TRANG THUẦN TÚY VĂN HỌC NGHỆ THUẬT CỦA NGƯỜI QUẢNG TRỊ VÀ NGƯỜI YÊU MẾN QUẢNG TRỊ.
Chúc Mừng Năm Mới
Tuesday, April 30, 2013
Trúc Thanh Tâm - ĐƯỜNG PHƯỢNG BAY
- Thân tặng bạn bè để nhớ một thời Trung học
Anh bên thềm kỷ niệm thoáng mưa bay
Thơ mộng quá những ngày ôm sách vở
Trường lớp cũ còn một thời để nhớ
Những thân thương giờ cũng đã xa rồi !
Khoảng sân chung đàn bướm trắng rong chơi
Trăng nguyên thủy của một thời ngây ngất
Trang lưu bút như những cơn gió mát
Thổi theo anh vào ngày tháng giang hồ !
Anh yêu đời và vẫn cứ làm thơ
Như thuở chớm yêu tình len lén gọi
Ai cũng có thời si mê, vụng dại
Tuổi học trò nhen nhúm tập tành yêu !
Nắng lung linh, em thả tóc trong chiều
Anh ngóng đợi để đêm về thao thức
Viết pilot, nhớ thương màu mực tím
Mùa hạ về rộn rã tiếng ve ngân !
Đường phượng bay theo thời khắc bâng khuâng
Và một lúc anh thấy hồn bỏ ngỏ
Và một lúc anh thấy mình mắc nợ
Đến và đi cứ hụt hẫng trong tim !
Sợ xa người và sợ cả bóng đêm
Mong hoa nắng rỏ xuống đường hò hẹn
Nghe một chút hương thầm lưu luyến
Biết hờn ghen khi cảm nhận yêu người !
Trăng nguyên thủy của một thời ngây ngất
Trang lưu bút như những cơn gió mát
Thổi theo anh vào ngày tháng giang hồ !
Anh yêu đời và vẫn cứ làm thơ
Như thuở chớm yêu tình len lén gọi
Ai cũng có thời si mê, vụng dại
Tuổi học trò nhen nhúm tập tành yêu !
Nắng lung linh, em thả tóc trong chiều
Anh ngóng đợi để đêm về thao thức
Viết pilot, nhớ thương màu mực tím
Mùa hạ về rộn rã tiếng ve ngân !
Đường phượng bay theo thời khắc bâng khuâng
Và một lúc anh thấy hồn bỏ ngỏ
Và một lúc anh thấy mình mắc nợ
Đến và đi cứ hụt hẫng trong tim !
Sợ xa người và sợ cả bóng đêm
Mong hoa nắng rỏ xuống đường hò hẹn
Nghe một chút hương thầm lưu luyến
Biết hờn ghen khi cảm nhận yêu người !
TRÚC THANH TÂM
(Châu Đốc)
SẮP HÀNG - thơ Bình Địa Mộc
cục gạch, gặp ở đâu kìa
nhớ rồi, thuở thắt thỏm khuya sắp hàng
bố đau, úp mặt phên xa
mẹ loay hoay vội chạy ra xí phần
ồ, chiếc xe đạp cà tàng
chị chở đi học đường làng quanh co
giờ nhện giăng nhíu góc kho
vừa thương vừa ghét vừa vò võ đau
dăm ba bao bố nhục nhàu
cố quên nhưng lại nhớ làu làu xưa
đẩy mùn cưa dưới trời mưa
cần xe bò trũi nặng chưa từng sờ
gặp ở đâu rồi, giấc mơ
lận lưng cuốn sổ gạo chờ ngày đong
chợ chiều chị bóng đổ cong
đuổi hoàng hôn tắt lịm vòng mủng khoai
hôm qua vợ dấu yêu đòi
về thời bao cấp để soi đèn dầu
lò mò tay chạm đêm sâu
giật mình dậy hỏi ... dép đâu, sắp hàng!
Sài Gòn, 02.05.2013
Bình Địa Mộc
Truyện truyền kì: THẾ VÕ CUỐI CÙNG - Kha Tiệm Ly
Trong khí thế sục sôi của Nam
Bộ kháng chiến, thì tại vàm Bảo Định ghe thuyền của dân thương hồ tứ xứ vẫn đổ
về tấp nập kẻ xuống người lên. Trong đám dân tứ chiếng đó, có một lão tuổi
khoảng 60 mươi, dáng roi roi, nhanh nhẹn, làn da rắn chắc gió sương. Râu mép và
râu cằm làm cho lão thêm phần quắc thước. Lão vận áo bà ba, quần đáy nem, nên
không giấu được dáng quê mùa.
