Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Sunday, March 2, 2025

CHÙM THƠ MỪNG TẾT ĐÓN XUÂN - Mai Vân VTT.

 

Nhà thơ Mai Vân-VTT

XUÂN CẢM


Thấu đổi vần xoay tự đất trời
Xuân về nhựa sống ngập tràn nơi
Sương lèn nắng khẻ phô màu huyễn
Gió thoảng bấc se tạc cảnh ngời
Chạnh áng thi trào cuồn cuộn nhã
Như vàn tứ lộng nhịp nhàng khơi
Trăng vờn cõi thế mây là lượt
Nhật nguyệt hòa giao cảm diễm vời…
    Mai Vân-VTT, 15/02/2025.

VÃN TẾT

Hết mồng vãn Tết rộn ràng xuân
Nhịp sống nhường đang tái khởi dần
Phi cảng thời bao người hụt vé
Xe tàu cũng lắm khách chờ sân
Nghe chừng tủi rướm hằn mi ứa
Cảm những buồn ngây thoáng lệ tràn
Dẫu thế nhưng mà đâu trễ nải
Vì trăm nghìn việc hiện đang cần…
    Mai Vân-VTT, 07/02/25 (10/Th. Giêng Ất Tỵ).

LO TẾT

Chuẩn bị bao là vị Tết xuân
Dường như cái mệt thấm tăng dần
Nhiều phen tất tả lên về chợ
Lắm buổi lăng xăng ngõ tới sân
Chạm đỉnh giao thừa đà nhẹ nhỏm
Sang giờ pháo điểm cảm yên phần
Từng chùm rực rỡ ngời diễm sắc
Lắm chuổi lung linh đẹp tuyệt ngần
... .... ...
Mồng một du xuân đồng vãn cảnh
Xuất hành hái lộc lẫn cầu an…
    Mai Vân-VTT, 01/02/25.

TẾT

TẾT chỉ dăm hôm thế vậy mà
Hơn tuần chuẩn bị rộn ràng a…
Ráng chờ cuối chạp* dâng mâm cổ
Cố đợi nửa đêm đón giao thừa
Buổi tiệc tất niên thật ý vị
Ba ngày đoàn tụ thắm tình đa
Nào phân phố thị hay làng bản
Hớn hở cùng xuân ấm dậm đà …
    Mai Vân-VTT, 02/02/2025.
    * Tháng Chạp ( tháng 12)


XUÂN ĐẤT MẸ

Đất mẹ rộn ràng khúc nhạc ngân
Xuân tràn ngập sắc nụ bung dần
Non Mai mạch sống un nguồn cội
Hiếu - Hãn khơi dòng dưỡng thế dân
Một thuở gian lao đồng cõng gánh
Bao thời khổ nạn cáng muôn phần
Năm cùng Tết khởi cùng tâm nguyện
Nhịp sống giao hòa rạng cõi nhân ...
    Quảng Trị, 30/01/2025.
    Mai Vân- VTT.

NHÀ NÔNG VÀ LỄ TẾT

Giống ủ mầm bung rể nõn ngời
Ta liền rạch rãnh đánh mùn tơi
Chờ khi nước cạn rồi san phẳng
Đợi hẳn vồng êm ném hạt thời …
Chạn trũng vài hôm đà xuống mạ
Nương đồi ít bữa chẳng nào lơi
Việc đồng tất tật đâu vào đấy
Cận tết nhà nông quả rối bời …
    Mai Vân- VTT; 21/01/2025.

LỆ TẾT CỔ TRUYỀN
    (Bát vận đồng âm).

Cổ tục xưa rày khắp mọi nơi
Hai ba khởi tết Táo lên trời
Sân đình ngất ngưởng nêu quần vợi…
Nẻo xóm tưng bừng phướn lả lơi
Đâu cũng câu chào đồng giọng ới…
Cùng bao khách dạo lẫn mua thời
Niềm vui lễ hội dần dà tới
Tận sướt qua rằm mới vãn chơi …
    Mai Vân-VTT, 23/12/25( 24/Th.Chạp/G.Thìn).

CẬN TẾT

Cận Tết luân vòng dự tất niên
Từ thôn đến bạn, cháu con liền
Đồng bao chuyện khác đà lên lịch
Với lắm việc vàn phải sắp phiên
Bấy sản vật bày âu thường vẫn
Cùng bao vị cúng lệ như truyền
Muôn nhà cảm thấy sum vầy lắm
Ý nghĩa vô cùng tiệc đoàn viên…
    Mai Vân-VTT, 27/12/25 (28 Th. Chạp)

