Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Sunday, August 31, 2025

QUÀ QUÝ / QUÉT SÂN / ĐÔI LỜI - Chùm lục bát - Vũ Hùng

 



QUÀ QUÝ

 

Cảm ơn người tặng phong lan,

Sáng nay hoa nở ngỡ ngàng góc sân.

Ngắm hoa lòng mãi bâng khuâng 

Đời vui hội ngộ mấy lần nữa đây?

Người về trăng gió trời Tây

Nẫu về Xứ Nẫu nước mây ngậm ngùi!

Vũ Hùng

 

 

QUÉT SÂN

 

Đêm qua mưa đổ mấy lần

Sáng ra lá mận vàng sân rụng đầy

Rưng rưng nhớ mẹ vai gầy

Còng lưng quét lá nắng rây tay mềm

Chổi đưa nhè nhẹ nghe êm

Mỏi tay, chân ghé bậc thềm nghỉ hơi...

Bồng bềnh mây trắng nhẹ trôi

Ngỡ như tóc mẹ một thời đã xa...

Sáng nay dưới gốc mận già

Lom khom con quét sân nhà sạch trơn

Thèm ghê tiếng mẹ dỗi hờn:

Cái thằng lười biếng còn hơn...

Cha mày!

Cồn cào nhớ mẹ, sáng nay

Loay hoay tay quét mắt cay lệ nhòa!

Vũ Hùng

 

 

ĐÔI LỜI

 

Lâu lâu bạn ghé thăm chơi

Chiều thu lãng đãng chuyện đời linh tinh

Ở đây luyện tâp thiệt tình

Phải đâu trò diễn lên hình đăng face

Vụng về động tác chân tay

Phục hồi thể trạng chẳng hay hớm gì?

Tập tành đâu phải để thi

Ghét thương gì cũng cười khì, thể thôi!

Mặc ai vạch lá săm soi

Khen chê gì cũng gửi lời cảm ơn!

Vũ Hùng

hutazox@gmail.com

 

READ MORE - QUÀ QUÝ / QUÉT SÂN / ĐÔI LỜI - Chùm lục bát - Vũ Hùng

Saturday, August 30, 2025

TA YÊU RỒI MÙA THU - Thơ Trần Hữu Thuần

Nhà thơ - Nhạc sĩ Trần Hữu Thuần

 

     Ta Yêu Rồi, Mùa Thu

     Trần Hữu Thuần

(Gửi em TP)

 

Nắng chiều vàng vương vấn bãi cỏ xanh,

Gió mông lung quyện bóng xế hanh hanh,

Mây thơ thẩn vươn mình đầu núi xám,

Thu ngỡ ngàng len lỏi bước chông chênh.

 

Rừng xa xa cuộn mình phơi gió chướng,

Cây âm thầm lành lạnh đón mùa sang,

Lá rung rinh run rẩy cánh Thu vàng,

Sương ươn ướt thấm mười phương tám hướng.

 

Em nhẹ bước giữa Rừng Thu xao xuyến,

Mắt long lanh như suối ngọc vườn mơ,

Hơi Em thở thơm hương đồng cỏ sớm,

Giọng Em cười, vang vọng sáo giao duyên.

 

Mùa Thu tới mang theo Tình Yêu mới,

Yêu nhau thôi, Mùa Cưới đã quay về,

Em yêu ơi, tình ta dâng phơi phới,

Ta yêu rồi, Mùa Thu, yêu đê mê.

 

(Grand Rapids, Michigan, 29th. 8, 2025.)

 Trần Hữu Thuần

          jbtranthuan@hotmail.com

 

 

READ MORE - TA YÊU RỒI MÙA THU - Thơ Trần Hữu Thuần

HÃY TRẢ LẠI TÊN CHO ANH! - Hoàng Thị Bích Hà

 


Hoàng Thị Bích Hà

HÃY TRẢ LẠI TÊN CHO ANH!

 

“Chuyện tình của tôi, tan vỡ từ lâu rồi

Tưởng không bao giờ còn nhớ...

Ôi, đôi mắt người xưa, bao lần khóc ướt vai tôi

Trong những đêm nghẹn ngào...”

Trích lời bài hát: Tình Nào Trong Mắt Em của nhạc sỹ Ngân Giang (được ca sỹ Chế Linh thu âm trước 1975). Bài hát này bị nhầm tựa đề Là Đôi mắt người xưa” của nhạc sỹ Trúc Phương.


