Dẫn nhập:
Một hôm, tình cờ đọc được một bài thơ của ông thi sĩ Trần Hoài Thư, lòng tui bồi hồi quá mạng!
Bạn đến thăm kéo ra chụp ảnh
Ta lựa cây hồng sai trái làm phông
Bởi đời ta giờ thảm thiết quá chừng
Nên vịn lá cành trang hoàng đở tủi
Hãy nhìn đầu ta một vùng trắng phủ
Hãy nhìn tóc ta, sợi ngắn sợi dài
Đã gần hai năm bỏ phế tóc tai
Đời thảm quá lấy ai mà “trang điểm”?
Trời! Sao thảm quá vậy ông Trần? Như mộng, huyễn, bào, ảnh thôi!
Xử thế nhược đại mộng
Hồ vi lao kỳ sinh (Lý Bạch)
Ở đời như giấc chiêm bao
Cái thân còn đó, lao đao làm gì? (Tản Đà)
Đời như giấc chiêm bao, hãy vui lên đi, hãy nâng ly cùng nhau hát: Một "chăm" em ơi, dzô dzô một "chăm" phần "chăm", rồi cùng Nguyên Lạc tui "loạn bàn" về chữ nghĩa chút chơi cho vui.
Nào, chúng ta cùng "ngâm kíu" về hai chữ Tửu Sắc:
TỬU (RƯỢU)
1. Vấn nạn về rượu
"Rượu có từ hồi nào? Có người cho rằng rượu có từ thời đá mài (neolithic). Nhằm nhò gì, mới đây , người ta còn phát hiện cà tỉ tỉ rượu trong đám mây ở trung tâm dải Ngân Hà, có điều thiên tửu vô biên này cách trái đất chừng 30.000 năm ánh sáng. Còn tôi, tôi nghĩ khác, đơn giản mà chắc ăn hơn, có cỏ cây hoa quả là có rượu. Chẳng phải những trái cây chín mọng sẽ lên men rượu đó sao?
Vậy ai là người uống rượu đầu tiên? Có người dựa vào Kinh Thánh để nói rằng, đó là ông Noah thoát nạn trên một con tàu trong trận Đại hồng thủy, đã tình cờ chế được rượu nho và uống say bí tỉ. Tôi cũng nghĩ khác luôn. Chính ông Adam là người đầu tiên uống rượu. Adam nghe lời xúi (dại) của bà Eva ăn trái cấm, gây biết bao phiền toái cho con cháu đời sau. Cái này Kinh Thánh chép, chứ không phải tôi bịa.
Nhưng tôi cứ tự hỏi, một đấng trượng phu dám cắt phăng cái xương sườn của mình để đổi lấy niềm hoan lạc lứa đôi như ngài Adam, tổ tiên loài người, chẳng lẽ lại nghe lời đàn bà xúi bẩy? Dù gì thì Adam cũng là đứa con đầu tiên của Thượng đế đâu dễ gì nhẹ dạ như thế. Vườn Địa đàng đầy hoa thơm cỏ lạ, trái cây mơn mởn.. Eva chắc (chắn) đã chuốc rượu cho Adam (lả lơi mời mọc Adam ăn trái chín lên men). Khổ thân ngài Adam, ngà ngà rồi thì trái cấm cũng như trái…xoài, đâu còn ngán ai nữa mà không dám ăn. Tôi ngờ rằng Kinh Thánh chép thiếu đoạn này, hay tam sao thất bổn gì đó.
Con cháu Adam muôn đời sau vẫn không rút ra được bài học của tổ tiên, uống rượu là cứ phụ nữ kè kè bên hông." (Vũ Thế Thành)
Chí lí! Tui bái phục sư phụ Vũ, đúng là lời vàng tiếng ngọc: "uống rượu là cứ phụ nữ kè kè bên hông"! Nhưng Rượu và Sắc phải luôn đi đôi với nhau chớ, do đó mới có thành ngữ Tửu Sắc, phải không?