GIAO THỪA

Pháo nổ râm ran khắp nẻo trời
Giao thừa điểm khắc rộn ràng nơi
Chuông chùa nhịp gõ ngân lừng tiếng
Lễ Thánh kinh cầu gióng giả lời
Cảm rét tái tê đà thấu đỗi
Nghe phùn lất phất khác thường ơi!
Xuân về Ất Tỵ nay trầm lắng
Bởi Tết nhằm khi lạnh quá trời…
    Mai Vân-VTT, 28/01/25( 29/Th. Chạp GThìn)

MỒNG MỘT TẾT

Ngoài đường lặng ngắt chẳng ai nào
Mưa phùn lả tả buốt nhường bao
Trong nhà quạt sưởi tăng tần suất
Trước cửa bấc se tới tấp vào
Ủ chiếc mền bông thời cứ vẫn
Khoác cùng áo dạ nỏ nghe sao
Thôi đành ráng đợi qua mồng một
Ắt hẳn trời thương tạnh ráo nào …
    Mai Vân-VTT, 31/01/25. ( Mồng một Tết)

MỒNG HAI TẾT …

Nắng rực chân trời thấu nỗi ai
Dương bừng bấc chửng đúng mồng Hai
Sương là đà tạc màu nhân thế
Gió khẽ khàng bung phấn nhụy đài
Cũng lắm người thăm đồng kẻ viếng
Nào bao khách tới lẫn ra dài
Rặc đường xe cộ mang đèo chở
Tết vậy xuân vầy thỏa nỗi ai! …
    Mai Vân-VTT, 31/01/25. (Mồng Hai Tết).

LỆ TẾT XƯA RÀY…
(Mồng Một Tết Cha, mồng Hai Tết Mẹ,
mồng Ba Tết Thầy).


Lệ Tết xưa đồng tục thế nhân
Rằng ba ngày Tết hẳn luôn cần
Tết CHA* mồng Một thăm dòng tộc
Tết MẸ* ngày Hai viếng ngoại thân
Đảnh Phật nhất tâm cầu Tết phúc
Xuất hành định hướng Tết an phần
Ân SƯ* nghĩa đệ hôm Ba Tết
Tết vẹn ân tình đúng hiếu nhân…
    Mai Vân-VTT, 31/01/2025.

    * Hai bên Nội - Ngoại & Thầy cô…

 

READ MORE - CHÙM THƠ MỪNG TẾT ĐÓN XUÂN - Mai Vân VTT.

Saturday, March 1, 2025

LÃO HOANG - Truyện ngắn Hoàng Thị Bích Hà



LÃO HOANG


    Lão là một người tài hoa từ văn chương chữ nghĩa cho đến những tài chẵn, tài lẻ gì trong cuộc sống, lão đều có. Lão được hưởng hoa tay khá nhiều. Trời dành cho lão nhiều ưu ái mà cũng đưa lão nhiều thử thách. Càng thử thách lão càng bộc lộ tài năng vượt trội.

    Lão cùng trang lứa với mình, đi qua những biến cố, thăng trầm chung của lịch sử, dĩ nhiên không tránh khỏi những điều bất đắc ý. Vì thế 20 tuổi lão cũng như mình vào đời là tay trắng, (về cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng) đến bây giờ mình cũng đã không còn trắng nữa. Cũng gọi là ổn định. Còn lão so với dân dính dáng đến văn chương như tụi mình đều gọi lão là “đại gia phố núi”. Nhưng so với Vượng Vin thì lão chưa là gì, chỉ là khá giả hơn tụi viết lách như mình mà thôi!

    Nói một chút vì sao cùng trang lứa, sao mình không gọi là bạn cho nó có vẻ trẻ trung mà phán một tiếng nghe già chát là “lão”. Ấy là từ lúc lão tứ tuần đã có dấu hiệu hơi hói, hơi thôi, lão tự đặt cho mình cái tên là “lão Hoang” cho có vẻ hợp với cái trán hơi rộng và láng của lão, và còn hợp với tính cách hoang nghịch từ lúc nhỏ của lão nữa. Lão học giỏi, nói tếu táo vậy chứ tốt bụng được bạn bè nội trú hay trên lớp chuyên văn tin cậy và quý mến. Lão cũng đào hoa chứ chả chơi (nói nhỏ thôi kẻo vợ lão nghe là cấm tiệt lão về Huế một mình). Mỗi lần về Huế, lão ới cà phê một tiếng là tập trung không dưới tá người đủ cả nam và nữ.

    Nghe nói lúc 15-16 tuổi, lão cũng hay đi ngang nhà cô bé nào đó trong xóm của người bà con của lão. Đứng lấp ló ngoài hàng chè tàu, chó sủa ing ỏi lên, bà nội cô bé ấy hỏi vọng ra:

    -Đứa mô ngoài rứa bây!

    -Dạ con xin nắm lá chè tàu.

    -Ừ con cứ hái đi!