Đó là một trường hợp trong vô số những ca khúc nổi tiếng, nhầm lẫn tựa đề lẫn tác giả. Điều này rất đáng tiếc và cảm thấy thật buồn. Khán thính giả từ trong nước đến hải ngoại từng rung động trước những ca khúc như: Tình Nào Trong Mắt Em, Người Tình Không Đến, Nối Lại Tình Xưa, Chờ Đông,… Ca khúc Chờ Đông thì bị gắn tên tác giả Trần Thiện Thanh. Đường Tình Đôi Ngã gắn cho nhạc sỹ khác. Đêm Buồn Phố Thị lại cho là sáng tác của Ngọc Sơn. Còn tệ hơn nữa có những trung tâm băng đĩa không hề ghi tên tác giả hoặc ghi Vũ Như Cẩn (vẫn như cũ). Những bài hát bị gán nhầm tên tác giả hoặc đổi tựa và rồi khi sự thật, người thật bị vùi lấp quá lâu, người đi sau lại ghi lại cái sai của người đi trước. Nhạc sỹ Ngân Giang từng bị xóa tên khỏi bài hát do ông đổ mồ hôi và nước mắt để viết nên nó. Đó là sự nhập nhằng, vô tâm, tắc trách trong thị trường âm nhạc. Người ta có thể thuộc và hát say sưa một ca khúc nhưng lại không biết tác giả là ai.



Nhạc sỹ Ngân Giang tên thật là Nguyễn Văn Vỹ sinh năm 1946 tại Quảng Yên, Miền Bắc Việt Nam, trong một gia đình nho giáo trung lưu. Ông là một nhạc sỹ tài năng. Năng khiếu của ông sớm bộc lộ từ bé. Đạt giải nhất mandolin từ lúc mới 9 tuổi. Ông được các linh mục trong dòng Chúa cứu thế phát hiện và bồi dưỡng. Ngân Giang được đào tạo bài bản về nhạc lý, hòa âm, thánh ca, thanh nhạc và cả kịch nghệ. Ông sớm làm quen với các thể loại nhạc khó như hùng ca, ca khúc tập thể, nhạc lễ. 14 tuổi bắt đầu viết nhạc, ông sáng tác cho các đoàn du ca hướng đạo. Âm nhạc không chỉ để giải trí mà để nâng tâm hồn con người.Tuổi thơ của ông được nuôi dưỡng trong môi trường âm nhạc bài bản và đầy tính nhân văn. Chiến tranh đã đẩy ông vào một hướng đi khác, 1967 ông buộc phải đi qua khói lửa chiến tranh. Ông sáng tác tình ca: nhạc tình, nhạc lính, nhạc quê hương, vẫn giữ được chất trữ tình và nhân văn. Ông viết về tình yêu và nỗi nhớ, nỗi cô đơn của người lính xa nhà, sự tan vỡ và khao khát bình yên. Sáng tác của ông vừa da diết, lãng mạn và sâu lắng nên dễ đi vào lòng người.


Thập niên 60-70 là giai đoạn tân nhạc miền Nam phát triển, không khí sôi động từ phòng trà, sân khấu, đài phát thanh và băng cassette. Ngân Giang đã có mặt và ghi dấu ấn tên tuổi mình là một nhạc sỹ nhạc vàng với một phong cách riêng. Khi những tên tuổi như Trúc Phương, Lam Phương, Mạnh Phát nổi bật với những bản tình ca thiết tha và lãng mạn thì Ngân Giang chọn cho mình một lối đi riêng: gần gũi, bình dân ngọt ngào và sâu lắng. Nhạc ông dịu dàng, tha thiết nói về tình yêu dang dở, nỗi nhớ mong và tình người trong cuộc sống. Tình Nào Trong Mắt Em được sáng tác vào đầu thập niên 70 mở đầu bằng câu hát: “chuyện tình của tôi tan vỡ từ lâu rồi…” được Chế Linh thu âm trên băng Premier. Bài hát nhanh chóng trở thành một hiện tượng âm nhạc, được phát sóng nhiều nhất trên đài phát thanh và các sân khấu ca nhạc. Tuy nhiên, cũng bi kịch bắt đầu khi bài hát bị đổi tựa thành Đôi Mắt Người Xưa trùng với tên ca khúc khác của nhạc sỹ Trúc Phương, sự nhầm lẫn kéo dài nhiều năm dẫn đến hàng loạt băng đĩa không ghi tên tác giả hoặc gán nhầm cho Trúc Phương. Đó là một việc làm bất cẩn, thiếu trách nhiệm, đau lòng người sáng tác. Tạo sự bất công với người viết nhạc. Nhưng bên cạnh đó, do sức hút của tác phẩm, hàng loạt ca khúc của Ngân Giang như Người Tình Không Đến, Nối Lại Tình Xưa, Tôi Vẫn Nhớ, Anh Về Kẻo Mưa, Đường Tình Đôi Ngã, Đêm Buồn Phố Yhị, Chờ Đông Cho Tôi,… được nhanh chóng phổ biến bởi các giọng ca hàng đầu lúc bấy giờ như: Giao Linh, Thanh Tuyền, Tuấn Vũ, Chế Linh, Sơn Tuyền, Sơn Trang Trình bày trên nhiều băng đĩa nổi tiếng.
 

Nhưng trong phần giới thiệu, cái tên Ngân Giang cũng ít khi được nhắc tới. Ca khúc Chờ Đông cũng bị gán tên của Trần Thiện Thanh. Không ai kiểm chứng, đối chiếu, lại một lần nữa ông bị lấy mất đứa con tinh thần của mình. Nhưng ông không lên tiếng, ông chỉ lặng lẽ viết tiếp. Như cách người nhạc sỹ không cần danh tiếng, chỉ cần âm nhạc vẫn sống trong lòng người. Ca khúc Nối lại tình xưa được nhiều cặp song ca đình đám trình bày, khán thính giả hàng triệu người yêu thích.


