làng xa/
Ngày đi em nép góc nhà/
Mẹ sụt sùi cầm tay không nói/
Bạn bè chen nhau vẫy gọi/
Tre pheo chìa nhánh ngăn đường/
Dừng tay hái rau, ngày đang trở tối/
Chiều chiều ra đứng cổng sau/
Nhớ về quê mẹ ruột đau chín chiều” (Thơ-Kim Cúc).

Chị cũng vậy, có khác chi mẹ mấy đâu. Bao nhiêu năm ngỡ khô dòng nước mắt, buổi bạc đầu về khóc giữa quê hương. Mang theo một nửa hồn quê/ Hương ơi sống gởi thác về với hương. Đó là ước nguyện của chị, cua mẹ nhưng đâu có được. Sinh ra con gái ngoại tông/Quê cha thì bỏ quê chồng thì theo. Chị còn có chồng con gia thất. Những đứa con thân yêu đang cần chị trở về. Giống như chị đang cần về ngồi bên mẹ, chị ôm mẹ thật chặt không để cho mẹ biến mất trên cõi đời này. Chị noi gương Đức Mục Kiền Liên, nguyện làm con thảo, nhớ nghĩa thân sinh, ngày đêm nguyện cầu Bồ tát Đại Hiếu Mục Kiền Liên gia hộ cho mẹ thân tâm yên ổn. Ước gì mẹ sống mãi bên con cháu suốt đời.

Mẹ đã đi ngủ, gà nhà ai đã gáy đầu canh, đêm về khuya trăng Vu lan càng sáng tỏ, chỉ còn lại hai chị em, chị muốn thức để tâm sự cùng em thêm một chút nữa thôi, mai chị sẽ tạm biệt nơi dấu yêu này rồi, đường xa ngàn dặm một lần về một lần khó chị dành hết thời gian cho mẹ và em. Mẹ nuôi con biển hồ lai láng, con nuôi mẹ tính tháng tính ngày/ Chín chữ cù lao. Công cha tựa non cao. Nghĩa mẹ như biển rộng. Thức trắng một đêm mới biết đêm dài vô tận. Ôi! Chị thương mẹ biết dường nào! Chị ơi! Em đã nhìn thấy bông hồng cài trên ngực áo chị áo em rất đẹp, và chị hãy nhìn lên bầu trời, ở đó… Trăng tháng Bảy, trăng cài bông hồng thắm. Mẹ Vu lan, mẹ tắm suối dịu hiền.

LÊ ĐÀN
(giacngo.vn)




MỘNG


Ba mươi năm lẻ qua rồi
Còn chiêm bao Nguyễn Hoàng ơi, Nguyễn Hoàng
Còn nghe hồi trống trường tan
Bờ mi ướt đẫm tuổi vàng dấu xưa
Áo không xanh mãi tuổi thơ
Khung trời hội cũ chiều mưa phố buồn

Quảng Trị 8.2005



ĐỌC TIẾP
Điều gì sẽ đến
READ MORE - LÊ ĐÀN - TRĂNG THÁNG BẢY

Monday, October 12, 2009

TRƯƠNG ĐÌNH TUẤN - CHÙM THƠ



Trương Đình Tuấn sinh năm 1956
Quê Quán: Giáo Liêm, Triệu Độ, Triệu Phong, Quảng Trị
Hiện nay ở tại thị xã Đồng Xoài Tỉnh Bình Phước
Hội Viên Hội VHNT tỉnh Bình Phước





PHÍA KHÔNG NHAU

Còn chén rượu đào thì cứ nhấp
Ngày lơ mơ dễ được mấy lần
Mai hoàng hạc xa bay về núi
Lửa tàn hương nhạt lấy gì vui?
Còn rượu thì còn sa cánh nhạn
Còn thơ thì cứ ngất ngư say
Mai lỡ hồn khô như gỗ đá
Ngồi ngu ngơ tựa lấy bóng mình
Vẽ mắt phượng em nhìn bối rối
Ngày chưa nghe kỳ hạn giao mùa
Vẽ bóng chiều gùi buồn lên núi
Tay rú rừng vẫy gọi cơn mưa
Thôi kệ, buồn chi ngày tạm trú
Mua vui cho hết khúc sông hồ
Hề, giũ đi em tà gió bụi
Dắt nhau về một phía không nhau