    Nghe có bữa cậu còn viết thư nữa, viết bỏ vào trong ống tre, “cậu bắt chước Kim Đồng”. Gặp ngày Chủ nhật cô bé ấy ngủ nướng. Trưa trợt mới dậy. Thế là cậu chuồi cái “ống tre Kim Đồng” có tài liệu ấy vào trong ngõ chè tàu. Gặp lúc ông nội cô bé đi ra, chợt thấy cái ống tre, nhặt lên đem vào nhà, lấy tài liệu ra đọc xong không nghe nói năng chi. Cho đến bây giờ nàng ấy vẫn không biết nội dung trong tài liệu ấy là gì! Sau vụ gửi thư bất thành, lão biến mất!

    Năm tháng trôi qua, trưởng thành, bạn bè vào đời mỗi lối rẽ khác nhau. Mấy chục năm sau gặp lại trên fb cũng vui, cũng nghịch ngợm cũng hài hước, giỡn búa xua vậy. 

    Trở về thời học tiểu học, cậu học giỏi. Ba cậu là công chức hộ tịch ở quận Quảng Điền trước 1975, mẹ tần tảo ruộng vườn, giỏi giang và chăm con lắm. Cậu được cha mẹ đầu tư cho ăn học chu đáo. Mới lớp 5 là 11 tuổi đã cho lên Huế học (lên dinh). Mới 11 tuổi mà khăn gói lên trọ học thành phố cách nhà khoàng 10 km. Cậu đang học lớp 5 thì đất nước sang trang, mọi thứ đều thay đổi và trường học cũng vậy. Cậu thiếu niên ấy lại phải quay về làng xin học lại lớp 5. Chiến tranh loạn lạc mất giấy tờ sao đó, cậu lại phải học lại lớp 5 thêm năm nữa, rồi do học giỏi được tuyển vào Huế học lớp chuyên văn của tỉnh Bình Trị Thiên thời ấy. Ở nội trú học tại trường Nguyễn Chí Diễu bây giờ, lại phải học thêm nửa năm lớp 5 nữa, vậy chỉ học lớp 5 mà cậu học mất 2, 5 năm. Dù ở làng hay lên Huế cậu đều được bầu làm lớp trưởng. Oách thế chứ lị! Rồi tiếp tục học cấp 3 tại trường Hai Bà Trưng, khi hai lớp nhập một cũng lại được bầu làm lớp trưởng: “Tham quyền cố vị thiệt chơ!”. 

    Cậu học giỏi, lanh lẹ, hoạt bát được thầy cô tin tưởng, bạn bè quý mến. Như vậy cậu ăn cơm nhà nước từ năm lớp 5 cho đến hết phổ thông là 7 năm trời cậu làm học sinh nội trú. Vậy mà nỡ lòng nào không cho cậu học tiếp sau khi xong phổ thông? Mỗi dịp gặp nhau nói chuyện, kể về thời gian sau tốt nghiệp lớp 12, cậu còn ngậm ngùi mắt nhìn xa xăm như hồi tưởng lại một đoạn đời đa đoan, đắng chát. 

Trở lại chuyện cậu bạn, học thì giỏi nhưng cũng hoang nghịch lắm! Nay già rồi vẫn hoang. Trên fb viết status thường xuyên, có cái nhìn sắc sảo về cuộc sống nhưng hoang lắm, vừa hóm hỉnh, vừa thâm thúy. Có những bài hài quá, cậu bộc tệch hơi trần trụi, mình đọc mà chẳng dám like. Để cho đa số đàn ông con trai đọc cười và tương tác với nhau thôi!

    Cậu học xong phổ thông, bị vướng chút về hồ sơ nên cậu không vào Đại học mà rẽ ngang vào đời theo một lối đi riêng, đầy thử thách nhưng cũng là cơ hội để cậu chứng chứng tỏ bản lĩnh của mình. 20 tuổi xếp bút nghiên lại, rủ thêm người bạn nữa vào Đaklak lập nghiêp. Vào đây chân ướt chân ráo vậy mà cậu nhanh chóng tìm được chỗ nương thân tại xứ sở này. Việc đầu tiên là cùng nhóm bạn địa phương (do cậu chơi được nên bạn bè thổ địa kết nạp cậu vào nhóm) lên rừng đốn củi bỏ mối cho một lò đường. Cậu trong dáng vẻ thư sinh chẳng làm được việc nặng. Tuy nhiên nhóm bạn đã làm hết đốn cây, chặt củi mang vác,…cậu chỉ là chân sai vặt, tuy nhiên, bạn bè yêu quý nên rồi cũng chia đều tiền công cho cậu. Vào xứ lạ, để kiếm kế sinh nhai, giải quyết vấn đề tài chính ban đầu vậy, cậu cũng sống được, để trụ lại nơi này. Và cơ may đã đến, thấy cậu thông minh, ăn nói lễ phép, ông chủ lò đường quý cậu. Ổng cũng mê văn chương, mê thơ. Nghe nói hồi đó cậu đọc thơ thầy giáo chủ nhiệm (Thầy Mai Văn Hoan dạy chuyên văn của cậu ở Huế) cho ổng nghe, chứ lúc đó cậu chưa làm thơ nhiều. Ông chủ khoái cậu, rồi giao tiền bạc cho cậu đi giao dịch với khách hàng. Cậu làm tròn vo, trung thực. Tiền bạc đâu vào đấy, mạch lạc ngăn nắp. Sau này ông chủ lò đường gả cô con gái đầu mới 18 tuổi xinh xắn cho cậu. Rồi từ đó, sổ sách tiền bạc, cậu được nhạc phụ tin tưởng giao cho mà hạch toán giao dịch, làm ăn. 