Trong khi nhiều nhạc sỹ khác được tôn vinh, được tổ chức liveshow, được in sách thì Ngân Giang lặng lẽ đi qua thời vàng son sau sân khấu. Đó là sự thiệt thòi, đau thương của người sáng tác. Khi công sức, trí tuệ của người sáng tác không được ghi nhận là một sự bất công. Điều đó làm phai nhòa vai trò người nhạc sỹ sau mỗi giai điệu. Ngân Giang là một trong những nạn nhân của một cơ chế âm nhạc thiếu minh bạch, vô trách nhiệm, dễ dãi và cẩu thả.


Sau 1975 ông sống âm thầm ở một xóm đạo Thủ Đức. Ông hiền hòa, sống ẩn dật, ít giao thiệp.  Khi âm nhạc chuyển sang hướng thương mại hóa, nghịch lý là người ta kiếm ăn, thậm chí là làm giàu trên nhạc phẩm của ông, nhưng quên mất tên ông. Ông vẫn sống âm thầm lặng lẽ cầu nguyện và sáng tác. Năm 1989, ông sang Hoa Kỳ định cư tại tiểu bang Arkansas. Đây là tiểu bang ít người Việt sinh sống nên cuộc sống lại càng tĩnh lặng hơn nhưng ông vẫn không thôi khắc khoải với âm nhạc. Ngân Giang vẫn tiếp tục sáng tác. Trong căn nhà nhỏ ở Rogers, ông sống cùng vợ và 5 người con, sống cho gia đình, viết nhạc và nguyện cầu. Những ca khúc mang đậm tinh thần tôn giáo, đạo đức và hoài niệm: Chúa Ơi! Con Vẫn Lẻ Loi,  Mẹ Vẫn Làm Phép Lạ,  Lữ Khách Bên Giáo Đường,  Nhớ Quá Quê Hương Ơi!, Tiếng Hát Lưu Đày. Đó là tiếng lòng của một nghệ sỹ tha phương, dù sống ở một đất nước văn minh nhưng lòng vẫn hướng về cố hương.


Ông từ giã cõi đời năm 2009 tại thành phố Rogers, Arkansas, Hoa Kỳ.


Tính đến nay, nhạc sỹ Ngân Giang đã mất hơn 15 năm rồi, nhưng nhạc ông vẫn bị ghi sai tên tác giả cho đến tận ngày nay. Thậm chí có những chương trình vinh danh âm nhạc hát bài của ông mà không giới thiệu tên ông. Cuối năm 2016 chương trình nhạc hội tổ chức tại nhà hát lớn Hà Nội với chủ đề Tình ca của Phương. Giới thiệu các tác giả có tên thật hoặc bút danh là Phương như Lam Phương, Trúc Phương, Lê Uyên Phương. Đêm biểu diển ấy có bài: Tình Nào Trong Mắt Em được trình bày, vẫn giới thiệu là “Đôi Mắt Người Xưa” của Trúc Phương mà không ai phát hiện, không ai lên tiếng và cũng không ai sửa sai. Sự sai sót đó không chỉ là lỗi cá nhân, nó là hệ quả của một hệ thống âm nhạc thiếu kiểm chứng, thiếu đạo đức nghề nghiệp, thiếu trách nhiệm với di sản tinh thần. Ai trong giới nghệ thuật cảm thấy áy náy không? Có những ca khúc giúp họ thành danh trên con đường ca hát, nhưng lại không hề nhắc đến tên của người viết ra ca khúc đó. Nhưng may mắn thay, không phải ai cũng quên ông, ông đã được lưu lại trong lòng người yêu nhạc.


Chính khán giả chứ không phải giới chuyên môn đã giữ lại công bằng cho ông dù muộn màng. Câu hỏi đặt ra là đã đến lúc phải trả lại tên cho ông.


Người làm nghệ thuật và trình bày khi thể hiện ca khúc cần chịu khó gõ lên mạng tìm tư liệu, báo mạng, báo chữ, báo hình, đối chiếu với các bản thu âm trước 1975 để giới thiệu tên cho đúng. Tên ca khúc, người sáng tác, nếu ca khúc phổ thơ thì ghi rõ tác giả thơ, tác giả sáng tác nhạc rồi mới đến ca sỹ trình bày. Nhiều người hát chỉ ghi tên nhạc sỹ, ca sỹ, tệ hơn nữa chỉ ghi tên mỗi ca sỹ mà thôi!