Không ai để ý đến lão, biết
lão; duy có Mụ Tám, chủ quán rượu xập xệ bên kia Cầu Quây, thoạt gặp lão đã nhận
ra ngay. Mụ mừng rỡ, vừa thân tình, vừa tôn kính:
- Trần sư phụ! Lâu rồi không
gặp! May mắn quá!
Mụ nhìn quanh rồi nói vừa đủ
nghe:
- Hôm nay mụ già vô duyên nầy
mời sư phụ đến tệ quán dùng chén rượu, chẳng hay ý sư phụ thế nào?
Là người tinh ý, Trần sư phụ đoán biết Mụ Tám có gì đó muốn nói
với mình. Ông đáp nhỏ:
- Tôi cũng định đến thăm bà
đây.
Trần sư phụ trầm tư hớp ngụm
rượu suông trong lúc Mụ Tám oang oang phía sau nhà:
- Trần sư phụ đợi chút nhé.
Món cánh gà chiên nầy là món hợp khẩu vị của Trần sư phụ đây. Trông Trần sư phụ
có vẽ gầy gò hơn trước, Trần sư phụ cần phải tẩm bổ thêm mới được!
Trần sư phụ lặng lẽ nhếch môi
cười, vừa cảm thương vừa cảm thông cho người đàn bà tốt bụng mà có tật nói
nhiều nầy. Lát sau Mụ Tám bưng một mâm âm ấp vài món, nghi ngút khói. Trần sư
phụ ái ngại:
- Bà làm chi hao tốn vậy? Tôi
có xứng đáng cho bà tiếp đãi nồng hậu như thế nầy không?
Mụ Tám liếc mắt, hờn dỗi:
- Sao lại không xứng đáng? Hơn
nữa, hôm nay tôi sẽ đối ẩm cùng sư phụ để bù lại những ngày thương nhớ….
Trần sư phụ thoáng giật mình,
đặt nhẹ chén rượu xuống. Mụ Tám biết mình lỡ lời nên giả lả:
- Không không! Ý tôi nói chỉ
một tiệc rượu nhỏ thôi mà. Hao tốn có là bao nếu để đãi một người khí phách, vũ
dũng như Trần sư phụ đây.
Trần sư phụ nhếch môi:
- Khí phách, vũ dũng? Nếu bà
nói “hữu dõng vô mưu, vô trí” thì tôi đỡ thẹn hơn.
- Sư phụ đừng nói vậy mà! Người ta nói : “Họa hổ họa bì nan họa cốt”, ai mà đo được lòng người?
Mụ Tám nhỏ giọng:
- Võ công sư phụ siêu phàm,
nên có một đồ đệ thiên hạ vô địch! Cũng nhờ võ công sư phụ truyền cho mà từ một
tên đội quèn, một bước đã được thăng lên Cai Tổng, và được sự tin cậy tuyệt đối
của nhà nước Phú Lang Sa.
Trần sư phụ buồn rầu:
- Tôi biết hết rồi bà à! Tôi
thật đau xót…
Hai người im lặng. Mụ Tám có
vẻ như ân hận vì trót lỡ lời, còn Trần sư phụ thì miên man nghĩ về đứa học trò
thương yêu mà mình đã tận tâm tận lực đào luyện. Ông cứ ngỡ nó sẽ đem sở học
cùa mình mà cứu khổn phò nguy, giúp ích cho làng cho nước như lời thề trước linh
vị của đấng tổ sư; nào ngờ nó lại đem sở học ấy mà làm tay sai cho quân cướp
nước, đàn áp, bắt bớ những người đã xả thân cho dân tộc, quê hương.
Mụ Tám châm rượu cho Trần sư
phụ, rồi tự mình cạn một chén, giọng cứng cỏi, dứt khoát:
- Hay là sư phụ trừng trị đứa
phản đồ ấy là xong chuyện!
Trần sư phụ trân trân nhìn mụ
Tám. Trước mặt ông giờ không phải là mụ hàng quán đa sự, mà là một người kiên quyết
khác thường. Mụ bậm môi:
- Tôi sẽ dụ hắn đến đây uống
rượu rồi Trần sư phụ cho hắn một chiêu là xong.
