11-LÒNG
MẸ
Bà Phù thuỷ ngái ngủ moi ở chiếc túi nhỏ
sát cạp váy - nơi đã bỏ hạt gai mèo là thằng bé nằm còng queo vào đó - ra hai
hạt dẻ nhỏ, đưa cho chị một hạt:
- Cắn đi! - Bà ấy bảo thế.
Mẹ thằng bé ngẩn mặt ra, không biết cắn
như thế nào. Chị ta không rõ là cắn cho vỡ hạt dẻ lấy nhân mà ăn, hay cắn khe
khẽ cho nứt tách ra để làm gì đó. May là chẳng phải nghĩ ngợi lâu la gì, vì bà
Phù thuỷ mũi khoằm đã đưa hạt kia lên mồm bà cắn tách một cái.
Chị chưa kịp kinh ngạc khi thoáng thấy
bộ răng của bà lão (không biết đã mấy trăm tuổi) vẫn trắng và đều như răng con
gái, thì còn kinh ngạc hơn khi bà lôi cái nhân hạt dẻ từ trong ra. Không phải
là nhân hạt dẻ vì nó lập tức phồng ra, to lên nhanh chóng và thành một chiếc áo
choàng, đúng hơn là thành bộ da của con báo tuyết nhưng được cắt và khâu khéo
léo, có thể choàng khít và ủ ấm cho một con người.
Chị bắt chước cắn theo và cũng được một
chiếc áo choàng da báo tuyết như thế.
Ngay đó chiếc thảm đã quay trở lại, hạ
xuống đất để một người từ trên nó bước xuống. Đó là một phụ nữ trông chẳng già
hơn mẹ thằng bé khốn khổ là bao nhiêu, ăn mặc lại khá phong phanh nên chị ta
vừa ngẩn ngơ vừa kinh ngạc, khi thấy hai người một già một trẻ ấy ôm chầm lấy
nhau, nói năng bù khú hệt như họ là bạn bè cùng tuổi chơi pháo nổ pháo nang.
- Con mẹ Baba-Yaga này, ta ngủ hơn hai
trăm năm mới thức dậy, không kể gần năm trăm truớc đó không gặp mi mà giờ trông
mi vẫn thế!- Đấy là bà Phù thuỷ ngái ngủ thốt ra.
- Ai bảo mi không chịu ở lại Bắc Cực tắm
Bắc Cực quang với ta. Thứ ánh sáng ấy làm cho vẻ ngoài của người tu luyện không
thay đổi đi theo thời gian. Nhưng chỉ vẻ ngoài thôi, ta cảm thấy cũng đã già
đi, có phần còn hơn mi nữa cơ - Người trẻ hơn nói - Thế này có lẽ ta phải gọi
mi là chị hoặc bà mất thôi! Trông kìa, con bé kia nó đang trố mắt nhìn, chắc nó
nghĩ ta đang hỗn hào với một bà già kém ta... nửa tuổi. Vì nó mà mi triệu ta
đến đây đấy à? – Baba-Yaga hất đầu về phía người mẹ đang lo lắng, có phần sốt
ruột vì chưa biết con trai mình đang ra sao và ở chỗ nào.
- Mi đúng là thói nào, tật ấy! Vẫn láu
tôm láu cá như ngày xưa - Bà Phù thuỷ ngái ngủ nói - Chính mi là người chiếu chiếc
gương thần để cái thứ Bắc Cực quang chết toi chết tiệt rọi mãi vào mắt ta, cố
tình làm ta phải thức dậy. Nhưng này, mi không đem của gia bảo của bà nội mi
đến đây à ? Ta đang cần mượn nó một lát.
Lúc này mẹ thằng bé biết rằng người trẻ
mới đến tên là Baba-Yaga. Hoá ra cùng
tuổi với bà Phù thuỷ ngái ngủ! Thật lạ lùng, nhưng chị cũng đã được thấy khối điều lạ lùng từ khi gặp bà Phù thủy
nên chẳng hỏi han thắc mắc làm gì. Chị chăm chú nhìn bà Trẻ, thấy bà này quài
tay lấy chiếc hộp dẹt mỏng manh, dính như bị hút bằng nam châm vào lưng bà ta ra phía trước. Bà Già bước vội tới, họ
cùng lật mở mấy lớp bọc bằng sợi gai rồi chăm chú nhìn vào tấm đồng mỏng, có
khung cũng bằng đồng chạm trổ đầu rồng đầu rắn bao quanh.