2. Uống rượu, say rượu
Thơ rằng:
Uống xong ly rượu cuối cùng
Bỗng nhiên chợt nhớ đã từng đầu tiên
Uống như uống nước ngọc tuyền
Từ đầu tiên mộng tới phiền muộn sau
Uống xong ly rượu cùng nhau
Hẹn rằng mai sẽ quên nhau muôn đời...
Tình điên ấy ít nhiều em có thấy
Rất nhiều lần em có thấy có nghe
Có nghe nói rằng Trích Thiên thuở ấy
Có nghe rằng Phạm Thái thuở nào
Họ nốc rượu lu bù em có biết
Bởi vì sao mà tự diệt đời mình
Một tập thơ sầu ngâm sảng sảng
Vài nai rượu kếch ních tỳ ty
Chết về Tiên Bụt cho xong kiếp
Đù ỏa trần gian! sống mãi chi
(Thi tập Như sương - Bùi Giáng)
Và đây, say rượu của cụ Vũ Hoàng Chương:
Say đi em, say đi em
Say cho lơi lả ánh đèn
Cho cung bậc ngả nghiêng điên rồ xác thịt
Rượu, rượu nữa, và quên, quên hết
Ta quá say rồi
Sắc ngã màu trôi
...
Em ơi lửa tắt bình khô rượu
Ðời vắng em rồi say với ai!
(Vũ Hoàng Chương)
Say với ai? Đúng là vấn nạn lớn!
À phải rồi, cụ hãy say với ông thần sư phụ Linh Phuơng tui, ổng cũng đang sầu đời:
Buồn quá hôm nào ta đi nhậu
Say xỉn xe tông cán nát người
Mặt lộ đen ngòm từng vũng máu
Đỏ hồng chẳng khác trái tim thơ
.
Vướng mắt em hồng nhan tri kỷ
Khói sầu đời thương ta trắng tay
Thi sĩ trắng tay thi sĩ tận
Anh hùng mạt vận anh hùng rơm
Ngửa mặt khóc cười theo năm tháng
Đời sầu ta lại sầu đời hơn
(Sầu Đời -Linh Phương)
TỬU-SẮC
1. Rượu - Gái
Tửu-Sắc (Rượu-Gái) cặp đôi này không thể rời nhau được, có cái này phải có cái kia thì cõi đời này mới vui được, phải không?
Thành ngữ "In-gờ-lít" (English): "Liquor is the best medicine".("Gụ" là liều thuốc vạn năng) là câu mà tôi tâm đắc nhất. Ông Chai-ni (Chinese) cũng "ngôn" :
- Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu (Gặp người tri kỷ ngàn ly rượu cũng thiếu)
Thoại bất đồng tâm... cũng hổng sao ((Nói chuyện không hợp... cũng hổng sao - Châm ngôn của cảc ông/ bà bán hàng: Dealer) [*]
- Nam vô tửu như kỳ vô phong (Đàn ông không rượu như cờ không gặp gió)
Cụ Tản Đà đã từng "vấn":
Đời đáng chán hay không đáng chán?
Cất chén quỳnh riêng hỏi bạn tri âm.
Chén quỳnh là "dạ quang bôi", là chén "gụ" chứ còn gì nữa các bạn. (Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi...)
Những điều trên chứng tỏ "gụ" rất quan trọng, là "một bộ phận không nhỏ" đối với sinh hoạt hàng ngày của chúng ta (tứ khoái: ăn / uống, ngủ... ) phải không?
Vậy, nào mời các bạn cùng tôi "gầy sòng ".
Trước khi nhập tiệc, chúng ta hãy ngâm nga thơ phú Hán Việt chơi.
Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi
Dục ẩm tì bà mã thượng thôi
Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi
(Vương Hàn)
Rượu bồ - đào chén dạ quang
Muốn say đàn đã rền vang giục rồi
Sa trường say ngủ ai cười
Từ xưa chinh chiến mấy người về đâu
(Trần Trọng San dịch)
- Number one, số dzách!
Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi
Ngâm xong lòng chợt bồi hồi
Hồi chi hồi mãi hồi hoài dzậy cha?
Hồi chi cho má nó la!
