Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Saturday, November 30, 2013

CHÂU ĐỐC MỘT TÌNH YÊU - thơ Trúc Thanh Tâm




Nắng gượng thở, mây thả hồn trên núi
Lá bồ đề reo tiếng phạn vi vu
Ba nhánh sông, phù sa như tươm mật
Phía Cồn Tiên, huyền ảo chút sương mù !

Quê lụa Tân Châu, mùa xuân khép nép
Bỗng thèm thương màu áo tím sen bay
Và, lòng anh ngập tràn mơ ước cũ
Buổi ban đầu, tay chẳng muốn rời tay !

Quán bến tàu, ngụm cà phê đăng đắng
Bay qua tay sợi khói thuốc treo hồn
Bạn bè nhớ, quên đầy trong ngăn kéo
Nhìn cuộc đời cứ bàng bạc như sương !

Chuông giáo đường ngân vang vào nỗi nhớ
Dõi mắt nhìn, biền biệt những chốn xưa
Trên ngã rẽ, khi buồn,vui đối mặt
Nói bao giờ cho hết chuyện nắng, mưa !

Anh với em, ân tình cùng chia sẻ
Vườn ái ân, ngày tháng lạ đâm chồi
Mở cánh cửa cho lòng nghe chim hót
Đời dẫu gì, cũng đáng sống em ơi !

TRÚC THANH TÂM
 (Châu Đốc)


READ MORE - CHÂU ĐỐC MỘT TÌNH YÊU - thơ Trúc Thanh Tâm

THIÊN ĐƯỜNG LÊN NGÔI - thơ Phan Minh Châu




BQT Tạp chí Đất Đứng và cọng tác viên trước cổng quán cà phê Tình Trăm Năm. Ảnh từ trang Núi Điện  của  La Ngạc Thụy



Viết tặng anh Châu Thạch,
chị Hoài Huyền Thanh và Phương Hà


Sáng nay vào Đất Đứng
Bắt gặp bài thơ anh
Bao buồn vui vây quanh
Bên cốc cà  phê phố
Một cái tên rất lạ
Ấm áp bao nghĩa tình
Quán cà phê Thần Thoại
Để nỗi niềm rưng rưng
Chị đọc thơ anh nghe
Anh đọc thơ tặng chị
Những câu chuyện cuộc đời
Trầm luân và giản dị
Có còn gì chia… nhau
Khi tuổi đời đã xế
Tình yêu vốn nhiệm màu
Cho những lần san sẽ
Chị như những cánh chim
Tự phương trời xa lắc
Anh từ nơi Đất Đứng
Tụ nhau về nơi đây
Gặp nhau ở chốn này
Những tâm hồn rất thật
Mai kẻ còn người mất
Vẫn hương lồng trong tay
Còn hẹn một ngày mai ?
Hay những ngày xa tít
Xin gởi mối tình này
Qua tình yêu mới chốm
Thần Thoại ơi Thần Thoại
Giờ mới nghe tên người
Bao buồn vui chảy xiết…
Để thiên đường lên ngôi

    PHAN MINH CHÂU


READ MORE - THIÊN ĐƯỜNG LÊN NGÔI - thơ Phan Minh Châu

Friday, November 29, 2013

LỤT - chùm thơ Nguyễn Trung Giang



Nguyễn Trung Giang


LỤT

Mẹ vất vả song nồi cùng chén đũa
Mây mùa thu vần vũ chớp triền đông
Lụt săm soi lạnh vờn lưng từng bữa
Hạt vào chắc chưa chín ở ngoài đồng.


Góc lúa lững cối chày đè thúng mũng
Đạp mùa đông lên bông hạt còn xuân
Mẹ heo may thẫn thờ cong dáng đứng
Khấn lâm râm con nước cứ lên dần

Con nước bạc nhấp nhô màu tuổi tác
Nhẩm trên tay lần lữa một đàn con
Mẹ tẩn mẩn ngồi chắt chiu từng hạt
Sóng bên thềm chao ngọn vỗ hoàng hôn.


BÃI TRƯỜNG

Giã mùa áo trắng ra đi
Dùng giằng sách vở níu ghì chân son
Bụi bay lên mắt mi buồn
Vẫy tay đăm đắm cuộn cuồn bờ xa
Phượng rơi đốm lửa tình hoa
Đường chung áo trắng vậy mà lạc nhau
Mai sau con chữ không nhàu
Trắc bằng ta nắn bể dâu cung đời.


THẦY ƠI!

Cha nhọc nhằn chiếc áo
Mẹ tần tão chén cơm
Thầy cho con con chữ
Hành trang con vào đời.

Đi qua vùng nước xoáy
Con nhớ tới chiếc neo
Ngày xưa thầy để lại
Thầy ơi! Con mang theo.

Nguyễn Trung Giang


Nguyễn Sơn
Sinh: 1951
Quê quán: Trung Đơn, Quảng Trị
Địa chỉ hiện tại: Ấp 3, Tân Hiệp, Long Thành, Đồng Nai
ĐT: 01646229925






READ MORE - LỤT - chùm thơ Nguyễn Trung Giang

Thursday, November 28, 2013

TÌNH ANH - thơ Hoàng Đình Chiến





Tóc anh bạc trắng mây trời
Tóc em xanh mướt lý lơi … Sông Cầu
Tình anh toa thuốc nhiệm mầu
Nhuộm tóc em tuổi “giã trầu” vẫn đen.


Tháng 11-2013

HOÀNG ĐÌNH CHIẾN
READ MORE - TÌNH ANH - thơ Hoàng Đình Chiến

HƯƠNG TÓC - thơ HoàngAnh 79




Ơn em suối tóc ngang vai
Để cho nắng ửng ban mai ngợp trời
Ơn em suối tóc tinh khôi
Gần em sao lạ, tim bồi hồi run.


Ơn em suối tóc bao dung
Tuyệt vời chín nhánh Cửu Long đất bồi
Em ơi con gái một thời
Tóc em thánh thiện ai người vuốt chưa?