Chẳng lẽ đó là chiếc gương Thần?! Người
mẹ nghĩ thế trong khi lặng im chờ đợi, sau đó chị rón rén bước đến sau lưng họ, cố ngó cổ để
dòm xem.
Hai bà Già, Trẻ nhìn đã gần một khắc mà
mặt tấm đồng chưa thấy có gì biến đổi, vậy mà khi người mẹ trẻ ngó cổ nhìn vào
thì chỉ vài phút sau tấm gương thần đã có phản ứng. - Chắc hẳn tấm lòng người
mẹ tác động đến đứa con của mình còn mạnh hơn phép thuật của hai bà Phù thuỷ -
Đầu tiên là nó mờ đi, sau đó dần dần hiện rõ quang cảnh một khu đáy biển.
Những con cá đủ màu sắc, rất là sặc sỡ,
bơi lượn len qua những cây tảo biển ở viền ngoài, chúng như muốn tìm cách len
vào khu bên trong đang được canh giữ bởi năm sáu nàng Tiên cá. Các nàng đứng
sát một hàng rào gai, tạo nên bởi loài
cây lưỡng cư kì lạ.
- Hoá ra con quỷ Đen trốn đi đã kịp lập
nên ở đây một khu nuôi trồng rêu tiên rêu quỷ, chứng tỏ dã tâm của nó không bao
giờ hết được - Bà Già thốt ra.
- Xem chừng khu này còn lớn hơn khu vực
nó đã phá bỏ đi ngày xưa, khi biết tin Long Vương biển Bắc huy động lực lượng
đi tìm diệt - Bà Trẻ nhận xét.
- Loại cây gai kia cũng ghê gớm và tồn
tại dai dẳng như con quỷ Đen - Bà Già nói - Truớc ta có thấy nó mọc ở ven sông
biển, lấn át hoặc làm chết các cây cỏ khác, gai nó sắc và độc nên chẳng con thú
nào dám len qua.
- Thế mà quỷ Đen đã đưa được nó xuống
đáy biển làm hàng rào bảo vệ "lâm truờng", con quỷ chết toi này gớm
thật - Bà Trẻ đồng ý.
- Này, mi nhìn mà xem - bà Già bảo bà
Trẻ - ta không hiểu lũ cá hoa hoét, bơi lượn quanh các cụm tảo biển bên ngoài
kia, có nọc độc hay không nhưng những cây tảo thì hãy liệu với chúng đấy.
- Mắt toen toét rồi mà cũng tinh gớm -
bà Trẻ trêu bà Già - đó đúng là thứ tảo Dinoflage... gì đấy. Ông thày già ngày
xưa của Quỷ đen, hồi nó còn là người và chưa học luyện ngải, có ghi rõ tên mấy
loài nhưng loằng ngoằng khó nhớ bỏ mẹ đi ấy. Con quỷ Đen chỉ cần phun tí keo
rêu quỷ quái của nó vào là chúng lập tức
nở hoa, bung mãi ra, che kín cả một vùng biển, biến nước biển thành màu
nâu hay màu đỏ, chúng hút không còn một tí dưỡng khí nào sót lại...
- Ta đã xem thứ tảo này nở hoa rồi,
chúng làm chết ngạt không chỉ tôm cua sò cá, mà ngay cha con Long vương Biển
bắc cũng phải tránh xa. Dân miền cận
nhiệt đới, chỗ ta ở, gọi là Thuỷ triều đỏ khi thứ tảo này bỗng nhiên nở hoa.
Họ đúng là cánh hẩu gặp nhau! Một Già
một Trẻ có thể còn mải buôn dưa góp mãi nếu như người mẹ trẻ khốn khổ không xen
vào.
- Bà ơi, hai bà ơi, thằng bé nhà cháu nó
ở đâu hở hai bà? - Chị ta quá bồn chồn, không thể đợi hai bà Phù thuỷ kết thúc
câu chuyện, phải cất tiếng hỏi họ.
- À, à...- Bà Già mũi khoằm liền đưa tay
xoay xoay tấm gương thần. Hình ảnh trong gương đảo như lên đồng, rồi hiện ra
vùng trung tâm "lâm trường". Chỗ đó có gần chục thằng bé còm nhom
đang chạy đi chạy lại, đứa cầm kéo xén tỉa, đứa cầm đinh ba cào bới, đứa thì
mắm môi kéo lê chiếc sọt đầy những ngọn "rêu tiên" vừa hái.