Trần sư phụ cười buồn:
- Bao nhiêu sở học trong
người tôi đã truyền hết cho nó. Trước kia tôi còn linh lợi, song đấu với nó
chưa chắc chiếm phần thắng; huống chi nay gân cốt không còn nữa!
Mụ Tám lắc đầu thất vọng;
trách:
- Mèo dạy cọp còn chừa thế leo
cây, sao sư phụ lại khù khờ đến thế?
- Nếu mọi người đều dạy học
trò mình mà chừa lại một ngón nghề, thì chỉ vài thế hệ sau, môn phái ấy chỉ còn
là hư danh mà thôi.
Mụ Tám nhìn quanh rồi thì
thào bên tai Trần sư phụ:
- Hay là… tôi cho thuốc độc
vào rượu của hắn?
- Bà không sợ quán bà tan
nát, và bản thân bà cũng khó thoát tội chết hay sao?
Mụ Tám cười mũi:
- Hứ! Thoát cái thân nô lệ nhục
nhằn nầy mới là đáng kể, chứ có sá gì cái mái lá xiêu vẹo nầy?
Trần sư phụ vụt cười lớn:
- Hay cho lời nói của nữ lưu
hào kiệt! Trần Can nầy nghe như cởi mở tấm lòng. Trong đời Can có một hồng nhan
tri kỉ như em thì cuộc sống nầy không vô nghĩa nữa rồi!
Bèn rót tràn rượu:
- Thật sảng khoái! Can kính
em một chén!
Nói xong uống cạn. Mụ Tám
chúm chím cười. Hai má người đàn bà luống tuổi ửng hồng lên. Rượu luôn tràn
chén như nụ cười không tắt trên đôi môi đẹp như hoa nở trọn về chiều:
- Uống đi Trần sư phụ! Không,
Trần huynh! Mọi việc sẽ liệu sau.
Ngoài trời mưa chưa dứt hột;
trong quán, rượu cạn lại châm đầy. Hai khách giang hồ chén thù chén tạc rôm rả
tiếng lại lời qua. Đến xế chiều, Trần sư phụ cáo biệt:
- Ta có hẹn rồi. Cám ơn hiền
muội buổi tiệc hôm nay.
Mụ Tám có vẻ không hài lòng:
- Trần huynh lại khách khí
nữa rồi! Từ đây muội không muốn nghe tiếng “cám ơn” xa lạ đó nữa!
Rồi nhìn ra ngoài, đoạn rời
ghế, ái ngại tiếp:
- Muội không dám làm lỡ công
việc của huynh. Nhưng trời chưa dứt hột; huynh lấy cây dù nầy che đỡ.
Ra khỏi quán không xa, Trấn
sư phụ, bỗng khựng lại vì tiếng nói chói vào tai:
- Sư phụ! Đệ tử chờ thầy đã
lâu!
Trần sư phụ quay lại. Trước
mặt ông là một thanh niên vạm vỡ. Hắn ở trần, mặc quần đùi, khoe những bắp thịt
cuồn cuộn từ ngực tới bắp chân; trên vai hắn vác một thanh đao sáng loáng. Trần
sư phụ cả giận, trợn mắt nhìn đứa phản đồ:
- Ai là sư phụ của ngươi?
Hắn cười to:
- Sư phụ không nhìn cũng
chẳng sao! Vậy Hoàng Nhất Đao nầy cũng không dám làm mất thì giờ của sư phụ
nữa: Rằng, từ xưa đến nay các vị võ sư khi truyền nghề cho đồ đệ, họ luôn chừa
trong người một chiêu bí hiểm để phòng thân. Mà Hoàng Nhất Đao nầy lại không
muốn có kẻ hơn mình! Bởi vậy nay nó muốn sư phụ truyền lại cho nó chiêu cuối
cùng để nó nở mặt nở mày với thiên hạ, và Trần môn phái cũng có chút thơm lây!
- Hừ! Rõ là giọng điệu của
phường vô lại. Nếu ta không theo ý ngươi thì sao?
Hoàng Nhất Đao hạ thanh đao
trước mặt mình, thổi phù phù từ lưỡi đến chuôi:
- Đồ đệ ngu dốt nên đành phải
hỏi ý kiến của bảo đao nầy!