Tóc em ngấn giọt sa mưa
Sợi long lanh mượt ướm vừa bàn tay
Ví dù ngọn gió thôi bay
Thì nghìn sợi tóc vẫn say tím chiều.


Bên em phút bất thần yêu
Đất trời dan díu trao liều nụ hôn.


Mùi hương tóc quyện vào hồn
Dặm đường lữ thứ, bồn chồn nhớ quên.


Ngày 11/10/2013
HoàngAnh 79

Tên: Hồ Mạnh Phi Hùng.
Bút hiệu: Hoàng Anh 79.
Sinh ngày 14/09/1973.
Đt : 0918.974.522.
mail: homanhphihung.mt@gmail.com
Đc nhà : 1S5 Lương Văn can, Chung cư Bình Khánh, Bình Khánh, Long Xuyền, An giang.
Blog cá nhân : hoanganh79.blogtiengviet.net






READ MORE - HƯƠNG TÓC - thơ HoàngAnh 79

CÓ MỘT LOÀI HOA - thơ Mặc Phương Tử














Phóng tác theo bài
“Hoa sen trên tuyết”
Bản dịch của Nguyên Phong.                                



Mênh mông trời xứ tuyết
Phong kín bụi sương mờ
Lung linh màu diễm tuyệt
Thắp sáng bên trời thơ.

Bóng ai nhòa sương cát
Hồn ai chìm biển sâu
Thời gian màu đổ nát
Đời muôn hướng về đâu ?

Lối xưa màu cỏ biếc
Đá phơi nẻo tà dương
Ai hay đời sinh diệt
Dấu rêu nhạt chiều buông.!
Tìm đâu trong cuộc vô thường
Ta qua mấy nẻo trời sương luân hồi.

Bên trời đầy gió bụi
Bên đường đầy lệ sương
Một cành hoa nở vội
Màu trắng của tình thương.

Nhưng lòng hoa không héo
Vì là hoa vô danh
Mùi hương về khắp nẻo
Miền thanh khiết tinh anh.

Hoa nghe gió gào thét
Cuồng nộ giữa mênh mông
Lặng thầm trong sương cát
Mây trời trong mắt trong.
Vô thường giọt lệ hư không
Tâm kinh vẫn rót theo dòng thời gian.

Tình của hoa muôn thuở
Lòng của hoa khơi vơi
Lời kinh hoa vẫn nở
Thắp sáng mọi phương trời.

Kinh truyền từ cát bụi
Tâm truyền về phương tâm
Hạt mù sương chim gọi
Mắt xanh miền xa xăm.

Bây giờ màu sương cát
Là hương hoa cuộc đời
Bây giờ miền ảo ảnh
Là tình thơ muôn nơi.
Từ trong hạt bụi luân hồi
Đã nghe sinh diệt nẩy chồi vô ưu.

Ai hay trong kẻ núi
Đường mây phủ mờ xa
Tháng ngày quên đếm tuổi
Có người ngồi làm Hoa.

Chung quanh mây dệt lụa
Lòng người giữa hư không
Tiếng mõ hòa kinh tụng
Về phương trời mênh mông.

Có một loài chim nhỏ
Bên cửa động nghe kinh
Hồn xanh màu cỏ biếc
Nở nụ cười tâm linh.
Ngàn xưa ai đã vô tình
Làm xao ánh nguyệt gập gềnh lối qua.

Tay góp ngàn sương lại
Long lanh mười phương trời
Tay góp ngàn hương lại
Cho lòng về muôn nơi.

Mắt ai rơi hạt bụi
Lệ ai sầu mênh mang
Cùng người xem mây nổi
Trên đường về bình an.

Ngàn phương trời kinh mở
Trong lòng người, lòng hoa
Chim về nghe hương cỏ
Trong lòng đời bao la.
Từ ngàn xưa, tuyết là hoa
Đến ngàn sau vẫn một tòa sen thiêng.


                      MẶC PHƯƠNG TỬ




READ MORE - CÓ MỘT LOÀI HOA - thơ Mặc Phương Tử

QUẢNG TRỊ ƠI! MIỀN TRUNG NHỚ MÃI – thơ Mai Hoài Thu


Mai Hoài Thu


Quảng Trị ơi! Bao giờ con về lại?
Đêm nằm mơ thấy phố thị Đông Hà,
Nơi quê nhà, ngày khói lửa chiến chinh,
Cầu Hiền Lương chia đôi bờ Bến Hải…

Quảng Trị ơi! Miền Trung nhớ mãi,
Quê mạ nghèo, áo nâu cũ sờn vai,
Bếp lửa hồng, mùa rơm rạ, sắn khoai,
Ngày nắng cháy, đêm gió Lào thổi rát…

Lúa trổ đồng, hương vàng thơm bát ngát,
Xa ngái rồi, vắng nhịp võng đong đưa…
Nhớ những ngày gian khổ gió mưa,
Con thiếu áo, ba mạ ngồi run đói...

Góc chuối già, rau tàu bay, lục lọi…
Đọt sắn nồng, dằn bụng, tạm qua cơn,
Nồi cháo bồi: măng, chuối, trộn khoai môn…
Thương mệ lắm, chén cơm đầy sắn độn…

Quảng Trị ơi! Nhớ ngày con mới lớn,
Tám tuổi đầu, biết mót lúa, chăn trâu,
Nước lũ về, lòng canh cánh lo âu,
Cơn bão nộ, cuồng phong, đất trời lở…

Quảng Trị ơi! Hồn con đang nức nở,
Biết bao giờ về lại chốn quê xưa?
Đêm mỏi mòn, khắc khoải bóng già nua,
Rời quê mạ, năm con mười bốn tuổi…

Biền biệt quê người, bôn ba giong ruổi,
Ôi, nỗi nhớ nào, da diết, khôn nguôi!
Lòng cứ nhủ, sẽ về thăm quê mạ,
Sống lại những ngày nắng lạ khát khao… 

Nằm trên đồi nghe khúc hát Nam Giao,
Tắm lại dòng sông, mưa rào dịu mát, 
Ngắm khói lam chiều, mây trôi bàng bạc,
Tìm lại những ngày xao xác, lạc nhau… 

Thả mái chèo, khua sóng nước, giăng câu,
Vào thăm Hương Giang, Văn Lâu, ngày cũ,
Ghé quán com nghèo Âm Phủ, chùa rêu, 
Xoa dịu nỗi niềm lưu lạc cô liêu... 

