BÁC NÔNG PHU VỚI BẦY SẾU
Bầy SẾU trông thấy bác NÔNG PHU đang bừa ruộng trên đồng. Chúng đoán là mùa gieo hạt lại đến. Chúng nhẩn nại chờ ngày gieo hạt thì tha hồ chúng nó no bụng.
Cái ngày chúng mong chờ đã đến. Vừa gieo hạt xong thì bác Nông Dân vội về nhà. Đây là thời cơ chúng hạ cánh xuống cánh đồng mới và tha hồ thưởng thức hạt giống của người.
Người làm nông kia thừa biết bầy cò đang phá hoại mùa màng nên tìm cách bảo vệ. Lần này theo thói quen bác chỉ đem ra một giàng ná cao su nhưng chẳng có viên đá nào? Bác vừa la lớn vừa trương dây lên hù doạ bầy cò cho chúng sợ thôi.
Lần đầu bầy cò còn sợ. Nhưng càng về sau chúng quen dần cảnh doạ nạt này. Khi bầy cò không nghe tiếng đạn đá bay vun vút, thế là chúng chẳng con nào sợ hãi. Mặc cho người la hét chúng cũng chẳng thèm để ý?
Người Nông Phu giờ phải thay đổi
phương kế khác. Bác phải tìm cách cứu lúa mới được. Giờ Bác mang ná với đạn đá
THẬT. Thế là vài con sếu coi thường trúng đạn.
Đáng đời đàn sếu, chúng hoảng sợ bay hết không còn con nào léng phéng đến
cánh đồng người Nông Phu nữa./.
LỜI BÀN:
*CHỈ DOẠ XUÔNG KHÔNG BAO GIỜ CÓ KẾT QUẢ VỚI NHỮNG NGƯỜI BƯỚNG BỈNH.
*MIẾNG NGON NHỚ LÂU ĐÒN ĐAU NHỚ ĐỜI
The Farmer & the Cranes
Some Cranes saw a farmer plowing a large field. When the work of plowing was done, they patiently watched him sow the seed. It was their feast, they thought.
So, as soon as the Farmer had finished planting and had gone home, down they flew to the field, and began to eat as fast as they could.
The Farmer, of course, knew the Cranes and their ways. He had had experience with such birds before. He soon returned to the field with a sling. But he did not bring any stones with him. He expected to scare the Cranes just by swinging the sling in the air, and shouting loudly at them.
At first the Cranes flew away in great terror. But they soon began to see that none of them ever got hurt. They did not even hear the noise of stones whizzing through the air, and as for words, they would kill nobody. At last they paid no attention whatever to the Farmer.
The Farmer saw that he would have to take other measures. He wanted to save at least some of his grain. So he loaded his sling with stones and killed several of the Cranes. This had the effect the Farmer wanted, for from that day the Cranes visited his field no more.
Bluff and threatening words are of little value with rascals.
Bluff is no proof that hard fists are lacking.
***
ĐÔI BẠN QUA RỪNG VÀ CON GẤU
Đôi bạn cùng đi chung để vượt qua cánh rừng rậm rạp. Vừa vào rừng thình lình có con gấu to lớn từ một bụi rậm nhảy xổ ra. Một người chỉ lo cho mạng mình nên nhảy vội lên một cành cây cao tránh gấu.
Người bạn còn lại đã trễ, không biết cách nào chống lại con thú nên buông mình nằm yên bất động trên mặt đất. Mắt anh nhắm nghiền giả chết. Người này tin giả chết hi vọng Gấu tha mạng do anh nghe người ta kể lại gấu không bao giờ đụng vào xác chết bao giờ?
Không ngờ đó là sự thật!
Thật quá may mắn cho anh bạn đang nằm ngay đơ này...Gấu ta chỉ ngửi ngửi vào đầu anh xong nó hình như tin chắc đây chỉ là xác chết nên bỏ đi mất.
Thấy đã an toàn người bạn trên cây giờ mới nhảy xuống. Sau khi đứng yên anh ta mới hỏi người bạn vừa thoát nạn:
-Hình như con Gấu nó nói nhỏ vào tai bạn gì đó phải không ? Nó nói gì vậy?
Anh bạn kia thủng thẳng trả lời:
-Con Gấu nói..."ông bạn hoàn toàn thiếu thông minh khi lại đi chung với một gã chỉ biết bỏ bạn chạy vào phút lâm nguy"?!
LỜI BÀN
LÚC BẤT HẠNH MỚI BIẾT ĐƯỢC BẠN HIỀN.
LÚC KHÓ KHĂN MỚI BIẾT AI LÀ BẠN, KHI HOẠN NẠN MỚI BIẾT BẠN LÀ AI.
QUỐC LOẠN THỨC TRUNG THẦN, GIA BẦN
TRI HIẾU TỬ.
Two Travelers and The Bear
Two Men were traveling in company through a forest, when, all at once, a huge Bear crashed out of the brush near them.
One of the Men, thinking of his own safety, climbed a tree.
