DON DẸP TRÁI TIM
Truyện ngắn
LÊ HỨA HUYỀN TRÂN
Nghĩ
kĩ lại thì tôi quả thật là một cô gái lười biếng. Lười biếng cả trong suy nghĩ
lẫn hành động. Hai mươi lăm tuổi, một công việc nhàn nhạt, đóng khung ngày
theo ngày không có gì bứt phá, một sở thích nhàm chán là đọc sách rồi uống café
tự pha ở nhà, cực kì ghét ra quán vì cực kì ghét phải giao tiếp; và đặc biệt,
lười yêu. Ở lứa tuổi này nhiều cô gái cùng lớp học đại học khi xưa của tôi đã gửi
thiệp cưới, còn tôi, tôi ngày qua ngày chỉ sống cuộc đời của mình theo những lối
mòn mà tôi lười tạo mới. Vì lười ra ngoài tôi không có mối quan hệ nào mới, vì
lười giao tiếp, tôi không có mối quan hệ nào bền lâu hay đặc biệt.
“Lâm Nhã Nghiên, có nhà không?
Nghiênnnnnnnn…!”
À, thực ra tuổi hai lăm, điều tôi
có duy nhất là hắn: một người bạn thân mà tôi rất ghét. Nghĩ cũng thật
buồn cười, chúng tôi lớn lên bên nhau, trong cái xóm nhỏ giữa phố phường đông
đúc, hai mươi mấy năm cuộc đời là từng ấy năm chúng tôi biết nhau. Thậm chí,
ngay cả ngày sinh cũng chung một ngày, nên từ nhỏ đến lớp lúc nào chúng tôi
cũng chung lớp. Hắn cho đó là điều hãnh diện đem đi khoe khắp nơi, còn tôi, tôi
ghét hắn chỉ vì hắn cứ rêu rao làm người ta lầm tưởng mối quan hệ giữa tôi và hắn.
Hồi nhỏ thì không sao, thầy cô hay gọi chúng tôi là “đôi bạn cùng tiến” vì nhà
sát nhau nên hắn hay chở tôi đi học trên cái xe đạp “bốn bánh” lon ton. Lên cấp
ba rồi lên đại học, hắn vẫn cứ “bám dính” lấy tôi khiến người ta đồn ra đồn vào
làm tôi…chẳng thể nào yêu ai được. Chung quy tất cả là tại hắn.
“Ở trên này mà gọi chẳng thưa. Thế
có qua nhà tớ ăn cơm không?”
“Thế mẹ tớ đâu mà để cậu lên trên
phòng tớ luôn thế. Nhà người ta mà cứ
như của mình.”
“Ơ hay, từ bé tới giờ tớ vẫn vào,
có sao đâu. Mẹ còn bảo tớ tự lên tìm cậu đi. Mà nói trước, mẹ cậu hôm nay ra
ngoài nên có nói mẹ tớ nấu phần cho cậu luôn rồi. Thay đồ rửa cái mặt đi rồi
qua ăn, đói lắm rồi đấy.”
Tuy ghét hắn nhưng có một sự thật
là tôi và hắn thân nhau. Không chỉ thế gia đình chúng tôi cũng
thân nhau, thường đi chơi chung hoặc ăn cơm với nhau, và như một lẽ tự nhiên với
một cô gái lười ra ngoài như tôi, hắn là người bạn duy nhất. Và con gái vốn hay
yếu lòng, nên… đôi khi tôi cũng tâm sự với hắn. Hắn không phải kẻ ngọt ngào, hắn
thường gõ lên đầu tôi mỗi khi tôi buồn bã, hắn bảo “đó là động viên”.