- Tại sao má nó la?
- Vậy chớ các bạn không nghe người ta hát sao:
Anh về trên đôi nạng gỗ
Anh về dang dở đời em.
(Để trả lời một câu hỏi - Phạm Duy - Linh Phương)
"Dang dở đời em" thì em phải la trời chớ sao! "Théc méc" cái nỗi gì ? Đời mà!
- Bây giờ tới phiên tui ngâm đây:
Bồ đào mỹ tửu nó dụ tôi
Dục ẩm lên giường thượng mã thôi
"Xí quách" lặt lè xin cố chịu
Cổ lai mỹ nữ mấy ai "xù"
Xí quách là xương cốt. Xù là từ chối, là "em chả" đó quí vị
2. Dục
Câu thơ trên cho thấy sự liên quan "thấm thiết" giữa "gụ" và gái, nên mới có thành ngữ Tửu Sắc. Mà có Sắc thì phải có Dục. Ai thấy hoa đẹp mà không muốn hái, không muốn giữ riêng cho mình.
Dục là đầu mối của đau khổ, sân si như lời Phật đã dạy: "Phải tiết dục, phải buông bỏ". Nhưng khó lắm đa!
Chuyện rằng:
Có hai nhà sư đang bước trên đường, chợt dừng lại vì thấy phía trước có một người con gái đang ngại ngùng trước một vũng nước, không dám lội qua. Nhà sư hơi trội tuổi hơn vội vàng đi tới, ôm nâng người con gái lên, lội qua vũng nước, rồi nhẹ nhàng thả cô gái xuống. Nét mặt vẫn thanh thản, sư tiếp tục cất bước. Nhà sư trẻ hơn vội vàng chạy theo. Hai sư lặng lẽ tiếp tục rảo bước. Một lúc sau, với vẻ mặt hơi bức bối, sư trẻ mở miệng nói:
- Huynh đã quên giới cấm rồi sao ? Sao dám ôm ?
- Ủa! Ta đã buông bỏ rồi , đệ vẫn còn "túm" nó sao ?
(Theo Góp Nhặt Cát Đá của Đổ Đình Đồng)
3. Phá mồi
Tiếp tục nào!
Hiu hiu gió thổi đầu non
Mấy thằng uống "gụ" là con Ngọc hoàng
Ngọc hoàng ngồi tựa ngai vàng
Thấy con uống "gụ" hai hàng lệ sa...
Chúng mày sẽ chết với ta!
- Thiên Lôi đâu ?
- Dạ, muôn tâu Bệ hạ.
- Mau xuống dưới trần gian chém chết mấy thằng uống "gụ" cho tau. Có quá nhiều sớ than phiền chúng rồi.
- Da, tuân lệnh.
Cấp búa Tầm sét, Thiên Lôi vội vàng cỡi mây bay xuống trần gian. Gần tới, Thiên Lôi vén mây, nhìn thấy một đám nhậu la ó đinh tai, nhức óc: dô dô dô... Giận quá, Thiên Lôi đưa búa lên... chợt ông vội vàng thu búa lại, trố mắt nhìn xuống rõ kỹ. Mặt có vẻ phân vân, ông vội vàng bay trở lại Thiên Đình xin yết kiến Ngọc hoàng .
- Sao! Thi hành lệnh của ta chưa? Hử?
- Dạ chưa ?
- Tại sao?
- Dạ, Ngài bảo chém chết mấy thằng uống "gụ" quậy phá, nhưng trong đám có một thằng không chịu uống , mà chỉ gắp mồi. Nếu chém lỡ trúng nó sao?!
Ngọc hoàng đập bàn quát :
- Chém chết cha thằng phá mồi đó cho tau ."Gụ" sao không chịu uống, mà chỉ lo gắp mồi!
4. Dục phá sầu thành tu dụng tửu (Muốn phá thành sầu phải dùng rượu)
Rượu ngon ta uống dài dài
Tôm khô củ kiệu làm mồi đưa cay
Dzô dzô!