    Thời gian đầu, gia đình nhỏ của cậu ở một huyện cách thành phố 12 km. Năm 1990, cậu lên TP vì được bà chị con bác ruột sang cho quầy hàng giày dép. Thế là vợ chồng cậu lên chợ lớn nhất của TP Buôn Mê Thuột kinh doanh giày dép với cửa hiệu Lệ Thanh. Căn hàng đẹp, rộng, vị trí thuận lợi, vợ chồng cậu làm ăn phát đạt. Rồi gia đình cậu vừa kinh doanh, vừa sản xuất giày dép. Cậu thiết kế mẫu mã, rồi cho thợ gia công mà cậu chẳng học nghề ngày nào cả, cứ nhìn là tự học mà làm, cứ như là liếc xéo là “ăn cắp” được nghề vậy. Bởi vậy bạn bè chúng tôi mới tròn mắt về độ tài hoa của cậu. Có hoa tay phải biết, viết thư pháp nữa, làm thơ, viết văn, viết phóng sự thường xuyên trên fb như một nhà báo ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng vậy! Dần dần thấy nhập hàng Sài gòn lên bán, bỏ sĩ và bán lẻ hiệu quả hơn. Thế là vợ bán lẻ, chồng bán sĩ, đóng mối hàng cho các vùng lân cận. Cậu có gia đình hạnh phúc, vợ đẹp con ngoan, làm ăn thuận buồm xuôi gió.

    Hai năm nay thấy lão cạo trọc đầu, không biết cậu thay đổi phong cách hay tu theo hướng nào. Mình chẳng dám nói chuyện hay tương tác gì. Vì mình là người nhập thế, nói năng lỡ chạm vào cái đạo lão đang tu ngại quá. Hơn nữa, với mình, bạn bè dù khá thân nhưng khi bạn bè đã có gia đình hoặc có người yêu là mình cứ tầm nhìn xa trên 10 km cho chắc ăn, khỏi sợ hiểu nhầm, văng mảnh mệt.

    Cho nên lúc nào bạn bè mình giỡn bà lơn là mình nhắc:

    -Nói cho sướng miệng hí, mụ vợ cầm roi sau lưng kìa, lên fb mà giỡn bà lơn coi chừng. Mụ cấm chơi fb luôn chơ ở đó mà nói bà chẻm!

    -Bước vào tuổi hươu nai, vợ lão bảo lão nghỉ ngơi được rồi. Nhưng năm ngoái, lão lại bày ra một hướng kinh doanh mới hợp với tuổi và tính cách quảng giao, nhiều bạn bè như lão là mở quán cà phê tại nhà. Cửa hàng giày dép Lệ Thanh vẫn duy trì do vợ lão đảm nhận, còn cửa hàng bán sĩ lão tặng lại con gái. Còn lão “bán nước” gồm cà phê và nhiều thức uống khác. Cái này lão cũng không học nghề, đi uống quen rồi về tự học, tự pha chế mà ai cũng khen ngon. Bạn bè lão đông, nên quán bán được, lúc nào cũng có khách rộn ràng. Lão bán buổi sáng, trưa đóng cửa nghỉ ngơi, chiều đạp xe đạp địa hình- niềm yêu thích của lão với nhóm bạn, hoặc nhậu với bạn bè. Cuộc đời của lão vậy là thành công ngoài mong đợi! Bây giờ mở quán cho vui, cũng là cái nơi để tụ họp, kết nối bạn bè. Lão mà không mở quán cà phê thì lão cũng đâu có ngồi ở nhà, sáng chiều đều có mặt quán này này quán nọ, phong lưu phết. Lão mở quán hóa ra lại hay. Mình khen lão có hướng đi đúng. Lão gật gù, nheo mắt cười, đáp gọn lỏn:

    -Chuyện!