Tha thiết cầu mong mọi người làm nghệ thuật: Đừng ghi sai tên tác giả và tựa đề nữa. Phải gọi đúng tên, giữ gìn một phần ký ức của nhạc vàng miền Nam. Bởi có lẽ không ít trái tim từng tan chảy theo những ca từ giai điệu buồn mà sâu lắng rung động lòng người trong đó có tôi (thuộc thế hệ khán thính giả trưởng thành sau 1975). Mong những ai đồng cảm và từng rưng rưng khi nghe một giai điệu của nhạc Ngân Giang, hãy chia sẻ và để lại ý kiến của mình trong phần bình luận. Để cái tên Ngân Giang được nhắc lại. Bằng tất cả trân trọng sự cống hiến của một tài năng âm nhạc đáng được ghi nhận. Chỉ vậy thôi thì người nghệ sỹ chân chính sống và viết thầm lặng như nhạc sỹ Ngân Giang cũng được ấm lòng nơi chín suối.


Saigon, ngày 29/7/2025.

Hoàng Thị Bích Hà

habich1963@gmail.com

(Nghiên cứu, tham khảo, tổng hợp từ nhiều nguồn trên báo chữ, báo tiếng của google.)

Mời quý vị nghe lại bản nhạc Tình Nào trong mắt em do ca sỹ Chế Linh thu âm trước 1975.

https://www.youtube.com/watch?v=oHSFreVMYNE

  

READ MORE - HÃY TRẢ LẠI TÊN CHO ANH! - Hoàng Thị Bích Hà

CÓ KHI NÀO - thơ Đinh Tuấn, - nhạc Phạm Anh Dũng - Anh Ngọc hát - Duy Cường hòa âm - YouTube

READ MORE - CÓ KHI NÀO - thơ Đinh Tuấn, - nhạc Phạm Anh Dũng - Anh Ngọc hát - Duy Cường hòa âm - YouTube

TIẾNG KHOAN TIẾNG NHẶT NGẬM NGÙI TIẾNG EM - Thơ Huỳnh Liễu Ngạn

Tranh: Hồ Thành Đức

 

HUỲNH LIỄU NGẠN

TIẾNG KHOAN TIẾNG NHẶT

NGẬM NGÙI TIẾNG EM

 

mắt em chiều xuống rất gần

anh qua đây cũng vô ngần xót xa

nhớ em mái rạ hiên nhà

cơn mưa dột nước dãy cà rong rêu

 

con chim chiều vọng tiếng kêu

bên kia hàng xóm người xiêu lạc về

thấy em hồn phách u mê

ngoài hiên trưa dọi nắng hè đong đưa

 

môi cười ngập dưới cơn mưa

hồng như đôi má em vừa chớm thu

nghiêng lòng xuống cõi âm u

hoài trong tiếng mộng cũng mù mịt sương

 

dường như có chút đoạn trường

con đò xưa cạn nước nguồn em xa

chiều nay mây khói bay qua

rêu phong cánh nhạn lạnh nhà em thôi

 

lỡ mùa trăng rụng đầy vơi

còn thương em với phận đời hẩm hiu

qua đây bặt khói lam chiều

liếp phên che mỏng buồn nhiều hơn vui

 

lòng tôi đây cũng dập vùi

tiếng khoan tiếng nhặt ngậm ngùi tiếng em.

 

1983 

HUỲNH LIỄU NGẠN

Tranh minh hoạ do tác giả cung cấp.


READ MORE - TIẾNG KHOAN TIẾNG NHẶT NGẬM NGÙI TIẾNG EM - Thơ Huỳnh Liễu Ngạn

BIỂN GỌI ĐI / NGỬA MẶT NGẮM SAN HÔ - Thơ Lưu Lãng Khách

 


BIỂN GỌI ĐI

 

Đứng trước biển anh thả hồn theo sóng

Gió hoang vu dường biết hát tên người

Cây cỏ trưa thu hừng lên sống động

Cù lao MÁI NHÀ thi khách mặt ngời tươi

Anh gom nắng vào trong tia mắt mộng

Rót đầy tim niềm hỷ lạc hồng trần

Biển hợp tấu vi vu chừng bất tận

Uống tràn hồn tinh túy sướng lâng lâng

Sợi tóc bạc nào xanh theo sóng biếc

Giữa ngọt lành nắng gió áo em bay

Những đôi mắt như đang bày yến tiệc

Đảo chưa chiều! Em đã chuốc anh say.

    11/07/2025

   Lưu Lãng Khách

 

 


NGỬA MẶT NGẮM SAN HÔ

 

Chẳng lẽ san hô mọc giữa trời

Chị em nằm ngửa khoái mê tơi

Áo phao tủi phận buồn thăm thẳm

Kính lặn hờn duyên khóc ỡi ơi

Đáy rạn lung linh em ngại ngắm

Bồng bềnh mặt nước chị ham chơi

Biết bơi không biết cùng leo bám

Sup lật cười no vỡ bụng đời.

   12/07/2025

   Lưu Lãng Khách

 

READ MORE - BIỂN GỌI ĐI / NGỬA MẶT NGẮM SAN HÔ - Thơ Lưu Lãng Khách

BÀI THƠ NGÀY ẤY - Thơ - Trần Hữu Thuần

 

Nhà thơ - nhạc sĩ Trần Hữu Thuần


Bài Thơ Ngày Ấy

Thơ Trần Hữu Thuần

 

Bài thơ trên trang giấy,

Dấu mực còn chưa khô,

Tâm tình còn áy náy,

Chuyện lòng còn bâng quơ.