GIẤC MƠ CỎ

Có khi thấy mình là rơm rạ
Nằm dưới mùa trăng nhớ mong manh
Thon thả tay ngà hằng gieo lụy
Níu tơ trời khâu vá ngày xanh
Có khi thấy mình là giun dế
Mải mê mùi đất dậy bên đường
Suối chảy tiếng cười đêm hạnh ngộ
Xanh từng lọn tóc cỏ hồi hương







NHỚ QUÊ

Ở đó còn lại con sông
Khúc thơ thẩn ngóng khúc tần ngần trôi
Bên bờ lở ngó bên bồi
Đò ngang chưa kịp bắc lời nhớ thương
Ở đó còn lại con đường
Sương giăng lá rũ phố phường ngủ quên
Nỗi buồn tuổi dại không tên
Vu vơ ghé lại đậu thềm mưa bay
Ở đó em chưa hề hay
Mối tình ta giữ để say với đời
Chân đi lòng gửi lại rồi
Áo cơm chi để nửa trời nhớ quê

TRƯƠNG ĐÌNH TUẤN


ĐỌC TIẾP



READ MORE - TRƯƠNG ĐÌNH TUẤN - CHÙM THƠ

Sunday, October 4, 2009

THANH PHONG - LÊ CHÍ PHÓNG

Thanh Phong - Lê Chí Phóng , nhà giáo-nhà thơ




Sinh năm: 1928
Quê quán : Câu Nhi, Hải Tân, Hải Lăng, Quảng Trị
Cựu giáo sư Trường Trung học Nguyễn Hoàng, Quảng Trị.

Sông rộng Xuân về quyện ý thơ
Sông lăn tăn gợn vỗ đôi bờ
Thuyền trăng chở hộ ta về bến
Đỗ giữa lòng trăng, trọn giấc mơ.

(Trích bìa 4, tập thơ Hương Quê, tác giả Thanh Phong, NXB TRẺ, 2002)



GIỌT NẮNG QUÊ

Anh về Quảng Trị quê em nhé
Nhớ gói dùm em giọt nắng hồng
Để em sưởi ấm vào da thịt
Đón một mùa xuân đượm thắm nồng

Anh nhớ mang về giọt nắng quê
Thơm thơm mùa lúa chín mùa về
Em đem mộng ướp lên môi thắm
Rung động hồn em thắm duyên thề

Em mãi say mê giọt nắng chiều
Năm xưa nhen nhúm mối tin yêu
Bóng anh dìu bước trong hoa nắng
Bừng dậy trong mơ mỗi sáng chiều

Anh nhớ về mang giọt nằng theo
Của dòng sông Hãn duỗi lưng đèo
Non Mai nở rộ chim mừng quả
Tay nắm trong tay hạt nắng reo

Anh nhớ về quê em mến yêu
Của thời đang mở cửa muôn chiều
Hiền lương một nhịp liền thương nhớ
Thỏa nguyện đường xưa, đẹp bấy nhiêu.






MỪNG TUỔI


Người ta mừng tuổi cha tuổi mẹ
Con đốt nén hương khói tỏa bay
Cha mẹ một thời hoa của đất
Hoa con từ ấy bố trao tay

Tuổi cha chừng ấy cũng chưa già
Chỉ già ý nghĩ tháng năm qua
Trăng rừng nghiêng đổ bên triền núi
Sương muối sáng chiều mặn nước da

Sáng xuân thiên hạ đi mừng tuổi
Con thẳng nhìn lên bóng mẹ cha
Ôn lại những gì con được mất
Nghe lòng mình thổn thức sâu xa

Cha mẹ mừng con thơm tuổi ngọc
Con nhìn quá khứ bước qua mau
Tình đời trước mặt như tranh vẽ
Con ngẩng đầu lên khẽ nguyện cầu.

Thanh Phong- Lê Chí Phóng

READ MORE - THANH PHONG - LÊ CHÍ PHÓNG

Friday, October 2, 2009

TRƯƠNG ĐÌNH ĐĂNG - CHÙM THƠ















Trương Đình Đăng

Bút danh: Đình Đăng, Đăng Sơn.
Năm sinh: 1933.
Nguyên quán : Làng Giáo Liêm, xã Triệu Độ, huyện Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị.
Hội viên CLB thơ Hàn Giang.
Hội viên CLB Thái Phiên, TP Đà Nẵng.
Đ/c: 30 Nguyễn Văn Thoại, Đà nẵng.
ĐT: 05113 847401.