Trần sư phụ thừa biết, nếu
theo hay không theo lời yêu cầu của tên phản đồ, thì sinh mạng ông hôm nay cũng
phải kết liễu dưới tay hắn tại đây. Nhưng khổ nỗi, vì kì vọng vào hắn mà bao
tinh hoa võ học của môn phái Trần Can ông đã truyền sạch cho hắn. Giờ nầy,
trước hắn, ông chưa phải là đối thủ nữa là! Nhớ lời Mụ Tám: “Mèo dạy hổ còn
chừa thế leo cây…” mà ông tự giận cho mình. Trong lúc tấn thối lưỡng nan; chợt
ông nghiêm nghị bảo:
- Mi quả là đứa thông minh!
Nhưng nếu ta truyền cho ngươi, thì ngươi phải hứa, từ nay ngươi phải để yên cho
ta.
Hoàng Nhất Đao cười lớn:
- Tốt! Ta hứa! Ta hứa sẽ không
bao giờ cho ông còn dịp bận tâm nữa! Ha ha!...
Trần sư phụ nén giận vì câu
“không bao giờ còn dịp bận tâm” đầy ác ý. Ông cười gằn:
- Mi là kẻ tráo mồm tráo
miệng. Mi không thề, ta không tin.
- Lắm chuyện! Thề bằng cách
nào?
Trần sư phụ thư thả xếp dù
lại:
- Ngươi chặt cây dù mà thề
rằng, nếu ngươi nuốt lời, ngươi sẽ như cây dù nầy! Và sau đó ta và ngươi không
ai nợ ai.
Tên phản đồ hơi bất bình, lớn
tiếng
- Trẻ con! Đặt dù xuống mau!
Dù vừa đăt xuống, Bảo đao
vung lên. “Phập!”. Dù đứt ngọt! Liền sau đó tên phản đồ “Á!” một tiếng đau đớn.
Bảo đao rớt “choảng!”. Hai tay hắn ôm bụng, máu từ đấy phụt ra có vòi, bắn ướt
cả áo Trần sư phụ! Thì ra lúc lưỡi đao vừa “phập” xuống. Nhanh như chớp, Trần
sư phụ đã thuận tay cầm cán dù đâm vào bụng hắn: Hàng chục “kèo dù” bị tiện đứt
ngọt, nhọn như những mũi tên xuyên suốt thấu qua lưng hắn. Hăn nhăn nhó chỉ vào
Trần sư phụ:
- Ngươi… ngươi… sử dụng chiêu
gì thế?
Trần sư phụ chưa kịp trả lời,
thì tiếng Mụ Tám đay nghiến bên sau:
- Là chiêu “ĐỒ ĐỆ PHẢN
SƯ” (Trò phàn thầy) đó!
Hoàng Nhất Đao căm hận nhìn
hai người. Máu từ họng trào ra, ngã phịch xuống!
Trần sư phụ nhìn mụ Tám với
tay nải trên lưng; hỏi:
- Sao hiền muội lại đến đây?
- Giờ mà còn hỏi câu ấy để
chờ bọn mã tà tới hay sao? Hãy theo em!
Rồi vội kéo tay Trần sư phụ.
Hai người cùng chạy về hướng Cầu Vĩ. Mất hút sau mấy lùm cây.
KHA TIỆM LY
Tên thật: Thái Quốc Tế
Địa chỉ: 99/5 Đinh Bộ Lĩnh,
Phường 2, tp Mỹ Tho, Tiền Giang
Đ/ thoại: 0987 -701 - 952
PHÁO HOA ĐÀ NẴNG - Châu Thạch
Có lễ hội nào đẹp hơn thế đâu
Pháo lên trời cao rực rỡ trăm màu
Em bé vỗ tay, hoan hô không ngớt
Cụ già cười, rung rinh bộ râu.
Cả thành phố ồ lên thích thú
Hoa nở trên trời mười hướng tỏa sao
Núi Sơn Trà ngẩn ngơ lặng ngắm
Con sông Hàn ngàn mắt ngước long lanh.
Ngũ Hành Sơn thức hồn muôn năm dậy
Rừng núi Bà Nà đứng thẳng cáp treo
Đường Hải vân vắt ngược qua đèo
Cố vươn cao nhìn về sông ái mộ.
Hoa bốn mùa trùm lên thành phố
Chớp muôn màu, muôn sắc, muôn lung linh
Hai bờ sông từng điệu nhạc rung rinh
Bổng trầm theo vệt, vút ra hoa.
Dưới thấp từng bừng rộn rã
Trên cao muôn sắc vỡ òa
À mới biết nguồn vui trùm hết cả
Thành phố, con người và mỗi trái tim.