 

Ngập ngừng như hơi gió,

Ngại ngùng len rừng thưa,

Nỗi lòng không dám tỏ,

Bài thơ không dám đưa.

 

Tình thơm hương mực tím,

Như nốt lặng, im lìm,

Lời reo không thành tiếng,

Rung động là con tim.

 

Bài thơ nằm câm nín,

Câu thơ vẫn đợi chờ,

Tâm sự còn gói kín,

Cuộc tình vẫn bơ vơ.

 

Nhạt nhòa trang nhật kí,

Nét chữ đã phai mờ,

Tuổi xuân xanh ngày ấy,

Còn ai nhận bài thơ?

 

(Grand Rapids. Michigan 23rd. 8, 2025)

T.H.T.

jbtranthuan@hotmail.com

READ MORE - BÀI THƠ NGÀY ẤY - Thơ - Trần Hữu Thuần

Wednesday, August 27, 2025

TRANG THƠ LÊ THANH HÙNG: Bên dòng mương cũ / Đêm giã từ Phan Thiết / Gió Phan Thiết / Cơn mưa qua bờ lau lưa thưa / Trong nghĩa trang liệt sĩ Tây Nam

 


Bên dòng mương cũ


Hoa xuyến chi trắng trấp bờ mương cũ

Cứ đong đưa theo những cánh bướm non

Em thon thả bước qua điều ẩn dụ

Khấp khởi dung dăng, vạt nắng hanh giòn


Đôi chim sáo líu lo trên bãi cỏ

Hát yêu đương hay là tiếng gọi bầy?

Mà tha thiết rộn chiều trong lộng gió

Nghe yên bình, nồng ấm cả heo may


Bóng nắng chạy theo dòng mương lấp loá

Như trôi xa bao nhiêu nỗi muộn phiền

Chỉ còn lại, niềm vui đang để ngỏ

Xao động bến đời, một nét hoa duyên


Em rạng rở nụ cười trong nắng mới

Lem lém cỏ hoa, đương buổi xuân thì

Chân bước vội, mà lòng như đang đợi

Ai kìa, lên rẫy sớm để cùng đi


Cánh hoa trắng, cứ dập dờn trong nắng

Cho trái tim non, quăn quíu đắn đo

Dòng mương cũ, lững lờ trôi phẳng lặng

Em đứng đăm chiêu, vén tóc giả đò…



Đêm giã từ Phan Thiết


Hoang mang đêm, đôi mắt võ vàng

Em bối rối trong lời từ giã

Không lẽ mình trở thành xa lạ

Gió ngập ngừng, như đợi mùa sang


Mới đó mà xa… thuở ban đầu

Có điều gì, còn đang khê đọng

Gió thời gian ngang tàng miết mỏng

Khẽ khàng rung, vô ý chạm sâu


Ơi… ngày xưa, óng biếc tươi xanh

Năm tháng cuốn vòng tay bổi hổi

Bất chợt nhớ, khoảng không mờ tối

Giọt sương khuya nặng trĩu đầu cành


Đêm trôi êm, hương biển nồng nàn

Anh vấp phải những điều vụng dại

Sao tiếng sóng cứ ngân rung mãi

Đến bạc đầu, như đã như đang


Chuyện ngày xưa, giờ cũng xa rồi

Day trở sóng, thì thầm giâc muộn

Anh, con nước ròng giờ đang xuống

Nhớ quặn lòng, tím ngắt bờ môi…



Gió Phan Thiết


Gió tháng giêng ngang trời lồng lộng

Cứ vô tư nghịch mái tóc bồng

Cho mắt ai đăm chiêu cháy bỏng

Chiếc lá trôi nghiêng, lạc bến sông


Xa vắng chiều trong, đong nỗi nhớ

Khao khát xưa, chao chác sóng lòng

ừ, có thể mình không duyên nợ

chuyện cũ trôi, nhoè nắng mênh mông


Em quên lãng dấu tình buông bỏ

Đánh rơi chiều lợn cợn mùa xanh

Phan Thiết đã ngày giêng trở gió

Bóng người đi, cuối bãi đầu gành


Nơi anh đến và đi, một thuở

Trót đam mê ngọn gió nơi này

Mùa biển động, gió trào nỗi nhớ

Góc phố cong, bùng vỡ đắm say


Chợt nhớ vầng trăng của ngày xưa

Nhờ bóng mây, khoảng không mờ tối

Vụng về nắm bàn tay bổi hổi

Khẽ khàng run, ngọn gió đổ thừa…



Cơn mưa qua bờ lau lưa thưa


Con sông đã thay dòng trôi lặng lẽ

Bên bến cũ, nước không còn lên ngấp nghé


Cây sung già trơ trọi đứng trong mưa

Như đắng đót, một nỗi buồn vương nhẹ

Đâu mất rồi… tấp nập bến sông xưa


Trong nghĩa trang liệt sĩ Tây Nam


Sâu hun hút những hàng mộ bia, tôi đã thấy

Sao nhiều năm sinh trùng với mình như vậy


Trăm miền quê, những binh nhất, binh nhì

Lặng lẽ khói hương, vẫn uy nghiêm đội ngũ

Tuổi mười tám các anh ở đây, sao tôi còn cắn đắng điều chi?