- Con ơi, con của tôi kia kìa! Hai bà
ơi, thằng cháu nhà con đang kéo sọt kia kìa. Đúng là nó rồi. Cứu con cháu với,
đưa cháu về với mẹ cháu đi hai bà quý hoá ơi! - Linh cảm ruột thịt khiến người
mẹ trẻ nhận ra ngay con trai của mình, mặc dù hai bà chủ gương Thần còn chưa
nhận ra đứa nào với đứa nào, vì chúng ăn mặc giống nhau, cũng gày gò như nhau.
Người mẹ đau đớn chừng như muốn nhảy
xuổng biển, đến với con mình ngay lập tức, quên rằng đấy chỉ là hình ảnh nhìn
thấy trong gương.
- Ơ, thằng kia, sao nó cũng ở đây?! -
Chị ta lại kêu lên - Đó là thằng Tươi, cái thằng cầm đinh ba kia là thằng bé
học cùng lớp với cháu đấy, tên nó là Tươi đấy ạ! Hai bà ơi, cứu giúp chúng đi!
- Con ơi, mẹ có lỗi với con nhiều quá!
Có lỗi với bố con nữa. Con ơi, các con ơi, sao số phận chúng mày thảm thương
đến vậy?! - Chị ta chắp tay sụp gối truớc hai bà Già, Trẻ, nước mắt chảy dài.
Bà Già nhìn bà Trẻ, cả hai đều bối rối.
Có lẽ họ chưa nghĩ ra cách gì giúp đỡ người mẹ khốn khổ này hơn nữa, ngoài việc
tìm biết được con trai bà ta hiện đang ở đâu.
- Ta, chúng ta không có cách nào - Bà
Già nói với người mẹ - Có lẽ không còn cách nào phải không? - Bà ta lại quay
sang hỏi bà Trẻ.
Trái tim người mẹ thắt lại khi thấy bà
này cũng chỉ cúi xuống nhìn lớp tuyết trắng dưới chân.
- Hai bà ơi, ai là kẻ bắt chúng nó đến
đấy? Chúng đang phải làm việc gì đấy ạ? Có phải là Thần Chết đã bắt chúng đến
đấy không, hở hai bà?! - Người mẹ gặng hỏi họ.
- Không phải
là Thần Chết. Hạt gai mèo trong cạp váy ta chưa chết nhưng...- Bà già đáp lửng
rồi quay sang nhìn bà Trẻ.
- Không phải
Thần Chết bắt đi - bà Trẻ đồng ý - nhưng e rằng đưa chúng trở về như xưa còn
khó hơn khi đúng là Thần Chết đã bắt...
- Nếu là do
Thần Chết thì con mẹ này - bà Già chỉ tay vào bà Trẻ nói với mẹ thằng bé - còn
có thể xin được một đặc ân. Ta còn nhớ mi kể với ta rằng - bà ta quay sang bà
Trẻ - một lần ngươi đã giúp đỡ cái thằng vác chiếc Lưỡi Hái kè kè ấy, cứu sống
lại một người bị hắn bắt nhầm, nhờ thế mà hắn không bị mấy lão Kẹ hành tội. Nếu
là Thần Chết thì mi có thể đòi nợ bằng cách bắt hắn thả thằng bé về cho mẹ nó,
ta nói có đúng không?
- Nhưng đây là
do con quỷ Đen. Quỷ Đen đưa chúng đến đây, nhưng cái khó nhất là bọn chúng
không chịu rời nơi ấy - bà Trẻ giải thích cho mẹ thằng bé.
- Sao lại thế
ạ? Thưa bà!
- Nó không biết
thật à? - bà Trẻ quay sang hỏi bà Già.
- Con mẹ này
không biết đâu - bà Già công nhận - Nó vẫn nghĩ là thứ bánh làm ở xưởng cái lão
Mũi-tím vẫn ngon và bổ như xưa, chỉ khác đi tí chút về mùi vị thôi. Lúc ngồi
trên thảm bay ta đã xem cuốn Sổ Tự ghi những việc liên quan đến ta xảy ra trong
khi ta ngủ, nên vừa biết được rằng chính quỷ Đen đã cho lão chủ bánh "Hết
Ý" một ve keo chế ra từ loại rêu quỷ, và cố mời con mẹ này về sản xuất
bánh cho nó.
- Có nghĩa là
bánh làm ra không bổ dưỡng như ve keo ta
tặng mi, mà là thứ gây nghiện cho cả người lẫn quỷ, đúng thế hả? - Bà Trẻ hỏi
lại bà Già.