Thơ rằng:
Vỗ bụng cười vang nhìn hàng dây thép
Rượu uống hết rồi sao chẳng thấy say
Nằm gác cẳng lên ngâm thơ tứ tuyệt
Thuốc cũng hết rồi buồn rớt không hay
(Chiều nằm trên Lô Cốt - Hồ Chí Bửu)
Buồn quá, tính uống rượu say để quên đời, nhung "rượu uống hết rồi sao chẳng thấy say", buồn vẫn hoàn buồn! Than ôi!
Và những ông thần này nữa:
Dăm thằng khùng họp nhau bàn chuyện lớn
Gánh sơn hà toan chất thử lên vai
Chuyện binh lửa anh em chừng cũng ớn
Dọn tinh thần: cưa nhẹ đỡ ba chai
.
Bình minh tới một chàng bừng tỉnh giấc
Thấy chiến trường la liệt xác anh em
Năm tráng sĩ bị mười chai quất gục
Đời tha hương coi bộ vẫn êm đềm
.
Sàn gác trọ những tâm hồn bão nổi
Những hào hùng uất hận gối lên nhau
Kẻ thức tỉnh ngu ngơ nhìn nắng mới:
Ta làm gì cho hết nửa đời sau?
(Thơ Cao Tần)
Làm gì? Tâm hồn bão nổi rồi cũng sẽ êm đềm trôi theo dòng đời lặng lẽ vô tình thôi. Tất cả rồi sẽ phôi phai!
Lịch sử cũng vô tình thế đó
Người qua sông không nhớ con đò
(Thơ Trần Hoài Thư)
Vì sông nên phải lụy đò, nhưng qua sông rồi, còn ai nhớ tới con đò. Đôi khi còn nhận chìm luôn nó để người khác không qua sông được. Ôi tình đời!
Tất cả rồi sẽ qua đi, chỉ có Sắc, Tình tồn tại thôi. Đó là chân lý muôn đời. Và nhờ đó, nhân loại mới tồn tại.
SẮC BẤT BA ĐÀO
Hai câu Hán Việt sau đây chắc ai cũng tâm đắc:
Vũ vô kiềm tỏa năng lưu khách
Sắc bất ba đào dị nịch nhân
Nào cùng "loạn bàn" cho vui.
1. Vũ vô kiềm tỏa năng lưu khách (Gió mưa không có then khóa mà giữ được khách)
Ý câu nầy đưa ta đến bài thơ tình rất đẹp của thi sĩ Nguyên Sa:
Tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt
Trời không mưa anh cũng lạy trời mưa
Anh lạy trời mưa phong toả đường về
Và đêm ơi xin cứ dài vô tận ...
Lạy trời mưa để em đừng về được, để em ở lại! "dzồi" đêm dài vô tận để mần chi?
- Thuyền quyên ứ hự ấy mà.
Giang sơn một gánh giữa đồng
Thuyền quyên ứ hự anh hùng nhớ chăng
(Nguyễn Công Trứ)
Đúng không? Ôi tình!
2. Sắc bất ba đào dị nịch nhân (Nhan sắc không phải sóng lớn mà dìm chết người)
Từ đây ta mới có thành ngữ "nghiêng nước nghiêng thành" (Nhất cố khuynh nhân thành/Tái cố khuynh nhân quốc) mới có truyền thuyết về tuyệt thế giai nhân:
Tứ đại mỹ nhân là cụm từ dùng để tả 4 người đẹp nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc: Tây Thi, Vương Chiêu Quân, Điêu Thuyền và Dương Quý Phi. Sắc đẹp của họ được mô tả qua 4 cụm từ nổi tiếng theo thứ tự là:
- Trầm ngư: có nghĩa là cá thấy quên bơi, chìm sâu dưới nước - Tây Thi
- Lạc nhạn: có nghĩa là chim nhạn thấy quên bay, sa xuống đất - Chiêu Quân
- Bế nguyệt: có nghĩa là mặt trăng thấy phải giấu mình - Điêu Thuyền
- Tu hoa: có nghĩa là khiến hoa phải xấu hổ - Dương Quý Phi
Nhưng sao tui nghi ngờ quá các bạn! Ai mà không tự khen, "tự sướng", tự tâng bốc mình?. Nhất là các ngài "nước lạ", "nước chính giữa". Rồi các cụ nhà mình copy y chang, khiến dân Việt mình tưởng thiệt.