Đã xuất bản:
- HOA CỎ VƯỜN ĐỜI, tập thơ.
- RĂNG NỎ NHỚ, tập thơ.
- ĐI TÌM LỜI RU, tập thơ.
- PHIÊN KHÚC HIẾN DÂNG, tập thơ.
- NHẬT KÝ WORLDCUP.




MƯA RẰM PHỐ CỔ

Tặng Minh Mẫn


Người về Phố Cổ lòng vui
Em về Phố Cổ ngậm ngùi tình xưa
Rằm trăng nhòa nhạt trang mưa
Ai cùng ai đứng riêng thừa mình em
Ngại ngùng chẳng dám gopij tên
Biết người còn nhớ hay quên nhau rồi
Ngõ chùa tượng đá còn ngồi
Ta còn đâu nữa cái hồi đợi nhau
Lối về mưa buốt niềm đau
Rong rêu kỷ niệm ướt nhàu tình xưa.

18-11-2004




CHIỀU MƯA QUÊ MẸ


Về thăm quê mẹ chiều mưa
Chân quen lối cũ, đường xưa nước tràn
Mưa đan trắng lũy tre làng
Mưa dầm sũng đất, mưa giang kín trời
Áo cơm hạn hán đốt rồi
Đói nghèo mưa bám lưng ngươ]ì dân quê
Hạt mưa vít trĩu ngọn tre
Vơi bồ thóc lép bộn bề nước non
Chiều mưa nam mác tiếng chuông
Quặn lòng con giữa vô thường mẹ ơi!
Cầu mong mây tạnh sáng trời
Cho đồng lúa tố, cho đời mẹ vui.

Q.T. 1997.




SÔNG QUÊ


Tôi về tắm nước sông quê
Thân thương tay mẹ vỗ về tuổi thơ
Nửa đời phiêu lãng bơ vơ
Qua bao nguồn lạch bến bờ đục trong
Đã từng hụp lặn bao dòng
Nào đâu quên được dòng sông quê nhà.


Nhớ đêm vời vợi trăng xa
Câu hò mái đẩy thiết tha êm đềm
Nhớ ngày Cam Lộ chợ phiên
Hiếu Giang đò dọc mắm lên mít về
Nhớ khi trường tỉnh mùa thi
Ngược dòng Thạch Hãn con đi tựu trường
Nhớ dòng Vĩnh Định vấn vương
Tiển đưa ông Ngự lên đường hồi kinh.


Chiều nồm Cửa Việt lênh đênh
Cá khơi tôm lộng thuyền lên buồn về
Nồng cơn nắng lửa trưa hè
Nhông nhông đám trẻ tắm khoe mình trần
Bao ngày giặc bố giặc càn
Sông ngầu đỏ máu hồn oan chất chồng
Nhớ đêm du kích công đồn
Sông nâng thuyền vượt sóng dồn quân sang...


Đã qua khói lửa điêu tàn
Đêm đêm sông lại ngân vang điệu hò
Nhớ sao - O ấy lái đò
Một thời đưa tuổi học trò lại qua
Giả từ sông nước quê nhà
Nghe sông dậy sòng thiết tha quê mình!

1996

Trương Đình Đăng






READ MORE - TRƯƠNG ĐÌNH ĐĂNG - CHÙM THƠ

Thursday, September 24, 2009

VĂN QUANG - NGÀY XƯA THƯƠNG NHỚ



NGÀY XƯA THƯƠNG NHỚ


Kính tặng chị Hương Trang


Dù mai về chốn xa xăm
Hoa Xuân vẫn đẹp, trăng rằm vẫn trong
Môi xưa còn thắm nụ hồng
Hương xưa còn tỏa ngát xông đất trời
Tài tình từ độ rẽ ngôi
Cầm, kỳ, thi, họa giữa đời mấy ai?!
Nam-Bắc-Trung ngút dặm dài
Tao nhân, mặc khách vẫn hoài tri âm
Đông Hồ, Huy Cận, Tế Hanh,
Vũ Hoàng, Tương phố, ... như anh, chị nhà!
Chuyện riêng nào dễ thốt ra
Bao lần yêu, bấy xót xa theo người!
Ngậm ngùi thương chút tình rơi
Chén trăng khuya, lặng lẽ ngồi đếm sao
Taí tê từ độ quên nhau
Nhấp ly rượu lạnh, nghe sầu vấn vương.
Trông vời tịnh xứ mà thương
Mái chùa xưa nhớ con đường mẹ đi.
Giọt mưa ướt buổi xuân thì
Những ngày gối Mẹ trưa hè, tìm đâu?!
Quê hương cắt rốn, chôn nhau
Thuyền neo bến Huế ngâm câu Nam Bình
Tạ ơn Huế, đất thần kinh
Sông Hương, núi Ngự thắm tình thi ca
Dẫu mai về cuối trời xa
Bỏ quên tiếng hát quê nhà sao đang!
Sợi mưa nghiêng nhớ nắng vàng
Giàn trầu khô héo nhớ hàng cau xanh
Thuở nào dưới ánh trăng thanh
Mẹ ru con ngủ, ấm vành nôi cong.
Tuổi xuân giờ đã sang sông
Con ru mẹ ngủ, giấc nồng ngàn thu.
Ra đi từ chốn bụi mù
Nẽo về hư ảo, mặc dù gió mưa
Xiết bao thương nhớ ngày xưa
Ngọt, bùi, cay, đắng... bây giờ vẫn thương!