Thực ra nghĩ lại tôi cũng từng có mối
tình đầu. Đó là khi tôi học cấp ba, mối tình đầu của tôi khác xa hắn, đó là một
chàng trai dong dỏng cao trong đội tuyển bóng rổ của trường, và đặc biệt cậu ta
rất ngọt ngào. Cậu ấy tên là Thái Anh. Ngày đầu chúng tôi gặp nhau là khi tôi
đang ra về cùng hắn và chiếc xe đạp của tôi dở chứng, bị trật dây sên, trong
khi hắn đang mè nheo trêu chọc bắt tôi năn nỉ chở về thì Thái Anh đã ân cần tới
bên tôi:
“Xe cậu hư à? Về được không? Tớ chở
cậu về nhé?”
Và tôi về cùng cậu ấy. Đó là lần đầu
tiên tôi biết rung động. Sau bận đó, hắn có hờn tôi, nhưng mặc hắn, tôi
vẫn chăm chăm vào người mới của mình, hắn chỉ chở tôi đi học và không nói gì suốt
cả đoạn đường đi. Nhưng kì thực, tình đầu thường khó thành dù cảm xúc đầu tiên
luôn là những gì tuyệt vời nhất. Mà cũng đâu thể gọi là tình đầu khi cả tỏ tình
tôi cũng chưa dám nói để người ta thuộc về một người khác. Thái Anh và cô nàng
lớp trưởng hẹn hò trong tiếng hò reo của lớp, chỉ có tôi và ít nhất là hắn biết
trong lòng một cô gái ngoài miệng chúc phúc đang đổ mưa. Tôi còn nhớ ngày ấy tôi
đã khóc rất nhiều, và hắn, chẳng giống hắn thường ngày, vỗ vỗ vào vai rồi kéo
nhẹ đầu tôi tựa vào vai hắn:
“Thực thì bình thường có khóc bao
giờ đâu, nay khóc nhìn chán không chịu được. Xấu thôi rồi.”
“Đây chẳng bao giờ khóc đâu nhé, chỉ
khi thích ai đó, mà nó gọi là 'đổ mưa' trong lòng thôi, không phải khóc.”
“À ra là khi đổ mưa trong lòng
nghĩa là thích người đó.”
Tuổi hai lăm của tôi vẫn là ngày có
hắn. Sinh nhật tôi, hắn đèo tôi đi khắp phố không cho ở nhà “ Ngày
quan trọng của cậu, đừng để nó trôi qua vô vị”, tim tôi hơi lỗi nhịp. Hắn bắt
tôi ước, bắt tôi ăn thật nhiều bánh kem, chở tôi đi nhiều nơi trên cái xe đạp cọc
cạch mà hai lăm tuổi rồi khối người đã đi xe máy. Bỗng chiếc xe đạp vấp sỏi ngã
nhào, cả tôi và hắn đều té, trong khi tôi chực phì cười vì cái sinh nhật nhớ đời
thì đã thấy bộ dạng hắn hớt hải thất thểu nắn tay nắn chân tôi:
“Cậu có sao không? Có đau không? Trầy
chỗ nào?”
Tôi thấy hơi bất ngờ, rồi hơi rung
động nhẹ. “Sao cậu lại hốt hoảng thế?” "Vì tôi lo cho cậu…” "Tại
sao?” "Vì tôi thích cậu.” Có chút bất ngờ. Có hơi lúng túng. Rồi hắn, tìm cách
phá vỡ không khí bằng lời bông đùa, “Thế nào rồi, cậu có thấy lòng đổ mưa vì tớ
không?” Tôi im lặng. Thực ra là đang điểu chỉnh vài thứ, tôi không trả lời, chỉ
ngúng nguẩy bước đi, trái tim của tôi, hình như nó đang tự dọn dẹp vài thứ
trong đó, kí ức về mối tình đầu, kí ức về hắn, những điều hắn làm, và cả suy
nghĩ hắn ở bên cạnh như lẽ hiển nhiên đến nỗi không biết có thích hắn hay
không…
Và, tự nhiên trong tâm hồn tôi, tôi
thấy có vài giọt mưa rơi rất nhẹ.
Tác giả: Lê Hứa Huyền Trân
Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định