Quảng Trị ơi! Mây trời xa vời vợi,
Tuyết quê người che phủ kín tim côi,
Làm răng về, ôm lại ánh trăng rơi,
Ôi, quê mạ… ngàn đời tim đau nhói… 

San Jose, 10/20/12
Mai Hoài Thu 



READ MORE - QUẢNG TRỊ ƠI! MIỀN TRUNG NHỚ MÃI – thơ Mai Hoài Thu

Thơ vui: XA RƯỢU - thơ Độc Hành





Rượu ơi tôi giã từ anh
Đừng gần nhau nữa thỏ thành sói hoang
Có anh chân bước hai hàng
Xa anh đi đứng vững vàng dễ thương
Có anh tôi ngủ giữa đường
Xa anh tôi ngủ trên giường vợ ngoan
Có anh cháy ruột cháy gan
Xa anh sức khỏe bình an đời người
Có anh thiên hạ chê cười
Xa anh mắt lại sáng ngời như sao
Có anh tay búa tay dao
Xa anh khỏi chảy máu đào tâm can
Có anh chén bát nát tan
Xa anh bàn ghế đàng hoàng mới toanh
Có anh đời mới đứt phanh
Xa anh đời cũ trở thành giấc mơ
Có anh gió đánh rách cờ
Xa anh gió thoảng phất phơ cờ hồng
Có anh công việc chất chồng
Xa anh mọi việc công, nông vẹn toàn
Có anh pháo mã khoan khoan
Xa anh xe tốt thẳng hàng tấn công
Có anh đường thẳng đi cong
Xa anh vượt suối băng sông vững vàng
Có anh sạch bạc hết vàng
Xa anh nhà cửa đàng hoàng khang trang
Có anh phát tục khắp làng
Xa anh ăn nói dịu dàng nhỏ nhen
Có anh mũi chảy mắt ghèn
Xa anh mắt sáng như đèn “manson”
Có anh như cẩu ướt lông
Xa anh tựa giống con công vũ trường
Từ nay tôi chẳng vấn vương
Giã từ bạn rượu là đường thăng hoa.

ĐỘC HÀNH




READ MORE - Thơ vui: XA RƯỢU - thơ Độc Hành

HÌNH NHƯ - thơ Bình Địa Mộc







hình như tôi kẻ vừa xa
chốn trăm năm gọi ta bà phải không
đúng rồi, nhưng có lẽ mong
sớm quay lại để hát rong cùng người


hình như ai đã nhoẻn cười
nhìn tôi con trẻ bập bươi bóng mình
nhầm thôi, chỉ thoáng vô tình
ngỡ chăn dắt những bù nhìn cửa quan


hình như nước mắt sắp tràn
khóc tôi hay bụi trần gian vướng vào
không sai, song chẳng là bao
tiếc gì ngấn lệ trước hào quang vua


hình như cửa đóng phên lùa
gió một cơn thoảng qua khua ngọn đèn
ấy là, bất chợt đêm đen
mai kia trời lại sáng quên cả rằm


hình như tôi vẫn đang nằm
trong tay gầy mẹ hơi ăm ắp đầy
à vâng, xin chúc ngủ say
giấc ngàn thu lẫn nhịp chày cắc cum ...



Sài Gòn, 28.11.2013
Bình Địa Mộc



READ MORE - HÌNH NHƯ - thơ Bình Địa Mộc

Wednesday, November 27, 2013

MÙA XUÂN GỞI NGƯỜI NĂM CŨ - thơ Trúc Thanh Tâm





             (Cám ơn hạnh phúc một ngày
           Với ta cũng đủ đời nầy nợ em)


 Qua con rạch nhỏ về lại xóm
 Thăm người bạn cũ mấy mươi năm
 Vẫn áo bà ba màu tím nhạt
 Mắt buồn, mái tóc đã hoa râm !


 Cây khế năm nào còn sai trái
 Mai vàng nở rực một phía sân
 Dường như hạnh phúc mang hương gió
 Chim hót vườn sau nghe quá thân !


 Đầu làng cuối chợ thay đổi hết
 Nhắc thời tiểu học bỗng buồn hơn
 Cùng cất nhà chòi, chơi cút bắt
 Em cứ giận anh, cứ dỗi hờn !


 Ba chìm, bảy nổi còn được sống
 Giữ gìn hương hỏa mãi nghe em
 Mồng tơi vẫn tím tình một thuở
 Em vẫn còn duyên nét chủ điền !


 Nhớ về kỷ niệm thêm luyến tiếc 
 Mộng ước chung đôi trả lại người
 Mắt xưa chợt hiện niềm vui cũ
 Những giọt đời vàng nắng xuân rơi ! 


 TRÚC THANH TÂM
   ( Châu Đốc )

READ MORE - MÙA XUÂN GỞI NGƯỜI NĂM CŨ - thơ Trúc Thanh Tâm

ĐÊM LỬA TRẠI EA BÁ, thơ Phan Minh Châu - SẼ CÓ MỘT NGÀY ... thơ Phan Hoài Nam



Cầu Sông Hinh - Ảnh từ Phongdiep.net


ĐÊM LỬA TRẠI EA BÁ
(Viết tặng đêm trại viết Buôn Bầu 
do hội VHNT Phú Yên tổ chức)