    Thời bao cấp, bọn mình trong biên chế nhà nước lương không đủ sống, giật gấu vá vai, sau này đến thời kỳ mở cửa, đời sống bắt đầu tạm ổn, khi bọn mình sắm được xe máy đi làm là cậu đã cưỡi ô tô vù vù về làng rồi. Nhà mặt phố, đi ô tô láng cóng, hai cửa hiệu kinh doanh. Thiệt đúng ra đi tay trắng, “tay không bắt giặc”. Khi trở về cố xứ, cậu đã “mặc áo gấm” về làng ngon lành cành đào. Như vậy lúc thiếu thời cậu bị vật cản trên bước đường công danh do yếu tố khách quan và lòng đố kỵ hẹp hòi của một ai đó ở địa phương. Ganh ghét, đố kỵ, sợ đi ra phát triển hơn nên họ tìm cách tác động, kìm hãm bằng việc phê lí lịch sao để “dìm hàng” người ta thì mới chịu. Có những trường hợp giấy báo trúng tuyển về, họ ỉm luôn, không phát. Nhưng rồi dù ai hại thì cuối cùng bằng trí tuệ, sự nổ lực cố gắng và dĩ nhiên vẫn có may mắn mỉm cười cuối cùng đi đến thành công.

    Chúc mừng người bạn của tôi, một tấm gương bản lĩnh và vượt khó, đáng để cho con cháu học tập. 

    Saigon ngày 21/01/2024.

    Hoàng Thị Bích Hà


READ MORE - LÃO HOANG - Truyện ngắn Hoàng Thị Bích Hà

GÃ KHỜ HAY THẰNG NGỐC CÒN SÓT LẠI Ở ĐẦU THẾ KỶ 21 NÀY? – Nguyễn Bàng

  

Nhà giáo, nhà văn Nguyễn Bàng

 

    Biết tôi hay lò dò lên mạng để tìm đọc dăm ba thứ thay vì phải đọc báo in, nghe đài hay xem nghe truyền hình thời sự nhưng lại là một ông già không biết chơi Phây, không biết Gúc để tìm tòi các trang mạng hay, nhà văn Đặng Xuân Xuyến đã gửi Mail chỉ đường dẫn mời tôi đọc CHUYỆN CỦA GÃ KHỜ, một truyện ngắn anh viết năm 2006, ra sách năm 2007 (in chung) nhưng giờ mới post lên blog của anh và gửi một số trang và như anh nói gửi để tôi đọc cho vui. Chính vì thế, khi nhìn vào tên truyện, tôi ngỡ mình sẽ được đọc kiểu truyện chàng khờ với hình tượng nhân vật trung tâm là các anh chàng ngốc nghếch với những hành động, việc làm… ngây ngô ngớ ngẩn dại khờ đã đem lại tiếng cười sảng khoái và những trải nghiệm vô cùng lí thú để từ đó người nghe, người đọc rút ra những bài học cho bản thân. Nhưng đọc xong CHUYỆN CỦA GÃ KHỜ, tôi chẳng được vui tý nào mà lại cảm thấy đắng lòng khi nhận ra gã Khờ này phải chăng là một THẰNG NGỐC VIỆT NAM còn sót lại ở đầu thế kỷ 21 này.


    Đúng là gã Khờ của Đặng Xuân Xuyến không giống những chàng ngốc, những thằng dại khờ như trong các truyện dân gian của ta với cái ngốc cái dại không biết để đâu cho hết khiến mọi người phải ca thán bảo nhau:
 

    Một đêm quân tử nằm kề

    Còn hơn thằng ngốc vỗ về quanh năm.

 

    Hay:
 

    Con vợ khôn lấy thằng chồng dại

    Như bông hoa lài cắm bãi cứt trâu

 
mà gã đã từng là một thằng ngốc đại gia trong xã hội Việt Nam đương thời “đã từng vụt sáng chói lóa trong mắt mọi người”.
 
    Những chàng ngốc trong truyện dân gian vì ngốc quá nên luôn bị lừa như có anh mười năm đi ở cho lão trọc phú chỉ được ba nén vàng giả nhưng cầm trên tay, anh ngốc cứ tưởng là vàng thật. Rồi chàng hí hửng muốn đi du ngoạn khắp nơi, đầu tiên có kẻ gạ chàng ta đổi 3 lạng vàng lấy sáu nén bạc mà thực ra chỉ là sáu miếng chì, rồi có kẻ gạ đổi 6 miếng chì lấy bó "lụa đinh kiến" quý hiếm mà thực ra chỉ là bó giấy dó, rồi đổi bó giấy dó lấy cái “thiên địa vận” biết trước mọi việc trên thế gian mà thực ra chỉ là cái chong chóng, rồi đổi cái chong chóng lấy viên ngọc lưu ly chưa chắc vua đã có được mà thực ra chỉ là một con niềng niễng có đôi cánh xanh đỏ.
 