Hoan hô pháo hoa
Pháo của hòa bình.
CHÂU THẠCH
Monday, April 29, 2013
CHỜ TÔI VỀ - thơ Vĩnh Thuyên
Thú hoang lẻ đàn
Lìa rừng xuống phố
Bỏ con suối vàng
Quên khúc ầu ơ...
Ngày đêm
xoay quanh
Chợ người vật vã
Nửa muốn quay về
Nửa ngại đường xa
Nửa gánh nợ đời
Cuối đời phải trả?
Nửa gánh nợ tình
Không trả
đành vay?
Xa lắc xa lơ
Mấy mùa yên lặng
Tóc ngả nghiêng chiều
Ai níu thời gian
Có đi lang thang
Nhớ mình một thuở
Nụ ngọt đầu đời
Nụ cuối đắng môi
Lạc giữa đồng hoang
Đường về chấm hết
Nhịp thở sau cùng
Chợt gọi NGƯỜI ơi !
VĨNH THUYÊN
duongvinhthuyen@gmail.com
TỪ BI - CÂY ĐỨC - BÍ QUYẾT SỐNG LÂU - MỪNG ÔNG THƯỢNG THỌ - thơ xướng họa của Lê Đăng Mành, Trần Ngộ, Độc Hành, Huy Phương, Hồ Trọng Trí
BÀI XƯỚNG:
TỪ BI
Mến tặng Độc Hành
Bữa ăn đơn giản chẳng vương ai
Lưng chén cơm khoai cũng sống dài
Cá thịt cao lương càng khổ hận
Muối tương đạm bạc lại vui dai
Gieo nhân huân tập đời thường tại
Hái quả cát tường cõi vị lai
Nuôi dưỡng lòng từ tươi tốt mãi
Muôn loài an lạc nhẹ chân hài …!
Lê
Đăng Mành
HỌA 1:
CÂY ĐỨC
Như Bụt thì thôi chẳng ghét ai
Tâm không vướng bận sướng dài dài
Từ bi còn dạ đâu thù mãi
Bác ái lòng nào để oán dai
Độc ác nhanh chầy tai cũng đến
Hiền lành sớm muộn phước tùng lai
Trồng cây chi đẹp bằng cây đức
Muôn thuở còn thơm một dấu hài !
TRẦN
NGỘ
LÂM ĐỒNG
HỌA 2:
BÍ QUYẾT SỐNG LÂU
Ta uống mưa, sương chẳng lụy ai
Trong veo tinh khiết
sống lâu dài
Rượu đem tưới chậu, hoa tàn sớm
Nước để châm bình,
lão thọ dai
Đức tích từ bi, đời tự tại
Thiện hành hỷ
xả, kiếp sau lai
Vun trồng hạnh nhẫn luôn xanh tốt
Trí tịnh tâm thanh nhẹ gót hài
ĐỘC
HÀNH
BÀI XƯỚNG:
MỪNG ÔNG THƯỢNG THỌ
Lộc thọ trời cho tuổi chín mươi.
Cụ nêu gương
tốt một con người.
Trường chinh hai cuộc vai còn mỏi.
Thoát hiểm bao phen miệng vẫn cười.
Vợ đảm xả thân lo việc nước.
Con ngoan
bền chí dựng xây đời.
Cả nhà ai nấy đều
hoan hỉ.
Mở tiệc mừng khao xuân chín mươi.
Thành phố Vinh- Hè 2012
HUY PHƯƠNG
BÀI HỌA:
CHÚC CỤ ĐẠI THỌ
Họa bài Mừng Ông Thượng
Thọ của Huy Phương
Cầu mong cụ thọ quá mười mươi.
Vị thế xứng danh một mẫu người.
Kháng
chiến hai thời vinh dự góp.
Giải vây mấy trận hỉ hoan cười.
Gia đình hiệp lực đền ân nước.
Con vợ đồng tâm đáp nghĩa đời.
Lân lý bạn bè mừng chúc tụng.
Vượt lên đỉnh thọ quá mười mươi.
Hồ Trọng Trí
Kim Long, BRVT
ĐT: 01667332652
Nhãn:
Độc Hành,
Hồ Trọng Trí,
Lê Đăng Mành,
THƠ ĐƯỜNG LUẬT,
Trần Ngộ
Thơ Trúc Thanh Tâm - ANH VÀ EM - ĐỪNG QUÊN NGHE BÉ
ANH VÀ EM
Anh dòng sông êm ả
Em con thuyền về xuôi
Thời gian chờ ở bến
Anh và em ngỏ lời !