Lê Thanh Hùng

Bắc Bình, Lâm Đồng

lethanhhung4625@gmail.com



READ MORE - TRANG THƠ LÊ THANH HÙNG: Bên dòng mương cũ / Đêm giã từ Phan Thiết / Gió Phan Thiết / Cơn mưa qua bờ lau lưa thưa / Trong nghĩa trang liệt sĩ Tây Nam

MẸ & THU - Lê Thi

 



MẸ & THU

 

    Sáng nay trời lác đác mấy hạt mưa se se lạnh, báo hiệu một mùa Thu nữa lại về lòng bâng khuâng man mác buồn nhớ mẹ .

   Chớm thu này năm trước tôi đi siêu thị mua mấy cái áo lạnh, mũ len, đôi vớ cho mẹ tôi. Dáng mẹ nhỏ nhắn  mà nợi đây toàn size người ngoại quốc, con đành tìm đồ em bé cho mẹ . Cầm những món quà háo hức ngày về bên mẹ, chắc mẹ sẽ vui nhiều, tâm lý người già giống như con trẻ thích đồ mới và khoe. Ký ức cuộn về ngày xưa tháng nào tôi cũng được bố mẹ mua cho một món đồ mới không cần nhiều tiền . Mẹ nói với bố “ Mua cho con mừng nhanh lớn”.

    Giờ các con muốn làm tất cả mẹ vui, đếm từng ngày từng ngày cầu nguyện mẹ về đích tròn 100 tuổi. Đó là điều hạnh phúc tuyệt vời, họ khoa khoang chức tước, tài sản, còn ta khoe còn mẹ trên đời .

    Nhưng niềm vui chưa trọn vẹn mẹ ơi, cầm đồ mới trên tay nhưng tiết trời chưa se lạnh, mẹ ngắm nghía, sờ nắn và xếp ngay ngắn bỏ vào hộc tủ “ Để Tết mẹ mặc con ơi”

    Những món quà dành cho mẹ còn thơm hương vải mà mẹ đã vội vã về miền mây trắng xa xôi khi còn hai năm nữa, cây đại thụ tròn 100 tuổi .

    Thu về những chiếc lá chao nghiêng đi vào lòng đất, dẫu biết rằng đó là quy luật sinh tử vũ trụ nhưng đau đớn lắm mẹ ơi!  

    Con không còn cơ hội được mua quà cho mẹ nữa và khao khát được gọi điện thoại về hai tiếng “Mẹ ơi”

    Xin chúc mừng những ai hạnh phúc đang còn báu vật cuộc đời, hãy nâng niu trân trọng. Đừng để một ngày bão tố cướp mất những chiếc lá trên cành, lòng hụt hẫng tiếc thương nhưng đã muộn màng.

Chớm Thu 2025

Lê Thi

thivanle1569@gmail.com

READ MORE - MẸ & THU - Lê Thi

Ca khúc TRẢ LẠI ANH - Thơ & Nhạc: Mai Hoài Thu - Ca sĩ: KaNa Ngọc Thúy - YouTube




TRẢ LẠI ANH

Trả lại anh, những tháng ngày gần gũi,
Nụ hôn đầu thiêu đốt trái tim yêu,
Áo em bay, óng ánh sợi tơ chiều,
Anh hư quá, làm tim em vướng tội...

Trả lại anh, ánh mắt buồn diệu vợi,
Bàn tay nào nghe ngóng chuyện trần gian,
Hạ đến, Thu sang, Đông sẽ úa tàn,
Xuân nhung nhớ, lòng xoáy sâu cơn lốc...

Trả lại anh, những chiều mưa trốn học,
Hai đứa gối đầu, ve vuốt tìm nhau,
Kỷ niệm bây chừ in đậm mắt sâu,
Trong câm nín mà hồn đau máu lệ...

Trả lại anh, đời còn nhiều dâu bể,
Áng mây sầu che phủ mộng ước mơ,
Giọt lệ buồn lịm kín cả tuổi thơ,
Em chôn chặt một cuộc đời hoang vắng...

Trả lại anh, mảnh tình sầu câm lặng,
Gió âm thầm, mây ủ rũ, lang thang,
Những khổ đau của số kiếp muộn màng,
Vâng, em hiểu tình đời là giọt đắng...


Mai Hoài Thu 

maihoaithu999@yahoo.com

READ MORE - Ca khúc TRẢ LẠI ANH - Thơ & Nhạc: Mai Hoài Thu - Ca sĩ: KaNa Ngọc Thúy - YouTube

Sunday, August 24, 2025

QUÊ HƯƠNG - Truyện ngắn - Lê Thị


 

QUÊ HƯƠNG  

Truyện ngắn: Lê Thị 


 "Quê hương nếu ai không nhớ 

Sẽ không lớn nổi thành người."