The other, unable to fight the savage beast alone, threw himself on the ground and lay still, as if he were dead. He had heard that a Bear will not touch a dead body.
It must have been true, for the Bear snuffed at the Man's head awhile, and then, seeming to be satisfied that he was dead, walked away.
The Man in the tree climbed down.
"It looked just as if that Bear whispered in your ear," he said. "What did he tell you?"
"He said," answered the other, "that it was not at all wise to keep company with a fellow who would desert his friend in a moment of danger."
Misfortune is the test of true friendship.
***
GÃ CÁO TINH RANH
VÀ CÔ QUẠ ƯA TÂNG BỐC
Vào một buổi sáng đẹp trời có gã CÁO đang đưa cái mũi ngửi lùng sục mọi gốc cây tìm mồi ăn. Chợt CÁO ta thấy một cô QUẠ đang đậu trên nhánh cây cao trên đầu. Dỉ nhiên CÁO đành chịu không thể nào bắt Quạ được nên CÁO định bỏ đi.
Chợt có một thứ khiến CÁO ngừng lại ngước lên nhánh cây lần hai. Cô Quạ sao may mắn đến thế? Mỏ QUẠ còn ngậm một miếng Phô Mai hấp dẫn làm sao?!
-Ta chẳng cần đi xa đâu nữa đây là bữa sáng ngon lành cho ta đây rồi!
Gã CÁO tinh ranh nghĩ thầm trong đầu, hắn mon men trở lại dưới gốc cây:
- Cô Quạ ơi! chào cô, sao cô đẹp đến thế!
Cô Quạ nghe tiếng chào nghiêng đầu nhìn CÁO một cách ngờ vực? Tuy nghe lời nói ngọt ngào vậy nhưng mỏ Cô vẫn kẹp chặt miếng phô mai chẳng hề đáp lại lời CÁO?
CÁO vẫn không nản, hắn vờ nói một mình nhưng cốt cho QUẠ nghe:
-Nàng quạ quả thật xinh đẹp và quyến rũ làm sao! Bộ lông thì quá mượt mà! Còn đôi cánh- Ôi đôi cánh nàng bóng bẩy, tráng lệ làm sao! Tạo hoá đã sinh ra một nàng chim sao quá tuyệt vời! từ giọng hót đáng yêu cho đến mọi thứ gì của nàng đều hấp dẫn tuyệt vời. Ta ước gì nàng cất lên tiếng hát? Chỉ một lời thôi cũng đủ cho ta tôn sùng nàng lên làm Nữ Hoàng của các loài chim ngay?!
QUẠ không thể nào chịu nỗi những lời ca tụng mình ngọt hơn đường kia. Cô quên phứt chuyện ngờ vực và quên luôn miếng phô mai đang ngậm. Nàng ta khoái nhất là khi gã CÁO gọi mình là "Nữ Hoàng của những loài CHIM"...
Vừa há mỏ kêu lên tiếng "QUẠ" khoái trá tự hào thì than ôi! miếng PHÔ MAI rơi ngay xuống cái miệng gã CÁO đang há sẵn đợi chờ?!
-Cám ơn cô Quạ nhé!
CÁO ta cám ơn nghe 'rất ngọt'!
-Cô chỉ có tiếng khàn khàn thôi cô QUẠ ơi, còn trí thông minh của cô bỏ đâu nhỉ?
Nói xong CÁO ta bỏ đi mất./.
LỜI BÀN:
-NHỮNG KẺ CHUYÊN XU NỊNH PHỈNH PHỜ SẼ SỐNG BÁM VÀO NHỮNG AI ƯA NGHE LỜI NÓI TÂNG BỐC CỦA HỌ.
-MẬT NGỌT CHẾT RUỒI.
The Fox & the Crow
One bright morning as the Fox was
following his sharp nose through the wood in search of a bite to eat, he saw a
Crow on the limb of a tree overhead. This was by no means the first Crow the
Fox had ever seen. What caught his attention this time and made him stop for a
second look, was that the lucky Crow held a bit of cheese in her beak.
Up he trotted to the foot of the tree in which the Crow was sitting, and looking up admiringly, he cried, "Good-morning, beautiful creature!"
The Crow, her head cocked on one side, watched the Fox suspiciously. But she kept her beak tightly closed on the cheese and did not return his greeting.
"What a charming creature she is!" said the Fox. "How her feathers shine! What a beautiful form and what splendid wings! Such a wonderful Bird should have a very lovely voice, since everything else about her is so perfect. Could she sing just one song, I know I should hail her Queen of Birds."
Listening to these flattering words, the Crow forgot all her suspicion, and also her breakfast. She wanted very much to be called Queen of Birds. So she opened her beak wide to utter her loudest caw, and down fell the cheese straight into the Fox's open mouth.
"Thank you," said Master Fox sweetly, as he walked off. "Though it is cracked, you have a voice sure enough. But where are your wits?"
The flatterer lives at the expense of those who will listen to him.
No comments:
Post a Comment