Em con thuyền về xuôi
Thời gian chờ ở bến
Anh và em ngỏ lời !
Tóc dài làn sóng lượn
Mắt ướt với ngàn xưa
Ướp tình anh hương gió
Em nói gì trong mưa !
Mắt ướt với ngàn xưa
Ướp tình anh hương gió
Em nói gì trong mưa !
Anh treo hoài nỗi nhớ
Khi thành phố lên đèn
Hoa nhà ai hương thoảng
Tương tư anh và em !
Khi thành phố lên đèn
Hoa nhà ai hương thoảng
Tương tư anh và em !
Bờ mi em khép lại
Là lúc anh mở lòng
Là lúc ta đắm đuối
Không gian và hư không !
Là lúc anh mở lòng
Là lúc ta đắm đuối
Không gian và hư không !
Lại hương mùa hoa nở
Sương đọng lá đời xanh
Nhịp tim hoà nhịp thở
Mắt em cười mắt anh !
Sương đọng lá đời xanh
Nhịp tim hoà nhịp thở
Mắt em cười mắt anh !
Đất trời như gần lại
Anh và em cũng gần
Ngoài kia đời rất trẻ
Anh cho em mùa xuân !
Anh và em cũng gần
Ngoài kia đời rất trẻ
Anh cho em mùa xuân !
( Châu Đốc, 1989 )
Bôn ba cuối đất cùng trời
Vẫn không quên được một thời chớm yêu
Cô bé ơi, cô bé thích gì nè
Vườn anh đó, đầy hoa thơm cây trái
Bé cứ vào, anh chẳng trách bé đâu !
Nếu bé thích, bé cứ vào bắt bướm
Cứ rong chơi và hái trái tự nhiên
Trái đã chín, anh dành riêng cho bé
Hãy ăn đi những trái táo thiên đường !
Vườn anh đó, có chim kêu ríu rít
Suốt bốn mùa hoa, lá giận hờn nhau
Bé cứ đến và khoe khoang áo mới
Anh sẽ làm con gió lén hôn nhau !
Bé cứ đến, vườn anh không khép cổng
Nắng đong đưa sợi tóc bé bềnh bồng
Bé cứ hát và thản nhiên cứ hát
Để hồn anh rụng xuống những mênh mông !
Lúc nào đó, bé giận rồi không đến
Trời bao la, vườn anh cũng cô đơn
Trái đã chín, sao bé không hái nữa
Tại vườn anh hay tại bé dỗi hờn !
Nầy bé ơi, bé thích gì hở bé
Vườn nhà anh hoa, lá rất xôn xao
Bé cứ đến và đừng quên nghe bé
Anh sẽ làm con gió để thương nhau !
Trúc Thanh Tâm
( Cần Thơ, 1968 )
tructhanhtaam@yahoo.com
ẤN TƯỢNG TRÊN GIÒNG SÔNG LY LY* - thơ Độc Hành
Có một lần tôi ghé qua xứ QUÃNG
Đến THĂNG BÌNH xuống tắm sông LY LY
Chỉ một lần mà tâm mãi khắc ghi
Sông hiền hòa nước trong xanh mát rợi
Bến đò ngang khách sang sông đứng đợi
Cô lái đò thư thản lướt chèo qua
Đẹp làm sao tóc xỏa áo bà ba
Tôi say ngắm – tới bến rồi chẳng biết
Xin hỏi cô – tên gì cho tôi biết
Lỡ mai kia gặp lại để nhìn nhau
Ngồi trên đò tôi chẳng bước xuống đâu
Nếu cô lặng - dấu tên
mình với khách
Vô duyên cơ – ông này hỏi lạt nhách
Mới gặp nhau mà nói chuyện nhỏ to
Anh nói thật – là chẳng bước xuống đò
Nếu tim em không rung tình lên điệu
Đôi mắt em là dòng sông tuyệt diệu
Chở thuyền anh du cảnh ở trên dòng
Bến đò nầy là ấn tượng
dòng sông
Tôi khắc mãi trong hồn tôi thuở ấy…
*Sông LY LY chảy qua xã BÌNH QUỚI, huyện THĂNG BÌNH – tĩnh QUÃNG NAM .