Tại sao tui nói vậy?
- Số là có ngài Will Durant - sử gia well-known (nổi tiếng) của xứ Huê Kỳ - trong Lịch Sử Văn Minh Trung Quốc (Nguyễn Hiến Lê dịch) đã cho biết: Nhan sắc của Dương Quí Phi cũng "thường thường bậc trung" thôi. Thân thể của Dương bà còn hơi đẫy đà, bụng phệ chớ không "đáy thắt lưng ong" như gái Việt mình.
Mời đọc đoạn văn này:
[... Ông vua có tiếng nhất thời đó là Đường Minh Hoàng, giữ ngôi khoảng bốn chục năm (713-756), trừ vài lúc gián đoạn. Con người đó đầy mâu thuẫn như chúng ta, làm thơ mà lại chinh phục các nước xa, bắt Thổ Nhĩ Kì, Ba Tư, Turkestan phải nộp cống; ông bãi bỏ tử hình, cải cách toà án và khám đường, đánh thuế thật nặng, che chở thi sĩ, nghệ sĩ, học giả, mở một nhạc phủ trong Lệ viên (vườn lê).
Hồi mới lên ngôi, ông sống khắc khổ, dẹp các xưởng tơ lụa, cấm cung nữ bận gấm vóc, đeo vàng ngọc. Về cuối đời, ông sống như hạng người hưởng lạc, yêu nghệ thuật và các thứ xa hoa lộng lẫy, sau cùng ông hi sinh ngai vàng vì nụ cười của Dương Quí Phi.
Khi gặp nàng, thì ông đã lục tuần mà nàng mới hai mươi bảy tuổi; trước đó, nàng đã làm tì thiếp trong mười năm của người con trai thứ mười tám của ông [Thọ vương tên Mạo]. Nàng mập, bụng phệ, quấn tóc mượn, nhưng ông yêu nàng vì nàng bướng bỉnh, tính tình thất thường, chuyên đoán và hỗn láo. Nàng cho ông cái vinh dự được yêu nàng, giới thiệu họ hàng nội ngoại của nàng với ông và cho phép ông phong cho mỗi người một nhàn chức [chức vị ngồi mát ăn bát vàng] tại triều đình. Minh Hoàng gọi nàng là “Thái Chân”, học được của nàng nghệ thuật huy hoắc tiền của. Từ đó, đức “Thiên tử” càng bỏ bê việc nước, giao hết quyền hành cho một người anh họ nàng là Dương Quốc Trung, một kẻ bất tài, tham nhũng; và trong khi dông tố tụ lại chung quanh thì “Thiên tử” cứ truy hoan hết đêm lại ngày.
Một tên cận thần gốc Phiên tên An Lộc Sơn cũng yêu Dương Quí Phi, được Minh Hoàng tin cậy, phong làm Tiết Độ Sứ các tỉnh miền Bắc, và cho chỉ huy đạo quân thiện chiến nhất của Trung Hoa. Bỗng An Lộc Sơn tự xưng đế, kéo quân về Trường An; bấy lâu người ta lơ là sự phòng vệ kinh đô. Minh Hoàng phải bỏ kinh đô chạy vào đất Thục; đến Mã Ngôi, các tướng sĩ oán hận giết Dương Quốc Trung và bà con họ hàng của Quí Phi, rồi giằng Quí Phi khỏi tay nhà vua, giết nàng trước mắt ông truyền ngôi cho con là Túc Tôn. Bọn lính Phiên của An Lộc Sơn cướp phá Trường An, giết hết dân chúng, không phân biệt già trẻ, trai gái triệu người mất mạng trong vụ đó. Rốt cuộc, loạn đó bị dẹp: An Lộc Sơn bị con là Khánh Tự giết để cướp ngôi; Khánh Tự lại bị tướng là Sử Tư Minh giết, rồi chính Sử Tư Minh cũng lại bị con là Triều Nghĩa giết do đó thế của chúng yếu đi, và vào khoảng năm 762, cuộc nổi loạn tự tàn dần; Minh Hoàng đau xót trở về kinh đô mà nhìn cảnh tan hoang. Ít tháng sau ông chết ở đó....] - [Lịch Sử Văn Minh Trung Quốc - Will Durant/ Nguyễn Hiến Lê dịch]
Nhan sắc của Dương Quý Phi "bình thường" thôi, vậy mà cũng có một thi sĩ nổi tiếng của "nước lạ" mần thơ ca tụng, được vua Đường thưởng cho cả ký vàng. Sướng chưa?