Trên chuyến xe đôi lần trỡ chứng
Chiều nay chúng tôi lên
Để kịp tối nay
Đêm lửa trại Ea Ba chắc không còn chổ đứng
Tiếng cồng chiêng giòn giã căng tai.
Chúng tôi lên nhập vào dòng Trống,Mái
Những đôi chân nhễ nhại
Những bước nhảy Bom Bo
Những vòng hoa dại
Giọt mồ hôi ngất ngưỡng.Chảy .Đêm trôi
Phía dưới thung xa
Cả đời sông không ngủ
Những mắt đèn chợt thức lao xao
Lửa trại búng hoa cau
Chúng tôi hát những bài nhạc đỏ
Chúng tôi đoc những câu thơ đỏ
Đất Buôn Bầu sôi lên
Trái tim căng nhịp thở
Già làng ngồi rung chân
Cồng chiêng nhồi điệu múa
Củi nổ râm ran ,lửa bỗng giật mình
Chúng tôi thương sông Hinh
Những cái tên mộc mạc
Ea bá, Ea Ba, Ea Bia, Ea Lâm, EaLy, Ea Troi
Và thị trấn Hai Riêng, nhưng chẳng phải riêng mình
Có cô gái rời buôn cõng núi rừng xuống phố
Và địu hoàng hôn về nhúm  một sớm mai xanh
Chúng tôi thương các chị, các anh
Màu da như than chảy
Tay chân chằng chịt néo rừng
Chỉ màu mắt rất trong và ấm
Đã nhuộm nhiều bão dông
Đêm đi qua…..
Dòng thủy điện lao xao tiễn chúng tôi ra cửa
Một sớm mùa thu
Nhánh lan rừng ngỡ ngàng xuống phố
Giọt sương mềm bỗng ấm đôi vai
Những cái vẫy tay
 Núi rừng ở lại
Trong mắt chúng tôi có đôi ba dòng chảy
Trước cuộc đời lạ lẫm của Sông Hinh 

                                      Phan Minh Châu



SẼ CÓ MỘT NGÀY…

Em lớn lên trên môt thành phố dệt
Mấy trăm năm thành phố dệt anh hùng
Anh lớn lên nơi thượng nguồn chớp biển
Sông Thu Bồn con nước trãi yêu thương
Em chưa vào Nam ,anh chưa ra Bắc
Trên những con tàu dày lớp bụi phân ly
Để phương đó chờ tin người phương ấy
Để một ngày… người đó tiễn người đi
Thành phố dệt đã qua mùa dông bão
Nắng lại hiền trên suối tóc,môi em
Chiếc lá rụng tưởng chừng không rụng nữa
Khi mùa Thu rưng rức chảy qua thềm
Anh ở trong này miền Trung lũ lớn
Lúa đòng đòng ngất ngưỡng đổ ra sông
Những cánh đồng hồn nhiên màu con gái
Lại cuộn mình theo gió xé chiều đông
Đành phó mặc cho bão cuồng lũ dữ
Bão thiên thu đâu phải bão đôi lần
Ta dốc sức nuôi mùa xuân mới chớm
Trên khu vườn xanh mãi cánh môi thơm
Xuân lại đến phải rồi xuân lại đến
Bao đau thương tan nát lại lui dần
Giơ tay vẩy mùa xuân vùng đất biển
Ngữa tay chào thành phố dệt yêu thương
Sẽ gặp lại một ngày không xa nữa
Tàu vào Nam ta sẽ đợi em về
Cũng có thể chuyến tàu xuôi ra bắc
Cả đôi bờ ấm lại mối tình quê

                     PHAN HOÀI NAM


READ MORE - ĐÊM LỬA TRẠI EA BÁ, thơ Phan Minh Châu - SẼ CÓ MỘT NGÀY ... thơ Phan Hoài Nam