 

  Tình quê trong mỗi con người ai cũng có, với tôi mang nặng bao nỗi niềm trăn trở, nhớ nhung. Hơn nửa cuộc đời dấu chân trần đi qua bao miền đất lạ, mỗi nơi được đến và đi qua để lại những cung bậc cảm xúc nghẹn ngào khát khao một ngày trở lại thả mình hít thở bầu không khí, hương hoa cỏ  dại nơi đó nhưng mà vẫn biết rằng không ai tắm hai lần trên một dòng sông.

  14 tuổi tạm biệt dải đất nghèo miền Trung - Hương Khê - Hà Tĩnh  nặng bao nhiêu tình nghĩa, chia tay lũ bạn chăn trâu bên bờ sông Ngàn Sâu chất chứa bao nhiêu kỷ niệm tuổi thơ và ngôi nhà lá cọ đơn sơ nhưng rộn rã tiếng cười. Tiếp tục ngôi trường cấp ba  Nam Đàn với bao nhiêu gương mặt thầy cô, bạn bè xa lạ. Những ngày xe hư đi bộ 6-7 cây số đến trường, đường ổ gà, ồ đà điểu, vỏ xe đan thêm mấy lớp sợi mây không đủ tải trọng hai người muốn xin bạn đi nhờ cũng khó. Tuy mới ra nhập trường tôi có thằng Hùng, nó đi về cùng tuyến muốn chở tôi mà xe nó không cho phép. "Tau sẽ dẫn bộ cùng mày Tạ."  "Trời nắng lắm, H về trước đi, vì bạn xa hơn."

 Cái nắng vùng trung du thiêu đốt bỏng rát cả bàn chân, khát nước xuống mương dẫn nước cho cánh đồng lúa để uống. Thấm thoát hai năm cuối cấp đã xong, tôi phải nói lời tạm biệt, kỳ sơ tuyển năm lớp 10 được tuyển vào cao đẳng kiểm sát nhưng phút cuối tôi bị gạch tên vì tôi không phải người địa phương, họ sợ học xong về làm cho tỉnh khác. Miền quê ấy và những lúc ngồi cả giờ chờ một chuyến đò chiều giờ đây là những hoài niệm đẹp mang theo trên mỗi bước chân đời.

  Năm 17 tuổi lên tàu cho một chuyến đi xa mang theo bao khát vọng màu áo tôi yêu (công an), cha mẹ bán 50 kg đậu xanh cho tôi đi lập nghiệp, bỏ lại sau lưng ngôi làng êm đềm bên dòng sông và tiếng gió Lào rít lên xé toạc tả tơi những tàu lá chuối chẳng tội tình gì với nước bạn. 

Những lời mẹ dặn thủ thỉ khứa vào da thịt."Con cố gắng ăn học cho có tương lai, cuộc đời cha mẹ đã không được học hành đến nơi đến chốn rồi, thiếu thốn thì viết thư cha mẹ lo cho, đừng làm chi xấu hổ con nhé.”

Chuyến tàu đêm và cô bạn gái tiễn chân bằng chiếc xe đạp ra sân ga vắng không dám gửi lại nụ hôn, bẽn lẽn, thẹn thùng. Tàu chạy rồi mới dám giơ tay vẫy vẫy mắt đỏ hoe.  "Anh nhớ viết thư cho em, thỉnh thoảng em ra thăm bố mẹ anh đừng lo."  Nàng vội vàng nhét chiếc khăn mùi soa thêu cặp chim bồ câu và trái tim, những đường chỉ  đầu đời còn non dại, đứt quãng… Nhớ lại tiếc nuối không hiểu sao cuộc tình hai đứa "trong sáng như tiếng Việt vậy" tiết kiệm cả một nụ hôn.

Khối sắt khổng lồ dài ngoằng chuyển bánh, con tàu SQ đưa tôi rời xa đất mẹ và mối tình đầu vừa mới hé nụ tinh sương chưa vướng bụi trần, vun vút trong đêm, bỏ lại sau lưng màn đen dày đặc và nhung nhớ.

 Lần thứ hai trong đời thấy biển, được nghỉ lại trong phòng trọ  trên đường Trần Phú - Nha Trang, ngắm những  mĩ nhân tắm biển trong bộ đồ  ba mảnh toàn hàng thật chưa qua nâng độn, gọt tỉa… Những đĩa cơm xa lộ mà miếng thịt heo cắt dày kho nghệ cong ưỡn lên thơm phức, lớp mỡ giòn lật sật chưa phải nuôi cám tăng trọng và sử dụng thuốc tạo nạc.

Những ngày trên chuyến xe đò (chạy bằng than) chết máy giữa chân đèo  Phượng Hoàng nằm lại hai ngày, phải đi nhổ mấy bụi sắn của đồng bào nướng ăn cho qua cơn đói. Quãng đường từ Nha Trang lên Buôn Mê Thuật chỉ có gần 200 km mà đi đến 3 ngày đường, nhịn đói nhịn khát. Hình ảnh một cô gái miền quê cũng đi vào Buôn Mê lập nghiệp, mở gói cơm mẹ cô ấy gói bẻ cho tôi một miếng. "Anh ăn đi, em biết anh đang đói.” Thật ngượng ngùng một chàng trai quê ra phố thị, cầm miếng cơm mãi thẹn thùng không dám ăn. "Anh cảm ơn em." Ngày ấy chưa có Zalo, Facebook, chỉ nhớ tên em gái ấy là Hương, khuôn mặt và mái tóc lửng ngang vai thơm hương bồ kết và thịt da con gái, và đó là lần gặp đầu có lẽ lần cuối trong đời, khát khao một lần gặp lại. Một miếng khi đói bằng một gói khi no. H. ơi!