- Nó dặn thằng
Cà tím cho ít thôi, chỉ để người ta thèm ăn bánh của chúng. Mà như thế cũng đủ
nguy hiểm rồi, riêng quỷ Đen thì chọn mấy đứa trẻ hợp với dự định của nó, đánh
lừa để chúng hít thứ keo làm từ rêu quỷ. Bây giờ chúng nghiện nặng lắm rồi, bố
mẹ chúng có kéo tay gọi về cũng không đứa nào chịu rời bỏ khu nuôi trồng này
của quỷ Đen đâu.
- Ôi, con tôi!
Khốn khổ thằng con tôi! - người mẹ trẻ kêu lên - Tại mẹ cả đấy mà! Về với mẹ đi
con. Hai bà ơi! - Chị quay sang cầu khẩn hai bà Phù thuỷ - Cho tôi nhảy xuống
biển đưa chúng nó lên. Chết tôi cũng không sợ đâu. Tôi sẽ cắn nát họng cái con
quỷ Đen ấy ra. Con ơi!
*
* *
Thật chẳng vui
chút nào khi câu chuyện này lại có một kết thúc buồn. Buồn như mọi câu chuyện
có dính dáng đến thứ mà người trần gian gọi là ma tuý.
Buồn vì cả
Baba-Yaga lẫn bà Phù thuỷ ngái ngủ đều không đủ năng lực để dẹp cái lâm truờng
của con quỷ Đen, rồi xích nó trở lại vào chiếc móng Rồng như cũ.
Hai bà cũng
không nghĩ ra được cách nào để đưa bọn trẻ ra khỏi đó, một khi chúng nhất quyết
không chịu rời đi. Ở đó chúng sẽ tàn tạ rất nhanh, tàn tạ đến mức Thần Chết
cũng không thèm đưa lưỡi hái của mình gặt qua bọn chúng. Quỷ Đen sắp bổ sung
chúng vào họ hàng Ngạ quỷ trong khi nó đang đi kiếm thêm lũ trẻ khác về thay
thế.
Nhiều người
nói rằng chỉ khi các ông Kẹ chịu bắt tay với nhau thì may ra mới có thể dẹp được con Quỷ ác độc này. Nhưng các ông Kẹ
bây giờ hay cãi cọ nhau lắm, không kể việc có ông còn lén lút kí hợp đồng thời
vụ, làm thêm ngoài giờ với quỷ Đen nữa cơ.
Tuy vậy có mấy
dòng chép vắn tắt trong cuốn Sổ Tự ghi của bà Phù thuỷ ngái ngủ - đoạn này chắc
là do chính tay bà lão viết - đem lại đôi chút ấm lòng cho những ai còn có niềm
tin. Những dòng ấy như thế này:
- Lũ nhãi có
thành Ngạ quỷ cũng vẫn chầu rìa ở Lâm truờng.
- Ta và con mẹ
Baba-Yaga phải thôi miên gần một canh
giờ mới kéo được thằng bé con nhà Bánh sừng bò lên bờ. Mẹ nó vừa chồm tới thì
nó tỉnh ra và lại bỏ chạy xuống biển.
- Khổ thân con
mẹ Bánh sừng bò! Nó nhất quyết đâm đầu xuống bể chết cùng với con. Baba-Yaga
phải khuyên ta đưa hai mẹ con nó lên núi biến thành hai thứ cây Mạch môn và
Thiên môn động. Buồn ngủ quá rồi! Tí nữa thì bà lão lăn xuống đất khi đang
ngồi thảm.
- Baba-Yaga hì
hục cả tháng mới biến được bọn trẻ còn lại thành loài rong tảo Phaeocystis
Globosa. Định bụng sẽ dùng gương thần kích thích để thứ tảo đó nở hoa thành
Thuỷ triều đỏ, làm chết hết mọi động thực vật khu Lâm trường. Nếu được thế thì
đúng là "gậy Quỷ đập lưng Quỷ". Con mẹ này luôn nghĩ ra những mẹo tai
quái!
- Ông thày già
sau giấc ngủ dài năm trăm năm (ta cũng không rõ thực ra là lão ngủ hay lão tái
sinh) khoe đã dùng mười hai thứ cây cỏ, trong đó có cây mạch môn, thiên
môn động, sinh địa, ngưu tất, hoàng liên, đỗ trọng, đẳng sâm và vài nhóm
trong hai loại địa y Rhizocarpon, Xanthoria chế thành thuốc cai nghiện đặc trị,
có thể vô hiệu hoá thứ rêu tiên rêu quỷ của thằng học trò ngày xưa. "Trò
bậy thì thày phải dọn" - Ông ta cứ than thở như vậy.
- Thôi thì mẹ
con Bánh sừng bò cũng có chút được hả lòng…
………
Ngọc Châu
No comments:
Post a Comment