ÁNH SÁNG TỪ NHỮNG MẢNH VỠ - truyện ngắn Nguyễn Bá Trình






Tôi trân trân nhìn Thúy. Trong lúc Thúy  vợ tôi, người đàn bà vốn rất đức hạnh ấy, như đang lên cơn điên loạn, gào thét, lồng lộn. Vớ được cái gì là choảng xuống nền nhà cái đó. Những chiếc li vỡ tung bắn mảnh khắp phòng. Tôi nghe ran rát trên mặt.Có lẽ một mảnh vụn chiếc lí bay ra xước nhằm đâu đó bên má phải tôi. Xoảng. Xoảng. Xoảng. Hết bốn cái li thủy tinh đến lượt cái bình thủy. Hết cái bình thủy đến lọ hoa sứ Thiên long. Sàn nhà đầy những mảnh vụn.Tôi vẫn ngồi chết trân. Lại xoảng xoảng xoảng.Tôi muốn thét lên -Thôi đủ rồi, quá đủ rồi! Nhưng cơn tức như  chận họng làm  tôi  không nói được. Giờ thì tôi  đứng phắt dậy, nhào tới giằng tay Thúy. Thúy đang chộp được cái laptop của tôi để trên bàn làm việc. Trời ơi, cái laptop hai mươi mấy triệu! Tôi dành dụm cả mấy năm nay. Không phải tôi muốn chơi xịn khi mua cái lactop đắt tiền như vậy. Công việc của tôi cần một cái máy vi tính cực nhanh và có độ phân giải thật cao. Những loại máy tôi dùng trước đây không đủ tính năng đáp ứng được yêu cầu công việc, dù nhiều lần tôi đã nâng cấp. Nó  đã làm ảnh hường đến công tác của tôi rất nhiều. Nhưng mấy năm qua tôi  vẫn phải dùng loại máy bình thường, bởi không có tiền.Tôi phải nhín nhập lắm mới mua được cái  máy xịn như thế nầy. Mới dùng chưa được ba tháng. Thúy đang ôm cái laptop giơ cao định choảng luôn  xuống nền nhà. Tôi nhào tới chụp, giằng  cái máy trên tay Thúy. Thúy cố sức giật lại. Hai vợ chồng giằng co. Một vết máu loang trên mặt Thúy. Một vài giọt rơi xuông nền nhà. Tôi hốt hoảng và thấy  động lòng. Nhưng tôi có hành hung Thúy đâu! Sao lại thế nầy! Chính vệt máu trên mặt Thúy đã làm tôi hạ xuống cơn giận. Tôi nói  -Thúy! Em điên à. Cái laptop là cả sự nghiệp của anh đấy. Hãy  buông  ra cho anh. Nhưng Thúy như chẳng còn nghe thấy gì. Cô không còn biết cái gì trên tay mình. Không biết giá trị nó như thế nào. Giá trị về đồng tiền, giá trị công dụng của nó trong sự nghiệp của chồng. Dù  trước đó chính nàng đã dẫn tôi đi chọn  mua cái máy nầy, sau nhiều ngày cân nhắc suy tính. Và có lần nhìn tôi say sưa làm việc trên chiếc máy, nàng đã mỉm cười hạnh phúc.Thế mà giờ, Thúy đang ráng hết sức giật cái laptop từ trong tay tôi để xán xuống nền nhà. Với thái độ của Thúy tôi biết, không phải nàng chỉ muốn nó vỡ đôi, vỡ ba, mà nó phải vỡ vụn ra từng mảnh. Tôi không trách, vì lỗi nầy do tôi mà ra. Nhưng thái độ quá hung hãn của nàng không thể không làm  tôi nổi cáu. Một vài vệt máu thấm trên vai áo Thúy. Cơn giận trong tôi hoàn toàn tan biến, thay vào đó là nỗi ân hận.  Tôi thấy thương Thúy vô chừng -Thúy! Đừng ném cái laptop của anh . Sự nghiệp của anh đấy, tương lai của chúng ta đấy. Không ngờ những câu nói của tôi càng làm Thúy lồng lộn hơn. Nàng gào lên- Sự nghiệp của anh đấy. Tương lai chúng  ta đấy. Nó  là cái gì? Nó là cái gì chứ? Nó  phải nát ra. Phải nát ra từng mảnh vụn. Rồi quét đi, quét sạch hết! 
Tôi hiểu mình nói ra với Thúy điều nầy không đúng lúc. Với nàng bây giờ, tất cả những thứ  đó đã đổ vỡ. Không còn gì để  cứu vãn, không còn gì để hàn gắn. Nhưng với tôi không phải vậy. Tất cả với tôi vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng biết nói sao cho nàng hiểu đây!  
   -Em đang chảy máu kìa, dừng tay lại để anh băng bó cho. Tôi xót xa nhìn những vệt máu thấm ướt trên vai áo vợ. Tôi muốn ôm Thúy vào lòng nhưng  lại  sợ buông cái laptop ra là Thúy nện ngay xuống nền nhà. Thúy  càng điên tiết -Máu ? Máu thì sao nào? Chết ư? Sao tôi lại  phải sống? Sao lại phải băng bó cho tôi? Thúy như vẫn không hiểu tôi đang nói gì. Có lẽ trong đầu nàng, việc đập nát cái máy tính đồng  nghĩa với việc đập nát những gì còn lại giữa hai người. Và nàng coi việc tôi chống lại sự tàn phá đó như một việc làm ngoan cố. Một việc làm khốn nạn  đáng kinh tởm của tôi. –Hãy buông tay tôi ra không thì tôi chết đấy. 

Tôi nhẹ cả người khi nghe Thúy gào lên như vậy. Thúy đã nói được câu nói có ý nghĩa. Thúy đang ý thức được những gì mình đang làm và chưa phải thực sự nàng  đang muốn chết. Tôi thấy tay mình run rẫy. Nếu giằng co một chặp nữa tôi sợ làm Thúy tổn thương. Tôi dịu dàng nói -Em buông ra để anh băng bó cho em! Bình tĩnh anh sẽ nói chuyện. Nhưng nàng vẫn chìm trong cơn uất ức. Tôi quyết định xô Thúy ngã  xuống giường. Có như thế mới buộc Thúy buông cái láptop xuống nệm, mà người nàng không hề hấn gì. Tôi đẩy mạnh cho Thúy ngã. Thúy buông cái laptop xuống nệm, ngã sóng sượt trên giường. Tranh thủ cơ hội. Tôi  không vội cầm cái laptop, mà chạy lại định ôm choàng lên người Thúy. Nhưng tôi khựng lại. Ánh mắt của Thúy nhìn tôi lúc đó khiến tôi không thể tiến lại gần nàng.  Ánh mắt sắc lạnh đầy oán hờn! Tôi chưa bao giờ thấy ánh mắt đó ở Thúy trong mười mấy năm chung sống vợ chồng. Và cũng có thể nói là tôi chưa bao giờ thấy ánh mắt như thế ở một người đàn bà nào. Dù đôi khi trong cuộc sống tôi đã từng tiếp xúc, va chạm với nhiều phụ nữ, có lúc cũng quyết liệt do đặc  thù của công việc. Trong óc tôi chợt thoáng hiện một một ánh mắt. Ánh mắt từng  để lại trong tôi một ấn tượng khủng khiếp. Đến bây giờ tôi vẫn chưa quên. Ánh mắt của một con mèo chợt nhìn tôi và gào lên một tiếng ngoeo tuyệt vọng! Trong cái khoảnh  khắc mà Lâm, thằng  bạn của tôi vặn cổ nó để làm món tiểu hổ, đãi tôi cùng các bạn của nó.
      