  Miền đất mới Tây Nguyên đón tôi như người thân trở lại, yêu thương ôm ấp vỗ về. Những bữa cơm chưa no với lá rau rừng hay vài lá rau dền gai luộc chấm với chén mỡ, muối qua bao nhiêu ngày tuổi trẻ. Đâu biết rằng hôm nay đọc trên mạng, lá rau  lại chữa bách bệnh như thần dược, giờ thấy gì cũng thuốc cũng đặc trị k, đúng hay sai chỉ ai bệnh mới hiểu.

Nhớ chuyến xe Zin 130 từ thị trấn  Gia Nghĩa về  xã vùng sâu, thùng xe chở hơn cả 40 người già, trẻ của đồng bào đi chợ phiên, những cô gái dân tộc địu con để căng bộ ngực trần không áo, những quý ông quấn cái  khổ đủ che “của quý" trên mình, tất cả với tôi điều xa lạ để khám phá. Những bóng cây Kơ Nia đại thụ sừng sững giữa đất trời mang theo bao câu chuyện tình huyền thoại, những bữa tiệc bà con mời “cán bộ” cóc nấu ống tre, xôi cúng quẹt qua đuôi voi … Những chuyến xe đi buôn trao đổi bánh mì, đá lửa, …dấu chân để lại trên những triền núi Quảng Sơn, Gia Nghĩa…

Những đêm bên ché rượu cần nhảy múa cùng bao thôn nữ làng say khướt lạc lối về ... Tất cả gửi lại một thời tuổi 20 đầy nhựa sống giữa đại ngàn. Cuộc đời như con thuyền xuôi dòng theo những ngày vô định ngược xuôi rong đuổi, chưa an bài số phận như dấu ngựa hoang, tạm biệt núi rừng, tôi lại về Đồng Nai tiếp tục theo con chữ, những buổi chiều tà ngắm những mảnh lục bình trôi theo con nước thượng nguồn về đỏ au, nhớ rừng, nhớ con con sông quê êm đềm theo ngày tháng yên bình như những mái nhà tranh sau làn khói lam chiều. Sáu năm trời biết bao nhiêu thăng trầm buồn vui xin gửi vào trời đất gió mây, những buổi chiều đi xe bus Tam Hoà - Sài Gòn với hai giỏ hàng như thương lái, ngày chủ nhật trên con ngựa sắt "Hữu Nghị" rong đuổi khắp con hẻm thành phố thanh bình bỏ hàng và tìm "đối tác”. Nhưng lại có một nguồn lợi nhuận và khách hàng thượng đế đủ trang trải cuộc sống và tình trường.  

    Lần thứ ba chia tay tạm biệt về một miền quê khác, Xuyên Mộc, một huyện vùng sâu vùng xa như dải ruột thừa tiếp giáp với Bình Thuận. Tôi đã gắn liền 30 năm, chuyến đò chở nặng cả một gia đình, yên bình theo ngày tháng lập nghiệp, mưu sinh và sự nghiệp. Mỗi năm hai chuyến Tết - hè trở về xứ Nghệ, sống những ngày phép ngắn ngủi say trong tình quê và gia đình bên bố mẹ thân yêu. Dải đất này như quê hương máu thịt, bao kỷ niệm vui buồn và hai đứa con yêu ra đời trên dải đất đỏ Bazan này. 

Cuộc đời là những chuyến đi, lần nữa lại bỏ lại phía sau chân trời tất cả người thân, công việc và cả ngôi nhà, mảnh vườn nho nhỏ xinh xinh rộn tiếng chim ca. Tạm biệt  mái trường yêu và bao thế hệ học trò, đồng nghiệp gần 30 năm công tác, khép lại những trang giáo án chia tay lưu luyến ngậm ngùi. 

Chuyến bay khởi hành lúc 9h30 sáng tạm biệt đất mẹ, sau 6h bay trên chiếc Boeing 777 hãng hàng không Nhật Bản đã đáp xuống Tokyo, vì lí do thời tiết không thể bay qua được Atlanta. Cả gia đình được nghỉ tại Nhật một đêm chờ chuyến bay sáng mai, mọi chi phí được hãng hàng không tài trợ. Tạm biệt Tokyo một ngày chớm thu, gió đã nổi lên, hàng cây đã chuyển màu chuẩn bị vào thu. Háo hức đến miền đất hứa nước Mỹ xa xôi. 

(Còn nữa.)

Lê Thị

thivanle1569@gmail.com

 

READ MORE - QUÊ HƯƠNG - Truyện ngắn - Lê Thị