Này nhé:
Vân tưởng y thường hoa tưởng dung/ Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng
(Mây ngỡ áo xiêm, hoa ngỡ dáng mặt/ Gió xuân lướt qua hiên, hoa đẫm sương đẹp)
Và:
Danh hoa khuynh quốc lưỡng tương hoan/ Trường đắc quân vương đái tiếu khan
(Danh hoa nghiêng nước sánh đôi vui/ Để xứng quân vương một nụ cười)
Chữ "khuynh quốc" trong câu thơ để "nịnh" Dương Quí Phi đó.
(Thanh bình điệu - Lý Bạch)
-- Có vấn nạn này ông ạ!
-- Vấn nạn gì?
-- Nhan sắc của Dương Quí Phi cũng "thường thường bậc trung" như ông sử gia Durant nói, vậy thì tại sao vua Đường say mê bà ta như điếu vậy?
-- Chắc có lẽ bà ta... có nghề.
-- Nghề gì?
-- Thì nghề Tú Bà dạy cho Thúy Kiều chứ nghề gì.
Nhớ không, trong Truyện Kiều-Nguyễn Du:
"Nghề chơi cũng lắm công phu (1201)
Làng chơi ta phải biết cho đủ điều (1202)
...
Này con thuộc lấy làm lòng (1209)
Vành ngoài bảy chữ, vành trong tám nghề
Chơi cho liễu chán, hoa chê
Cho lăn lóc đá, cho mê mẫn người.”(1212)
-- À ra vậy. Thiện tai, thiện tai!
Thiển nghĩ: Dương Quý Phi nhan sắc đã như vậy, vậy thì 3 "đại mỹ nhân" của "nước lạ” còn lại chắc cũng giống vậy, cũng same same thôi, phải không? Cẩn thận nha các bạn: Đừng nghe những gì "nước lạ" nói, hãy nhìn kỹ những gì "nước lạ" làm! Các ngài ấy thâm lắm, đã viết ra "Tam Thập Lục Kế" đó, nào là "Rút cũi đáy nồi", "Gắp lửa bỏ tay người", v.v... Khiếp lắm, "Quân Vương" (tiếng Ý: Il Principe, tiếng Anh: The Prince) của Niccolo Machiavelli cũng chịu lép vế đó nha. Hãy cẩn trọng!
BẢY CHỮ TÁM NGHỀ
"Bảy chữ, tám nghề" là những mánh khóe, thủ đoạn mà Tú Bà dạy cho nàng Kiều khi ở lầu xanh thuộc nằm lòng, áp dụng để làm sao cho khách làng chơi mê mẫn mà đổ hết bạc tiền, tiêu hết cơ nghiệp vào trò chơi hương phấn.
Nhân chuyện nói Dương Quý Phi "có nghề" , ta thử "lạm bàn" về " Vành ngoài bảy chữ vành trong tám nghề" xem sao.
. Vành ngoài 7 chữ
Có thể giải thích “vành ngoài” là nghệ thuật khiêu gợi bằng ngôn ngữ, tình cảm, nói năng, hát xướng; bằng những cái liếc mắt đưa tình, bằng những ôm ấp nhẹ nhàng nũng nịu... mà Tú Bà truyền dạy cho Kiều.
Vành ngoài bao gồm 7 chữ sau đây: Khốc, Tiễn, Thích, Thiêu, Giá, Tẩu, Tử.