    Gã Khờ trong truyện của Đặng Xuân Xuyến bị lừa tiền, lừa nhà đi đến cảnh “bây giờ, hắn tiều tụy, thảm thương còn hơn mèo đi kiết” hiển nhiên không phải vì gã ngu đần như chàng ngốc kia mà chỉ vì gã có tính thương người và lòng trắc ẩn. Với tấm lòng tốt đẹp ấy, gã rất tin vào tình người nên đã cho thằng bạn nối khố mượn tiền mà không cần giấy ghi nợ, cũng không cần có người làm chứng, vì vậy khi cần đến đòi lại thì được thằng bạn “nhướng đôi lông mày thô đậm, xoăn tít, nhìn hắn từ đầu xuống chân rồi hô hố cười, bảo hắn là thằng khùng, nếu đói quá, không có chỗ xoay sở thì cầm lấy vài chục nghìn mà đắp đổi qua ngày, việc gì phải diễn trò ngớ ngẩn như thế”. Tiền không đòi được, hắn tìm về lấy lại ngôi nhà nho nhỏ ở ngoại ô đã giao cho thằng em kết nghĩa trông coi. Thằng em kết nghĩa này là một thằng bé đánh giày nhem nhuốc mà gã đã lầm tưởng là người lương thiện nên đã cưu mang đem nó về nhà nuôi ăn học. Nhưng khi đến ngôi nhà, chạy ra đón hắn không phải là thằng em kết nghĩa mà là con chó có tên là “Tình Nghĩa”. Rồi thằng em ấy, khi biết ý định của gã, nó đã không ngượng mồm, nói trắng phớ ra rằng: “Vâng, nhà này mua bằng tiền của anh nhưng em đã làm sổ đỏ đứng tên là chủ sở hữu rồi” và đuổi hắn đi như đuổi một con chó.
 
    Hai cái khờ dại, hai cái sai lớn nhất về sự ngộ nhận tình người đến nỗi gã bỏ ngoài tai những nhận xét tinh tế của vợ gã về ông bạn nối khố và thằng em kết nghĩa, không để tâm đến những lời can ngăn của thị, dẫn đến cảnh “nhà hắn thưa dần rồi mất hẳn nụ cười hạnh phúc của người vợ” và đưa tới cảnh “vợ hắn nằng nặc nộp đơn ly dị”.
 
    Trong một xã hội mà mọi chuẩn đạo đức đang bị băng hoại, dối trá lừa đảo phát triển như nấm độc khắp nơi nơi như: lừa đảo qua mạng, lừa đảo bán hàng đa cấp, lừa đảo xin việc làm, lừa đảo chiếm đoạt tài sản …, gã Khờ đã không thèm nhớ đến lời mọi người vẫn thường bảo nhau: Cho bạn vay tiền: "Đứng" cho vay, "quỳ" đòi nợ, cho thằng bạn nối khố vay tiền mà không cần giấy ghi nợ cũng không cần có người làm chứng. Trong lúc chưa bao giờ câu nói “tấc đất tấc vàng” đúng cả nghìn lần như bây giờ khiến cháu giết bà vì sổ đỏ, anh em ruột thịt đâm chém nhau vì nhà đất, thì gã Khờ lại giao hết giấy tờ và nhà đất cho thằng em kết nghĩa trông coi hộ. Gã Khờ tuy không ngu đần, không kém về trí khôn nhưng đã suy xét, ứng phó, xử sự chỉ với thứ lòng tốt đơn thuần và cao thượng của riêng gã nên mới ra nông nỗi thảm hại hơn cả những thằng ngốc trong truyện cổ dân gian. Thế chẳng phải là một thằng ngốc còn sót lại ở đầu thế kỷ này thì sao! Và thế thì làm sao mà vui được khi nghe chuyện về gã? Họa chăng có một chi tiết làm người đọc vui gượng tý chút, ấy là thấy gã tinh thông về tử vi lý số, biết về mình: “Thôi thì cũng là do số phận. Cung nô của hắn chẳng ra gì thì đành chấp nhận. Đã Tham Lang hãm địa lại đồng cung với Thiên Diêu hãm địa thì đời hắn tàn vì chữ tình là phải.” mà vẫn mù quáng đi đến chữ “tàn”. Thật đúng là “Số thầy thì để cho ruồi nó bâu”!
 
    Kiểu truyện chàng ngốc trong dân gian thường có hai xu hướng kết thúc, hoặc là chàng ngốc phải chết hoặc là chàng ngốc gặp may mắn tìm được hạnh phúc, trở thành người giàu có, khôn ngoan hơn. Gã Khờ trong truyện ngắn của Đặng Xuân Xuyến đã không phải chết vì gã không phải là nhân vật xấu, không bị người đời căm ghét; gã cũng không phải chết để khắc sâu bài học kinh nghiệm sống của con người là: Đừng ngốc nghếch làm việc một cách máy móc thụ động, không biết suy xét vấn đề một cách kĩ lưỡng, không hiểu gì về cuộc sống cả mà phải biết làm chủ được những suy nghĩ và hành động của mình để tránh phải sẽ gặp sự thất bại.
 