TX. Quảng Trị, 20/8/2009

(Cảm tác nhân đọc tập thơ RỒI CŨNG NGÀN THU)


READ MORE - VĂN QUANG - NGÀY XƯA THƯƠNG NHỚ

Tuesday, September 22, 2009

MẸ TÔI - Chùm thơ DIỆU HỒ

Hồ Thị Diệu (1944-2008)



CẦU MONG
MẸ ĐƯỢC SỐNG LÂU


Lần lữa cầu mong Mẹ chín mươi
Vu Lan lễ Mẹ được theo người
Bông hồng cài áo con còn Mẹ
Nếp một, mía lau Mẹ có đời

Có Mẹ lòng con vui ấm mãi
Mẹ đi rồi nước mắt đầy vơi
Sum vầy cá nước con cùng Mẹ
Mẫu tử thiêng liêng tựa đất trời

Mẹ tròn 87- Diệu Hồ 2004


MẸ TÔI

Đời nếm mùi cay đắng
Khi tuổi ngoài hai mươi
Mẹ thật thà hời hợt
Đâu hiểu thấu tình đời

Cuộc sống đầy chông gai
Nhiều lọc lừa dối gạt
Mẹ không nơi nương nhờ
Những năm dài bão táp

Ba đứa con thơ dại
Lây lất sống qua ngày
Mẹ tảo tần năm tháng
Lang thang khắp đó đây

Ôi những ngày loạn lạc
Của một thời đao binh
Trên đồng quê quạnh quẽ
Mẹ bươn bả một mình

Không một túp lều nhỏ
Để che nắng che mưa
Bên hiên nhà chật hẹp
Xin ở đậu sống nhờ

Mẹ không hề thở than
Giữa cuộc đời nghèo khổ
Chịu chung cảnh cơ hàn
Cùng những người khốn khó

Nỗi buồn như thấm sâu
Lúc tuổi đời son trẻ
Đã kết rắn thương đau
Thấm vào từng hơi thở

Khi mẹ còn con gái
Cũng gương lược lụa là
Bởi qua nhiều dâu bể
Giấc mơ đời trôi xa

Những năm dài cơ cực
Ám ảnh mẹ suốt đời
Ác mộng cứ theo hoài
Khiến lòng mẹ không vui

Và bây giờ mẹ đã …
Như một cành cây khô
Nhớ về ngày tháng cũ
Lòng thương mẹ vô bờ!


Diệu Hồ - 2006






READ MORE - MẸ TÔI - Chùm thơ DIỆU HỒ

Monday, September 14, 2009

THƠ BÀ HY THIÊM HỒ SĨ CƠ



Bà: Hồ Sĩ Cơ
Bút hiệu : Hy Thiêm.
Nhũ danh: Nguyễn Thị Thiêm
Sinh năm : 1918
Quê quán : Làng Lương Điền, xã Hải Sơn,
huyện Hải Lăng, tỉnh Quảng Trị
Hiện ở tại : 42 Quốc lộ ,
- TP. Đông Hà - Q.Trị
Địa chỉ liên lạc : 09 Ngô Thì Nhậm , TX.Q.Trị. ĐT: 053.3861033


MƯỜNG TƯỢNG BA CON VỀ

Có những chiều thu nhạt nắng vàng
Mạ ngồi tựa cửa lặng nhìn sang
Tưởng chừng Ba sắp đi đâu đó
Trong bộ đồ nâu mới thoáng ngang
Một lần thức dậy sáng tinh sương
Chập chờn như thấy dáng bên tường
Lá màn cửa sổ vừa lay động
Lãng đãng bóng hình trong khói hương
Ba đã đi để lại buồn thương
Âm dương cách biệt lạnh đôi đường
Một mình Mạ đợi ngoài hiên vắng
Bông xoài rơi rụng trắng ngoài nương