ĐỘC HÀNH
CA NGỢI TỔ QUỐC – thơ Nguyễn Thu
NGUYỄN THU |
Em lại gửi cho anh
Những bài ca viết về lịch sử
Lịch sử không bao giờ là quá khứ
Trận đánh ngày xưa là đất nước bây giờ
Lịch sử không bao giờ là quá khứ
Trận đánh ngày xưa là đất nước bây giờ
Tổ quốc ta là Tổ quốc được dệt từ những bài thơ
Bài thơ giết giặc ...
Bài thơ Bạch Đằng, Chi Lăng,Thăng Long, Chương Dương, Vạn Kiếp ...
Thoát Hoan, Toa Đô... , quân Thanh, Nguyên Mông ... chết khiếp
Hồn bay, vía bay, thây chất thành núi, máu chảy đỏ sông
Tổ quốc ta ôm chặt Biển Đông
Lòng cuộn sóng quân thù run sợ
Trường Sơn, Việt Bắc hang hùm, núi đỡ
Quân xâm lăng gửi nắm xương tàn
Lịch sử không sang trang
Lịch sử luôn xuôi dòng máu chảy
Tiếp nối tiếp trong tim cuồn cuộn cháy
Đốt trắng đồng ngoại bang
Tổ quốc ta biển bạc, rừng vàng
Non sông nối liền một dải
Bốn ngàn năm dựng nước
Con cháu trường tồn quyết chí xây !
11/10/2012
NGUYỄN THU
nguyenthu123go@gmail.com
CHÙM THƠ XƯỚNG HỌA BUỔI SÁNG MÙA HẠ - Sông Thu, Lê Liên,Thy Lệ Trang, Như Thu, Lê Đăng Mành, Văn Thanh, Võ Làng Trâm, Hoàng Từ,Trần văn Hạng, Trương văn Lũy,Mạnh Trương, Độc Hành, Ngọc Ẩn Nhi Huyền, Võ sĩ Quí
BÀI XƯỚNG
BUỔI SÁNG MÙA HẠ
Tinh mơ lất phất hạt mưa rơi
Tảng sáng vầng dương tỏa rạng
ngời
Vạt cỏ long lanh sương trắng
muốt
Hàng cây óng mượt ánh vàng tươi
Líu lo chim hót sau vòm lá
Nhún nhẩy em đi giữa tiếng cười
Cuộc sống bừng lên trong nắng hạ
Lòng anh rộn rã một trời vui.
Sông Thu
BÀI HỌA
BAN SỚM LẬP HẠ
Long lanh ngọn cỏ ngậm sương
rơi
Ban sớm tinh mơ nắng tỏa ngời
Vạn vật hồi sinh ươm sắc biếc
Chân mây ửng sáng nhuộm hồng
tươi
Véo von sơn nữ ngân nga hát
Ha hả tiều phu sảng khoái cười
Lập Hạ mưa bay giăng sức sống
Lòng người đằm thắm những nguồn
vui
Lê
Liên
Dalat 24/04/2013
MÙA HẠ CỦA EM
Bên thềm lấp lánh hạt sương rơi
Đọng giữa ngàn hoa tỏa ánh ngời
Giọt ấm tung tăng... cành cúc
thắm
Tia nồng nhảy múa... cánh hồng
tươi
Sẻ tơ ngẩng cổ khoe lời hát
Sóc nhỏ che tay giấu tiếng cười
Hạ đến nồng nàn dâng khóe mắt
Chan hòa hạnh phúc những ngày
vui.
THY LỆ TRANG
Massachusets
HẠ XƯA
Ngoài hiên lá đọng giọt sương
rơi
Ánh nắng ban mai chiếu sáng ngời
Một dãy hoa lan màu tím thẫm
Hai hàng bông huệ sắc xanh tươi
Đong đưa trên võng, con ngừng
khóc
Kẽo kẹt bên nôi, mẹ mỉm cười
Nhớ mãi lời ru ngày bé dại
Quê nhà thưở ấy trọn niềm vui.
Như
Thu
SẺ CHIA NIỀM VUI !
Bất ngờ nghe tiếng giọt sương
rơi
Cành lá nghiêng chao lấp lánh
ngời
Thao thức cội nguồn khi úa rụng
Trở trăn cố xứ thuở còn tươi
Sợi mưa nhuần đượm trong hơi thở
Giọt nắng bao dung cả nụ cười
Vạn vật bừng ươm òa sự sống
Sẻ chia ấm lạnh rót lời vui.