Ánh mắt còn mèo mun của Lâm trước đây từng nhìn tôi trìu mến mỗi khi tôi đến nhà bạn chơi. Tôi từng đặt nó lên tay mình vuốt ve âu yếm. Con mèo mun kêu meo meo sao mà hiền lành dễ thương. Ánh mắt nó trong veo nhìn tôi rồi nheo nheo cặp mi lại như làm bộ nguýt duyên cùng tôi.Thế mà hôm đó tôi không ngờ Lâm lại vặn cổ nó trước mắt tôi. Biết vậy tôi nhất định không cho. Nhưng cản cũng không kịp. Lâm chỉ nói tớ đãi cậu cái món nầy độc chiêu lắm. Tôi gạn hỏi nhưng Lâm không trả lời. Mà công nhận thằng đó nó có tài chế biến những món nhậu độc đáo. Hôm đó tôi hỏi những món mà nó đãi tôi thường khi, như gỏi cá diêu hồng kẹp mù tạt, lẩu cá kèo, rùa lật muối…Nhưng món nào nó cũng lắc đầu cười vẻ bí mật.Tôi ngồi chơi ở nhà trên, vói tay  lấy cây đàn ghi ta của nó treo trên vách, dạo bài Nắng thủy tinh. Đang hát nghêu ngao  thì Lâm dưới bếp đi lên tay xách tai con mèo mun( con mèo mà tôi vừa nói lúc nãy đấy). Con mèo thả lưng dài ra, kêu meo meo. Lâm nói – Nó ăn rồi đi tán gái suốt. Nửa đêm đú đởn với gái, cấu xé rên rỉ tới sáng . Mình chưa có vợ  không ngủ nổi. Tôi phá lên cười-Thì cưới vợ đi. Ở công ty con nào mầy cũng chê cả là sao -Thôi đi, có vợ mất bạn.  Làm việc xong rủ nhau vài thằng ngồi nhậu. Chẳng ai kềm kẹp tra tấn, không sướng hơn sao .Mấy thằng quái, tao gọi rồi sao chưa thấy chúng tới không biêt. Tôi hỏi- Món gì đâu chuẩn bị xong chưa?–Đây đây, nửa tiếng nữa là xong thôi.Vừa nói nó vừa hai tay nâng con mèo lên. Một tay nó nắm ở cổ, tay kia cầm đầu con mèo. Nó nói -Để tao đãi mày món nầy nhé. Tao chắc mầy chưa thưởng thức bao giờ.Tôi nhìn Lâm bất thần tôi la lên -Đừng đừng. Nhưng không còn kịp. Nó vặn trái cổ con mèo lại như người ta vắt cái khăn lau mặt. Chính khoảnh khắc nầy tôi bắt gặp ánh mắt con mèo liếc xéo qua tôi trước khi cổ nó bị vặn đi. Tôi chạy ra sân nhảy lên xe lủi thẳng một mách về nhà. 

Đôi mắt vốn rất trong và đẹp của Thúy lúc đó  nhìn tôi ánh lên một nét gì đấy tự nhiên khiến tôi nhớ lại câu chuyện vừa rôi. Ánh mắt của nàng lúc đó cũng làm tôi hốt hoảng như kẻ chợt ý thức mình đang gây ra một tội ác không thể tha thứ.Và ngay lúc đó Thúy khóc, tiếng khóc uất nghẹn -Anh giết tôi. Anh Hoàng anh đã giết tôi.  Anh có biết không? Anh biết không anh Hoàng! Không hiểu  sao tôi thấy mình không đủ can đảm ngồi đối diện với Thúy trong  giây phút nầy, cái khoảnh khắc  mà mấy phút trước đây tôi  rất mong Thúy bình tĩnh để ngồi nghe tôi  nói. Tôi  bước nhanh  ra sân, với trái tim run rẩy và đôi chân lạng quạng.

Ánh mắt ấy là của Thúy ư! Ánh mắt ấy là của vợ tôi đang nhìn tôi ư. Sao Thúy lại nhìn tôi với đôi mắt ấy? Đành rằng tôi có lỗi, nhưng có gì mà ghê gớm đền thế! Một con mèo tôi cũng không đang tâm ra tay giết, làm gì mà tôi đang tâm giết Thúy! 

Để mặc Thúy ngồi  khóc trong nhà, tôi bước ra sân sau ngồi lên cái ghế xích đu. Có chuyện gì căng thẳng tôi thường ra đây ngồi một mình.Từ nhỏ tôi vẫn thường như vậy. Vừa mới ngồi lên cái xích đu, chợt  nghe giọng mẹ tôi nói văng vẳng trong đầu . Giọng mẹ tôi trước đây vẫn thường nói về Thúy, đứa con dâu đầu của bà-Cái con Thúy có đôi mắt thiệt hay. Con người ta chỉ cần nhìn vào ánh mắt là có thể biết được tâm địa. Người có cái nhìn như con Thúy làm sao mà hung dữ được.Con trai nhờ đức mẹ, sau nầy con cái nhà  mầy chúng nó sẽ hưởng được cái phúc của mẹ chúng đấy con ạ. Cố mà giữ gìn hạnh phúc nghe con! Cùng lúc đó ánh mắt của con mèo mun bị thằng Lâm vặn cổ hôm nào lại hiện ra. Hai tay tôi bưng mặt  –Mẹ ơi! Con đã vô tình giết chết tình yêu của con và cô ấy. Mẹ đã từng nói với con rằng người đàn bà làm sao sống nổi khi bị ai đó cướp mất tình yêu. Cô ấy nói đúng mẹ ạ. Chính con đã đang tâm giết chết vợ con mà con không hề hay biết. 

Tôi lặng ngồi trên chiếc ghế xích đu mãi cho đến lúc bóng đêm buông xuống. Và tôi chìm đi cùng với bóng tối, bởi nỗi ận hận  tràn ngập trong  lòng. Cho đến lúc xung quanh hàng xóm lên đèn. Tôi quay lại nhìn ngôi nhà của mình, nơi đã từng là tổ ấm hạnh phúc của tôi và Thúy,  thì căn nhà đang có Thúy ngồi  trong đó như đã biến mất từ lúc nào.