1. Khốc 哭: Có nghĩa là khóc, dùng nước mắt để làm động lòng thương cảm của khách. Vũ khí của phụ nữ chính là nước mắt – một câu ngạn ngữ nổi tiếng của phương Tây, và ở đây Đông Tây đã gặp nhau.
2. Tiễn 揃 : Có nghĩa là cắt. Mỗi người cùng cắt một mớ tóc, kết thành một sợi rồi chia cho nhau buộc vào hai cánh tay, làm lễ “kết tóc” biểu tỏ thủy chung bền chặt, thể hiện lòng chân thành khiến khách không nỡ bỏ đi.
3. Thích 刺: Có nghĩa là đâm, chích. Lấy cây trâm chích vào cổ tay hay trên bắp đùi những câu yêu đương, thề thốt. Cũng giống như phong trào xăm tên người yêu lên cơ thể mình ở phương Tây vậy.
4. Thiêu 烧: Có nghĩa là đốt. Dùng hương đốt giả bộ thề nguyền rồi chích vào tay mình và tay khách để tỏ dạ chung tình . Có sáu vị trí để thiêu :
a) Bụng kề bụng gọi là "chính nguyện đồng tâm"
b) Đầu chụm đầu gọi la "chính nguyện kết tóc"
c) Tay tả mình khít với tay tả khách gọi là "hứa nguyện liên tình bên tả"
d) Tay hữu mình liền với tay hữu khách gọi là "hứa nguyện liên tình bên hữu"
e) Đùi tả mình khít với đùi hữu khách gọi là "hứa nguyện giao đùi bên tả"
f) Đùi hữu mình khít với đùi tả khách gọi là "hứa nguyện giao đùi bên hữu"
5. Giá 嫁: Có nghĩa là cưới hỏi làm vợ chồng. Tức là sau khi điều tra được gia cảnh giàu có của khách thì thề non, hẹn biển để khách bỏ ra một khoản tiền lớn cưới mình về.
6. Tẩu 走: Có nghĩa là chạy. Đây là kế “đà đao”. Tức là khi dan díu đã lâu và thấy khách đã hết tiền, tiền chuộc chẳng có mà tiền chơi cũng không. Thì khi đó sẽ giả vờ thề thốt với khách là sẽ cùng nhau bỏ trốn. Hẹn khách gặp mặt ở chỗ nào đó, nhưng kỳ thực không đến mà sẽ báo cho quan binh hay chủ nợ đến để bắt. Đây là một cách tống khứ khách hết tiền đi.
7. Tử 死: Có nghĩa là chết. Tức là đem cái chết ra thề thốt cho khách tin là mình yêu, chỉ biết có khách thôi, nếu không tin thì chết ngay tại chỗ.
. Vành trong 8 nghề
"Vành trong” chính là nghệ thuật chăn gối: những kinh nghiệm thiết thực Tú Bà đúc kết, truyền lại các Kiều nữ áp dụng, để giúp khách đạt được đỉnh trong "cuộc mây mưa".
Tám tuyệt kỹ về phòng the là:
1. Kích cổ thôi hoa (击鼓催花: đánh trống giục hoa):
Điển tích này xuất phát từ thời Võ Tắc Thiên, khi mùa xuân hoa trong vườn thượng uyển không nở, bà cho quân lính đánh trống dồn dập ép hoa phải nở.
Áp dụng vào nghệ thuật phòng the, nàng có thể giúp đỡ chàng nếu chàng “yếu sức” hay chàng chỉ “ngắn, nhỏ” mà thôi. Với tư thế “cưỡi ngựa”, nàng hãy ngồi lên người chàng, ép chặt vào chàng và chủ động tốc độ dồn dập để chàng mau đạt đến sự “mỹ mãn”.
2. Kim liên song tỏa (金莲双锁: sen vàng khóa chặt):
Nếu chàng có “của quý ” gồ ghề, khỏe mạnh, kéo quá dài cuộc yêu thường sẽ khiến cho nàng mệt mỏi. Chi bằng, nàng dùng chiêu “Kim liên song tỏa”, khép chặt hai chân (cơ đùi thường khỏe hơn cơ vòng) để tăng thêm độ kích thích lên chàng, cả hai sẽ mau chóng chạm đỉnh yêu đương.