    Không bắt gã Khờ phải chết mà rốt cục, Đặng Xuân Xuyến cũng cho gã được gặp may, nhưng trước khi đến với vận may, gã còn phải ê chề nếm thêm ít nỗi nhục nhã đắng cay của thời đại mới.
 
    Ấy là, sau khi biết bình đã vỡ rồi, gã Khờ cũng nhận ra là phải lấy thân mà trả nợ đời cho xong. Đầu tiên, gã vùi mình trong men rượu rồi tự nguyện làm một “Thằng đàn ông bán thân nuôi miệng, một thằng điếm”.
 
    Như đã nói, gã Khờ trong truyện ngắn của Đặng Xuân Xuyến là một kẻ có học. Vậy gã thừa hiểu, ở Việt Nam từ xưa đến nay người ta đã không mấy ưa loại người làm đĩ, cho dù là đĩ cái. Thì kia, cô Kiều của Nguyễn Du trong văn chương Việt Nam tuy đã được Kim Trọng khen ngợi là: “Như nàng lấy hiếu làm trinh - Bụi nào cho đục được mình ấy vay?”, và cô đã sống trong niềm yêu mến của bao lớp người Việt từ bậc thức giả đến kẻ bình dân xưa vậy mà cũng vậy, thế mà mấy lần cô Kiều đã bị cụ Huỳnh Thúc Kháng, một chí sĩ yêu nước gọi là "Con đĩ Kiều""Cái giống độc con đĩ Kiều”
 
    Ấy là đĩ cái vốn đã cùng với mại dâm xuất hiện và phát triển từ thời nguyên thủy huống chi đĩ đực mới chỉ đến thế kỷ này mới xuất hiện. Gã Khờ bất chấp mọi giá làm một thằng điếm, một con đĩ đực vì “Hắn cần tiền. Hắn cần tạo dựng lại cơ nghiệp. Hắn cần được tung hô, cần được trọng vọng như ngày trước. Đời hắn không thể thiếu thứ hàng xa xỉ đó”.
 
    Làm đĩ đực, ấy là con tàu tốc hành để gã nhanh chóng đi tới ga nhặt tiền.
 
    Ngay lần đầu tiên làm thằng điếm đực, gã đã may mắn không phải hầu hạ một máy bay bà già đã sồ sề, nhăn nhúm nhưng thèm khát tình dục mà là gặp một “ả” có “Khuôn mặt đẹp, da lại trắng hồng”. Mới đầu, thấy “Ả đẹp. Hắn cũng thích” nhưng khi vào cuộc gã mới nhận ra ả là một “con vợ đĩ lên đĩ xuống, đĩ ngang đĩ dọc mà thằng chồng cấm dám ho he”, một “con đàn bà đĩ thõa đang lên cơn động đực”. Thế là “Hắn không thích cuộc chơi này nhưng hắn không còn sự lựa chọn” vì gã cần tiền như trên đã nói và thêm nữa vì gã sợ cái thằng vừa dẫn mối vừa bảo kê cho ả mua dâm gã, với “Một giọng nói sắc gọn, rờn rợn vang lên”:
 
    - Làm bổn phận đi. Muốn chết à?
 
ở đằng sau cánh cửa.
 
    Hầu hết các truyện dân gian về các chàng ngốc đều kết thúc có hậu như gặp vua được vua ban thưởng một chức quan trong triều đình và sống cuộc đời giàu có sung sướng hoặc nhờ nói mò mấy câu văn chương học lỏm mà cuối cùng được hưởng hạnh phúc. Nhưng phổ biến nhất là các chàng ngốc đều may mắn có được cô vợ thông minh hết lòng vẽ đường chỉ lối cho chồng làm ăn nhưng ngốc vẫn hoàn ngốc, hết lần này đến lần khác đều thất bại khiến người vợ bị người đời mỉa mai muốn tự tử cho xong đời nhưng rồi vì lòng thương chồng các nàng đã bỏ ngay ý định tiêu cực đó, quyết tâm tìm cách giúp chồng trở thành người khôn ngoan hơn.    
 