      Câu chuyện  xẩy ra băt đầu như thế nầy. Trong công ty của tôi, nói cho chính xác là công ty tôi đang công tác, có một cô kế toán, trẻ và rất xinh. Tốt nghiệp Đại học kinh tế  bằng giỏi hẳn hòi. Tôi không phải là người duy bằng cấp, nhưng nói rõ như vậy để hiểu rằng cô gái là con nhà tử tế có văn hóa. Không biết từ lúc nào cô ấy đã yêu tôi. Qua ánh mắt cô nhìn, tôi biết. Con người ta ai cũng vậy. Con mắt không nhìn thấy con vi trùng, nhưng  lại khám phá được ngay tình ý của người khác phái dành cho mình. Dù người đó chỉ thể hiện bằng  một cử chỉ  tinh tế,  nhỏ nhặt  hơn cả con vi trùng.                                  
Tôi để ý đến cô ấy, nhưng trong lòng vẫn tin rằng sẽ không có chuyện gì xẩy ra. Tình yêu của tôi dành cho Thúy là bức tường thành vững chắc nhất ngăn ngừa những sai lầm của tôi trong tình cảm. Mà tôi cũng không phải là gã đa tình lãng mạn. Rồi từ chỗ để ý,  đến lúc quan tâm tới cô gái, một quãng đường tôi đã đi qua lúc nào mà tôi không hay biết. Tôi bắt đầu có những phút nói chuyện riêng với X, những lúc tình cờ  gặp gỡ. Không biết có phải tình cờ hay không. Nhưng ít ra lúc đầu tôi không chủ động. Về sau nầy thì chính tôi chủ động tìm gặp X. Những buổi nói chuyện càng ngày càng nhiều hơn. Chuyện trò lâu hơn.Và có một lần tôi nhận ra X nói chuyện thật có duyên.Và ánh mắt của X có một nét gì đó thật quyến rũ. Hình ảnh của X xuất hiện trong đầu tôi dày hơn. Từ đó những khi X đi công tác xa tôi bắt đầu mong. Những lúc như thế tôi gọi về trong đầu tôi hình bóng của Thúy. Tính nết dịu dàng , nụ cười hiền hòa gợi cảm của Thúy xua đi nhanh chóng hình  ảnh của X. Về nhà tôi săn sóc vợ nhiều hơn. Gần gũi và quan hệ chồng vợ nhiều hơn. Tôi tự nhủ phải để  hình bóng của X lại công ty, không được mang về nhà dù chỉ một phút. Và thời gian đầu, tôi làm được điều đó. Tình vợ chồng nhờ thế mà đầm ấm hơn. Nhưng tôi không phát hiện sớm rằng tôi đang  sơn một thứ nước sơn bóng loáng lên một pho tượng gỗ quý, để che đi những lỗ mọt nhỏ xíu bắt đầu xuất hiện, có nguy cơ làm hỏng pho tượng. 

Nhân một chuyến công tác dài ngày X được cử đi phụ tá cho tôi. Một đêm trong một phòng khách sạn, chỉ có tôi và X. Cô kế toán xinh đẹp và duyên dáng đã chủ động tỏ tình với tôi. Cô ấy yêu tôi, và quả thực lòng tôi cũng đang say đắm cô ấy. Nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để từ chối tình yêu của cô gái trinh trắng mới lớn lên. Không phải vì tôi đạo đức. Cũng không phải vì tôi sợ tai tiếng. Tôi nghĩ đến gia đình. Tôi nói với X:

-Anh đã có gia đình và anh là người rất yêu vợ

-Em biết. Em yêu anh nhưng không hề có ý nghĩ cướp anh ra khỏi vòng tay chị ây.

-Vậy thì tình yêu của chúng ta đi đến đâu?

-Đi đến chỗ em được yêu anh. Với em thế là đủ.

-Không đơn giản thế đâu X. Em còn ngày mai. Em cần có một người chồng trọn đời chỉ biết yêu em mà không san sẻ cho ai.

-Ngày mai chắc chi đã đẹp bằng ngày hôm nạy.Và liệu con người ta, ai cũng sống đến ngày mai không.

Câu hỏi cuối cùng của tôi như một cơn lốc báo hiệu sự sụp đổ bức tường thành mà tôi dùng tình yêu của mình  với Thúy để dựng nên:

-Vậy thì yêu anh, em không có gì ân hận chứ?

Và bức tường thành đã nhanh chóng sụp đổ khi X dứt khoát trả lời:

-Em không có gì phải ân hận cả.

Và đêm ấy X đã ngã vào vòng tay của tôi.

Câu chuyện ấy đưa đến một kết quả thật oái oăm. 
   
Dạo đó mẹ X lâm bệnh nặng. X không cho tôi biết, chỉ nói xin phép công ty nghỉ một tuần về thăm quê. Nhưng khi X đi rồi, hỏi chị em trong cơ quan tôi mới biết. Tôi nhắn tin cho X và có nhã ý gởi một số tiền nhỏ để mẹ X thuốc thang. Nhưng lạ,  không hiểu sao cái  tin nhắn đó lại lọt vào số điện của ai đó ( Sau nầy tôi mới phát hiện ra mình bấm nhầm  một số ). Thế mới ác. Nhưng tay nầy cũng độc. Đã nhắn lại trong máy của tôi: …Em đi khám, bác sĩ bảo em đã có thai ba tháng…

Thúy bắt được tin nhắn nầy trong máy của tôi trên bàn làm việc lúc tôi đang trong phòng tắm. Thúy âm thầm đến cơ quan hỏi thăm số máy. Thúy có nhiều bạn gái ở cơ quan tôi. Không ai có số máy đó, nhưng cũng có người nói cho Thúy biết quan hệ của tôi với X. Vậy là sự việc đổ bể. Tôi thấy mình không nên dối quanh. Tất nhiên Thúy không thể bỏ qua và nếu tình hình nầy không sớm giải quyết thì  khiến Thúy có thể suy sụp. Tôi nói thực với Thúy và cho nàng biết cái tin nhắn đó là không phải của X. Tôi cũng nói để Thúy hiểu rằng tình yêu của tôi với Thúy không có gì thay đổi. Sự việc chỉ do bản chất  đàn ông  trong tôi bồng bột chốc lát thôi. Tôi mong Thúy bỏ qua. Và rồi đàn bà ai cũng thế, họ chẳng dễ gì bỏ qua.