Cam Ranh 1987


ỐM ĐAU

(Từ ý thơ Yêu của Xuân Diệu)

Đau là chết ở trong người một ít
Vì mấy khi đau đã chắc hẳn lành
Đau thì nhiều mà lành chẳng bao nhiêu
Vì cốt tiết, hay thiếu nhân lành gây quả ?
Vậy hỏi ai là người thức giả ?
Hãy mau mau niệm Phật giữ từ tâm
Trút lo âu phiền não nhẹ tâm thần
Hầu thoát khỏi sầu đau trong hiện tại
Tất cả ai cũng đừng ngần ngại
Gắng vun trồng thì quả được tốt tươi
Năng xới vun thì cây mới đâm chồi
Hoa an lạc trong thân tâm thư thái

Thị xã Quảng Trị 1990


SỐNG

Sống ảm đạm âm thầm bao năm tháng
Sống đau thương lai láng lệ tràn mi
Sống nhớ nhung khi kẻ ở người đi
Sống cơ cực lầm than cơn khói lửa
Sống uất hận giòng sông ai chia nửa
Sống cô đơn trong tháng đợi năm chờ
Sống hững hờ trong kiếp sống bơ vơ
Sống lạc lõng vì xa người thương nhớ

Làng Nghĩa An năm 1950


XUÂN LẠNH

Tết nhứt gì mà lạnh gớm ghê
Ngoài trời mưa gió mãi lê thê
Níu Xuân ở lại vài hôm nữa
Chắc hẳn nhà nghèo thêm tái tê


ƯỚC MƠ

Tôi thích sống bình yên trong mái lá
Tuy nghèo nàn nhưng lại được tự do
Không tính toan, không lo lắng dày vò
Sống đầm ấm mẹ cha cùng con cháu
Hưởng trọn vẹn từng phút giây hiện tại
Sáng mai chiều trong ruộng lúa ngô khoai
Không giận hờn, chẳng phiền lụy đến ai
Lòng thanh thản bao dung và từ ái.


TÂM ĐẠO

Huyền diệu trông lên chốn cửa thiền
Sắc không, không sắc bởi căn duyên
Nặng nề nghiệp chướng còn theo mãi
Hỏi mấy ai đã hết não phiền ?


LƯỠI NHỚ RĂNG

Vì sao em lại bỏ đi
Hay là chị có điều chi lỗi lầm ?
Em đi chị những thương thầm
Sợ khi gió lạnh muôn phần khổ đau
Nghĩ rằng chị trước em sau
Đắng cay chia sẻ cùng nhau ngọt bùi
Nay chừ em đã rút lui
Riêng đành để chị thủi thui một mình !


CÁI LỒNG ẤP

Tôi muốn ôm em kẻo lạnh lòng
Vì trời còn rét mướt sương rong
Nên tôi ôm mãi nàng không chán
Suốt cả ngày đêm giá tháng Đông
Tha thiết ôm nàng thật đắm say
Ôm nàng không một chút rời xa
Một mai khi ánh bình minh lại
Đành phải rời em kẻo bỏng tay !


TẾT LẠNH NẰM LO

Cái tết năm nay mưa thật to
Ra đường lạnh quá phải co ro
Trời mưa ướt át không đi được
Đành phải ở nhà lại nằm lo
Lo những gia đình còn thiếu thốn
Thiếu chăn, thiếu áo, thiếu cơm ăn
Lo nỗi cụ già đang thiếu củi
Áo đơn, nhà trống thiếu vách ngăn
Nhưng còn nghĩ lại, thương đàn trẻ
Không được đi chơi để nhận quà
Không được ra đường khoe áo mới
Không được lì xì sáng mặt hoa


XUÂN 90

Còn một mùa xuân đủ chín mươi
Nhờ ơn trời Phật vẫn tốt tươi
Vui cùng con cháu lòng hoan hỹ
Đón tết bên nhau rộn tiếng cười