Lê Đăng Mành
MƯA SAIGON
Mưa hạ Saigon
lất phất rơi
Lung linh phố xá ánh đèn ngời
Nắng thưa vươn rãi màu thanh
bạch
Em gái rong chơi má thắm tươi
Lữ khách nhìn trời lòng rối ngại
Công viên đầy áp trẻ reo cười
Sống lại một thời lắm cuộc vui.
Văn Thanh
MÙA HẠ QUÊ TÔI
Khô hạn bao ngày mưa chẳng rơi
Hồ ao cạn nước váng rêu ngời
Loăng quăng tự sản nơi vùng
trũng
Ếch nhái tìm về đám cỏ tươi
Đến lớp, bé thơ không muốn học
Ra đồng, nông lão chẳng buồn
cười
Tiết trời khắc nghiệt muôn loài
khổ
Bạn hỡi tìm đâu chút thú vui ?
Võ Làng Trâm
GIỌT NƯỚC RƠI
Sương xuống trên cây giọt nước
rơi
Đêm thanh gió lạnh ánh sao ngời
Xuân về phố xá mai vàng óng
Hạ đến thôn quê phượng đỏ tươi
Cô gái làm duyên đưa mắt liếc
Anh chàng tạo mốt nhoẻn môi
cười
Xa nhau mới biết lòng chung thủy
Gặp gỡ được rồi, dạ rất vui
Hoàng Từ
SÁNG LẬP HẠ
Giọt châu lóng lánh bóng dương
rơi
Chiếu nhẹ tàn cây óng ánh ngời
Khoe sắc bằng lăng hoa tím nhạt
Rạng màu khóm trúc lá xanh tươi
Sương mai lặng lẽ âm thầm bước
Nắng sớm hồn nhiên khúc khích
cười
Ngày mới dâng tràn nguồn nhựa
sống
Hạ về ôn lại những niềm vui.
Trần văn Hạng
NHỚ NGƯỜI XƯA
Đoc thơ mùa hạ- lệ sầu rơi!
Nhớ dáng người xưa mắt sáng ngời
Lóng lánh chiều đông nhìn tuyết
trắng
Trong lành sớm nắng rạng hoa
tươi
Qua sông chưa gặp mơ hình bóng
Ghé bến càng say đắm nụ cười
Có phải đường trăng đang nối lại
Hay là nghiệp bút tạo niềm vui!
Trương Văn Lũy
NHỚ MÙA XUÂN CŨ
Xuân về băng tuyết chẳng còn rơi
Mỗi sáng vừng đông chói rạng
ngời
Lấp lánh sương mai thêu cỏ biếc
Chập chờn nắng xế nhuộm chiều
tươi
Nghe đàn chim hót mơ lời ngọc
Ngắm đóa hoa xinh tưởng nụ cười
Ngoài sáu mươi năm chưa xóa được
Bao mùa nhung nhớ một nguồn vui
Mạnh
Trương
ĐÊM NHẬP HẠ
Đêm về dạ lý tắm sương rơi
Cụm trúc dang tay đón ánh ngời
Trinh nữ co mình bông lá héo
Quỳnh hoa duỗi cánh nhụy cành
tươi
Mây che mờ dáng dò lan tủi
Gió thoảng qua thân cội nguyệt
cười
Rải rác ve sầu kêu gọi hạ
Lưa thưa đom đóm dạo vườn vui
Độc Hành
BỐN MÙA CÒN ĐỌNG
Đông qua tầm tã giọt mưa rơi
Xuân đến Dương quang tỏ sáng
ngời
Ngõ Hạnh tiền duyên đường hụt
hẩm
Vườn Nhân hậu vận lá còn tươi
Qua cơn nắng hạ môi không nhạt
Đến lúc gió thu mắt vẫn cười
Xuống thác lên gành kiên nhẫn
nại
Lời thơ chất chứa vạn niềm vui.
Ngọc Ẩn Nhi Huyền
HÈ HẠ NHA TRANG
Nắng đổ mồ hôi giọt ứa rơi
Gió tung biển biếc ánh mây ngời
Vuốt qua tán lá rờn xanh mát
Chạm đến khuôn trăng mịn dịu
tươi
Hạ tới khách du tìm đảo giỡn
Hè qua dân nhậu cụng ly cười
Bán buồn mua nhộn về đây nhé
Phố Biển hẹn hò lắm cuộc vui
Võ sĩ Quí
Nha Trang, 28/4/2013
Biên tập: SÔNG THU
Subscribe to:
Posts (Atom)