Tôi quờ quạng tìm vào nhà. Thúy không bật đèn. Căn nhà tối thui, im ắng. Tôi tìm công tắc. Đèn bật  sáng . Nền nhà rực lên những đốm sáng kỳ quặc. Ánh sáng phát lên từ những mảnh vỡ. Cái laptop vẫn nằm yên trên nệm. Thúy đã không đập vỡ nó. Thế mà lúc nãy Thúy quyết tâm sống mái giành cho được nó trong tay tôi để đập vỡ. Thúy hồi tâm chăng? Thúy đã nhận ra được ý nghĩa cái máy nầy, đối với sự nghiệp và ước mơ  của tôi rồi chăng? Thế nghĩa là Thúy vẫn còn yêu tôi?  Tôi chảy nước mắt. Không có Thúy. Tôi bàng hoàng cất tiếng gọi.Thúy ơi. Thúy ơi. Thúy ơi Thuý. Căn nhà vẫn im ắng trống trải. Vậy Thúy đi đâu và đi lúc nào mà ngồi ngoài vườn tôi không thấy? Tôi vừa gọi tên Thúy vừa tìm quanh trong nhà.  Lòng tôi hoang mang hốt hoảng khi tưởng tượng ra Thúy đang nằm oặt đâu đó. Những miếng gạch hoa mầu đỏ ối lẫn vài giọt máu đã khô loang lổ làm tôi ớn lạnh. Tìm khắp vẫn không thấy. Tôi chạy đến tủ áo quần, còn nguyên vẹn. Lật tung giấy tờ trên bàn làm việc hy vọng Thúy có viết gì  để lại không. Thậm chí bao gối tôi cũng lột, nệm tôi cũng lật, nhưng chẳng thấy gì cả. Tôi sang hai nhà bên cạnh hỏi thăm Thúy có sang đó để tránh mặt tôi không. Thím Tư sát nhà lúc chiều tối nghe bên tôi có tiếng đổ vỡ, biết hai vợ chồng tôi có trận cãi vã . Thấy tôi thím nói:

-Mặt cậu bị xước máu đang rỉ ra kìa, vào nhà tôi băng lại cho.
Thì ra những giọt máu dình trên vai áo Thúy hồi chiều là máu của tôi, do một mảnh li vỡ bắn vào. Phát hiện nầy làm lòng tôi nhẹ nhõm. Băng vết thương cho tôi xong, thím Tư hỏi:

-Cậu ở trong nhà, cô bỏ đi đâu mà cậu không biết sao?

-Cháu ra ngồi sau vườn cho bớt căng thẳng, cô ấy bỏ đi lúc nào cháu không hay biết.

-Nói nghe lạ. Đi đâu lúc đêm hôm . Có đi cũng gọi xe chứ. Chắc cô cũng quanh quẩn đâu đó. Cậu về ngủ đi đừng lo lắng lắm. Sáng mai nhất định cô ấy sẽ về thôi

-Cháu đã tìm khắp nhà, cả vườn sau nữa.

-Có thể cô ấy ngồi im đâu đó không lên tiếng.

Tôi làm thinh. Có thể lắm. Nhưng nghĩ lại, vườn sau nhà  mình xung quanh tường cao bao bọc, có ngõ ngách nào cho Thúy núp đâu. Chợt  một ý nghĩ  xẹt qua trong đầu làm tôi choáng váng. Tôi nói nhanh:

-Chết rồi! Thím Tư ơi cho cháu mượn cái đèn pin, mau!

-Có gì mà cậu hốt hoảng vậy?

-Sau vườn nhà cháu có một cái giếng!

-Cậu nghĩ…???

-Dạ thím lấy cho cháu mượn. Mau đi !

Thái độ bình thản và động tác chậm chạp của thím Tư lúc quay vào khiến tôi đổ cáu:

-Mau đi thím Tư!

-Từ từ, việc đã rồi  có gì mà cậu nôn nóng. Thím Tư chậm rãi nói.
Tôi không đủ bình tâm để tức giận sự thờ ơ của thím Tư nữa.
Cầm chiếc đèn pin chạy về nhà, tôi tuốt thẳng ra sau vườn, huơ huơ ánh đèn về phía trước. Chớp chớp nhá nhá tôi đã nhận ra thành miệng giếng. Đôi chân bỗng sụm ra, tôi không còn sức để bước tới khi thaý bóng dáng đôi dép ở chân thành giếng. Tôi gào lên Thúy ơi Thúy và cố bươn tới. Một tay tôi vịn thành giếng, tay kia soi đèn pin xuống lòng giếng. Cố hết sức cúi thật  sâu, thiếu đường tôi lọt tỏm xuống cái vũng tối om khủng khiếp ấy. Một vòm đen thui. Ánh pin không đủ sáng để soi rọi. Tôi tiếp tục gào, và nghe tận cùng dưới đáy âm phủ có tiếng bì bõm phát ra nho nhỏ cùng với âm vang Thúy ơi Thúy ơi dội ngược trở lên. Tôi định buông người xuống nhưng chợt sau lưng có giọng ai đó: 

-Cậu Hoàng! Không có cô Thúy dười ấy đâu. 

Trước khi buông người tôi kịp quay lại. Thím Tư đang bước tới.

-Thím cầm giúp cây đèn pin để tôi nhảy xuống. Mau đi!

-Đã bảo không có cô ấy dưới đó đâu mà! 

-Thím cầm cây đèn pin rọi xuông giúp tôi. Cô ấy còn sống. 

Chợt thím Tư cười sặc sụa.Tôi thét:

- Thím điên rồi hả. Bảo cầm giúp cái đèn pin, mau lên.

-Đã bảo không có cô dưới đâu, cô đang ở bên nhà tôi ấy. Cậu sang đưa cô về.

- Thím nói có thật không, nhưng  tôi nghe dười giếng…

Thím Tư kéo lê  tôi như kéo lê một đứa trẻ ngang bướng. Mới bước vào cửa thím ngẩng mặt lên gác nói lớn:

-Cô Thúy ơi! Thôi xuống đi đừng để cậu ấy lo. Vợ chồng ai cũng có lúc sai lầm. Nên bỏ qua cho nhau.

                        NGUYỄN BÁ TRÌNH
                                      25/2/11
READ MORE - ÁNH SÁNG TỪ NHỮNG MẢNH VỠ - truyện ngắn Nguyễn Bá Trình