    Đặng Xuân Xuyến cũng dành cho gã Khờ của mình một kết cục có hậu tuy rất khác các truyện dân gian. Gã được một người 12 năm trước đã chịu ơn gã. Người ấy, khi xong việc để lại cho gã một bức thư: “lấy lại đầy đủ giấy tờ ngôi nhà từ tay thằng em kết nghĩa” của gã bằng cách làm cho: “Nó thua bạc, gán nhà trả nợ theo đúng kịch bản mà em cùng nhóm bạn thân dàn dựng”. Người ấy cũng cũng lấy lại “sợi dây chuyền “bảo bối” mà anh rất quý, bị thằng bạn nối khố của anh chiếm đoạt” cùng “Số tiền thằng bạn nối khố lừa đảo, em cũng đã đòi lại và chuyển vào tài khoản cá nhân của anh”. Bằng cách: “dùng các chứng cứ phạm pháp “uy hiếp”, bắt tên khốn kiếp phải trả lại anh số tiền đã chiếm đoạt, bọn em đã chuyển cho nhà chức trách những bằng chứng phạm pháp của nó, bắt nó phải trả giá cho những tội ác đã gây ra”
 
    Một cái hậu tưởng như mơ, đẹp quá sức tưởng tượng khiến CHUYỆN CỦA GÃ KHỜ như một cổ tích hiện đại và nhân vật Gã Khờ thấy lại lòng yêu trời, yêu đất và yêu cuộc sống: “Hắn bước ra sân, ngước mắt nhìn bầu trời xanh ngắt. Tiếng họa mi nhà ai lảnh lót làm hắn lặng người, rồi bất chợt hắn mỉm cười.”
 
    Một số bạn đọc cho rằng: “kết thúc truyện lộ bàn tay sắp đặt của tác giả quá”, nói như các nhà phê bình văn học là tô hồng quá. Thì tác phẩm văn học là đứa con tinh thần của nhà văn nên nhà văn tạo dáng cho đứa con tinh thần ấy của mình ra sao là tùy thích. Vì vậy tôi có phần đồng ý với nhận định trên của người đọc. Nhưng đọc xong CHUYỆN CỦA GÃ KHỜ, tôi có cảm nhận trong sự sắp đặt lộ liễu ấy, Đặng Xuân Xuyến đã rất muốn giải trình cùng bạn đọc những suy nghĩ ẩn dấu bên trong mà tác giả không thể nói trắng ra được. Theo tôi, thì đó là:
 
    Đành rằng thời đại ngày nay ở nước ta không còn vua nên gã Khờ sao còn được vua cứu giúp và ban thưởng. Đành rằng, vợ gã Khờ đã cám cảnh kiểu thương người một cách mù quáng của chồng, đã ly dị gã nên gã đâu còn được cô vợ thương yêu giúp chồng khôn ngoan hơn trong cách sống của một xã hội đang loạn chuẩn đạo đức để xóa bỏ ảo tưởng về sự lãng mạn của tình yêu và sự chân thành của tình huynh đệ, bằng hữu. Không có vua ban thưởng, không còn vợ giúp khôn nên phải có một người 12 năm trước đã chịu ơn gã nay ra tay cứu giúp gã. Như thế cũng hợp lý.
 
    Nhưng hà cớ gì người đó không phải là một người Việt đang sống cùng gã trên giải đất hình chữ S này mà lại phải là một người Nhật gốc Việt, nói một cách khác là một người Việt đã dời xa xứ sở Thiên đường Xã hội chủ nghĩa của mình để đến sống ở “Đất nước Mặt trời mọc” tư bản đang giãy chết. Bao nhiêu luật lệ để đâu, bao nhiêu người Việt đứng về lẽ phải đi đâu mà phải để người Nhật gốc Việt đó về nước và như có phép lạ, lấy lại cho gã tiền bạc đã bị thằng bạn nối khố bất lương quỵt nợ và nhà cửa đã bị thằng em kết nghĩa chó chết chiếm đoạt. Đã thế người đó còn để lại trong thư cho gã những lời lãng mạn đẹp như hoa hồng buổi sáng:
 
    “Vâng! Nhất định khi trở về Việt Nam em sẽ đưa vợ con đến chào anh. Lúc bấy giờ, em sẽ thoải mái được nói lời cám ơn anh, cám ơn vị ân nhân đặc biệt của mình.
 
    Ps: Anh!
 
    Chị vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Hãy đến làm lành với chị để các cháu được sống trong vòng tay yêu thương của cả bố, cả mẹ.”
 
    Và vì thế tôi coi nhân vật GÃ KHỜ trong truyện ngắn của Đặng Xuân Xuyến là một THẰNG NGỐC VIỆT NAM còn sót lại ở đầu thế kỷ 21 này. Một thằng ngốc hiện đại nên mới có được sự may mắn từ những phép màu hiện đại như khả năng kỳ tài của anh chàng người Nhật gốc Việt kia. Tôi thấy mình cần phải đọc CHUYỆN CỦA GÃ KHỜ này kỹ hơn và ngẫm nghĩ sâu hơn?
 
                                             Sài Gòn, thứ sáu 09-09-2016
                                      Tác giả, nhà giáo NGUYỄN BÀNG
                             
                                           Email: bnguyen37@gmail.com

 

READ MORE - GÃ KHỜ HAY THẰNG NGỐC CÒN SÓT LẠI Ở ĐẦU THẾ KỶ 21 NÀY? – Nguyễn Bàng