Đông Hà 2007


ĐÔI DÒNG VỀ MẸ TÔI VÀ THƠ - Hồ Thị Tú 

Khi Mẹ tôi cất tiếng khóc chào đời  thì thực sự đã đem lại niềm hạnh phúc lớn lao cho gia đình đã nhiều năm chờ mong trông đợi đứa con thân yêu. Bà ngoại tôi nhiều lần sinh nở nhưng chẳng nuôi được đứa con nào. Khi đậu thai lần này Bà ngoại tôi được gia đình gởi vào một ngôi chùa ở Huế để cầu nguyện Chư Phật phù hộ độ trì  cho đứa bé. Trong suốt thời gian hoài thai Mẹ, bà ngoại tôi đã tụng kinh Dược Sư và ăn chay. Trước khi về quê để sinh, thầy trụ trì nói với bà ngoại tôi rằng: “Con sẽ sinh môt cháu gái, cháu bé nầy thông minh lắm”.

Khi Mẹ tôi được 5-6 tuổi, ông bà ngoại cho mẹ đi học. Quả thật Mẹ rất thông minh, học đâu biết đó. Học một biết ba- năm. Đặc biệt Mẹ có một trí nhớ tuyệt vời, sách báo chỉ đọc qua một lần là nhớ. Bây giờ tuy Mẹ đã chín mươi hai tuổi vẫn nhớ bài học từ lúc tám - mười tuổi. Đưa em đến nhà thầy đồ học, Mẹ đứng ở ngoài hiên chờ, nghe thầy dạy cách viết một bản văn khế. Đến bây giờ Mẹ vẫn còn đọc vanh vách. Kể cả những ông thầy phù thủy đến nhà cúng, Mẹ đứng nghe vẫn nhớ những bài thần chú  đó. Có một lần Mẹ đến ở nhà bà cô ruột, trong lúc dợn dẹp sách vở Mẹ thấy bức thư ông chú gởi cho chị mình viết theo lối văn biền ngẫu, bây giờ Mẹ vẫn nhớ và đọc lại cho mọi người nghe. Những tác phẩm của người xưa như truyện Kiều, Cung oán, Chinh phụ ngâm, thơ Xuân Hương, Thanh Quan, cả thơ mới của Xuân Diệu, Lưu Trọng Lư Mẹ vẫn thích ngâm nga, có lúc ghi vào sổ nhỏ của mình. Mỗi khi đi xem hát bội về Mẹ hát lại cả một đoạn dài lời ca của các đào - kép trên sân khấu.

Niềm yêu thích văn chương, thơ phú là một nét đặc biệt trong tâm hồn Mẹ tôi, cũng vì thế nhiều đêm không ngủ được, những lúc  nằm ngồi một mình Mẹ tôi đã nghĩ những câu thơ, đến sáng run run chép vào cuốn sổ nhỏ  bằng bàn tay, bìa đã ố vàng theo thời gian.

Hôm nay, nhân lễ Vu Lan, vợ chồng tôi ra thăm Mẹ và chợt có ý tưởng chép lại những bài thơ trong sổ tay của Mẹ tôi, gởi vào một tuyển tập thơ do bà Hoàng Hương Trang chủ biên xuất bản ở Sài Gòn vào tháng 10/2009.

Tiện thể, chúng tôi gom góp nhiều bài thơ khác của Mẹ tôi, một số bài thơ của chị Diệu Hồ và tôi viết về Mẹ trước đó để làm 1 tập thơ nhỏ mang lại niềm vui cho Mẹ, món quà tinh thần mùa báo hiếu trong buổi hoàng hôn chạng vạng của đời Mẹ. 


                      Vu Lan  2009 
                       Hồ Thị Tú
READ MORE - THƠ BÀ HY THIÊM HỒ SĨ CƠ

Sunday, September 13, 2009

HỒ THỊ TÚ QUỲNH



KÍNH DÂNG MẸ


Tám lăm tuổi mẹ ngồi phơi dưa món
Nắng tàn Đông chiếu dịu xuống vai gầy
Tóc trắng vờn bay, run run Mẹ tỉa
Xuân chưa về, hoa mai nở đầy tay.



MỪNG TUỔI MẸ

Chín hai tuổi Mẹ ít ai bằng
Trời Phật gia ân thọ mạng tăng
Phúc đức Tổ tiên ghi nhớ mãi
Tu hành cha mẹ nguyện tâm hằng
Một đời tận tụy không than trách
Hai chữ tào khang dám hé răng
Con cái sum vầy nên nổi cả
Cầu cho tuổi Mẹ đủ đầy trăm.

HỒ THỊ TÚ QUỲNH

READ MORE - HỒ THỊ TÚ QUỲNH