VỢ CHỒNG ANH NÔNG DÂN NẠNH NHAU VIỆC ĐÓNG CỬA
Truyện cổ Pakistan
Nguyễn Khắc Phước kể.
Ngày xửa ngày xưa, có một cặp vợ chồng nông dân già và nghèo, sau khi làm xong công việc trong ngày và ăn bữa tối thanh đạm, họ ngồi bên đống lửa, thì giữa họ nảy sinh tranh cãi xem ai nên đóng cánh cửa đã bị một cơn gió thổi tung.
"Bà đóng cửa lại!" chồng nói.
"Ông đóng cửa đi!" vợ nói.
“Tôi sẽ không đóng cửa, và bà cũng không,” người chồng nói; "Nhưng ai nói lời đầu tiên thì người đó phải đóng cửa lại."
Đề nghị này khiến bà vợ vô cùng hài lòng, và thế là cặp vợ chồng già yên lặng đi ngủ.
Vào nửa đêm, họ nghe thấy một tiếng động, nhìn ra ngoài, họ thấy một con chó hoang lẻn vào phòng rồi lùng sục trong chạn để tìm thức ăn vốn rất ít ỏi của họ. Tuy nhiên, cả hai đều không thốt ra lời nào, Và con chó, sau khi đánh hơi tìm kiếm và đánh chén no nê, rồi đi ra khỏi nhà.
Sáng hôm sau, bà vợ mang thóc sang nhà hàng xóm để xay thành bột.
Khi vợ vắng mặt, một người thợ cắt tóc dạo đi ngang trước nhà và được ông chông đưa tay ra hiệu biểu vào hớt. Vừa bước vào, người thơ hỏi: “Sao bác lại ngồi đây một mình thế?”
Người nông dân chẳng nói chằng rằng. Người thợ hớt tóc cạo đầu ông ta, nhưng ông vẫn không nói; Tiếp theo, anh cạo một nửa bộ râu và một nửa ria mép, nhưng người chủ nhà vẫn không thốt ra một tiếng nào. Sau đó, anh phủ lên khắp người ông một lớp sơn đen như muội đèn trông gớm ghiếc, nhưng người nông dân vẫn im như thóc.
“Ông này bị bùa mê rồi!” người thợ cắt tóc kêu lên, và anh ta vội vã ra khỏi nhà.
Anh ta vừa đi khỏi thì người vợ trở về. Thấy chồng có bộ dạng quá kỳ cục, bà bắt đầu run rẩy và thốt lên: “Trời ơi! Khốn kiếp, ông làm cái quái gì vậy?”
“Bà đã nói lời đầu tiên rồi nhé,” người nông dân
nói, “vậy bà hãy đi đóng cửa lại.”
***
Nguồn: The Farmer, His Wife and the Open Door
Tác giả: Charles Swynnerton (1843-1923), Mục sư tuyên úy tại Ấn Độ.
Đăng trên Fairytalez.com
No comments:
Post a Comment