3. Đại triển kỳ cổ (大展旗鼔: mở tung cờ trống):
Mở tung cờ trống tức là cả hai không ai nhường ai, dồn dập “tấn công” lẫn nhau. Nàng hãy cuồng nhiệt đáp trả lại chàng bằng cách nẩy người hoặc ôm siết lấy chàng, không thụ động. Điều này rất thích hợp nếu chàng và nàng đều thích sự mạnh mẽ và tốc độ cao.
4. Mạn đả khinh xao (慢打輕敲: chậm đánh khẽ rung):
Nếu chàng thích nhẹ nhàng, từ tốn thì dùng phương pháp "chậm đánh khẽ rung": Mỗi khi chàng “đi vào”, nàng hãy chậm rãi giữ chàng lại lâu hơn một chút rồi “co chặt” và “mở ra”. Lúc này, cảm giác gần gũi, đằm thắm sẽ khiến cả hai đều hạnh phúc.
5. Khẩn soan tam trật (緊薂三秩: ba lần đổi thế):
Nếu chàng mắc vào trường hợp “chưa đi đến chợ đã rơi hết tiền”, tức là quá mau chóng “kết thúc trận đấu” mà chưa thỏa mãn cả hai, thì sau vài nhịp, nàng nên chủ động đổi tư thế để chàng dừng cảm xúc lại và kéo dài cuộc yêu. Nàng có thể vòng chân ôm chặt chàng, đồng thời khóa chặt "cậu nhỏ", để chàng đủ thời gian cảm nhận cảm xúc êm dịu với nàng.
6. Tả chi hữu trì (左搘右持: tay mặt ôm, tay trái giữ):
Khi chàng quá “ham” chiến đấu, khiến nàng bị tổn hao sức lực, hoặc làm đau nàng; thay vì có thể làm chàng “mất hứng” dù lời phàn nàn có nũng nịu đến đâu chăng nữa, nàng có thể sử dụng cách này: Chủ động ôm chàng và giữ chàng chậm lại; việc làm này của nàng có thể khiến chàng cảm thấy cả hai hòa hợp và lắng nghe nhau, tăng thêm sự gắn bó giữa hai người.
7. Tả tâm truy hồn (鎖心追魂: khóa lấy tâm, theo dõi hồn):
Đây chính là lời khuyên nàng nên theo dõi cảm xúc của chàng và cộng hưởng cùng chàng. Khi nhận biết được chàng đang “tăng tốc”, nàng có thể vận dụng cả “thân” lẫn “tình”, tức là phối hợp với chàng tăng cao nhịp độ yêu, “siết” chàng nhiều hơn, nhanh hơn, đồng thời thể hiện cảm xúc của nàng thông qua nét mặt, hơi thở, tiếng rên khẽ… khiến chàng thêm hào hứng, đê mê ... để “về đích” cùng nhau.
8. Nhiếp thần siểm tỏa (攝神諂坐: dềnh dàng cướp vía):
Với nam giới, thì khi yêu, người mình yêu luôn xinh đẹp nhất thế gian. Và chính vì đàn ông yêu bằng mắt, nên những thể hiện bên ngoài thông qua ngoại hình, hành động, cử chỉ, tư thế khêu gợi… của nàng, đều có tác dụng khiến chàng say mê và ân ái thêm nồng nàn. Đừng quên dùng ngôn ngữ cơ thể trong cuộc yêu, đừng bỏ qua việc “tạo dáng” sao cho thật hấp dẫn với chàng, và đừng quên “nhịp điệu cơ thể” sẽ khiến chàng mê mẩn.
Các bạn nghĩ sao về "Bảy chữ tám nghề" Tú Bà dạy cho Kiều nữ?
LỜI KẾT
Bài loạn bút cũng khá dài, xin phép được ngưng nơi đây, mong các bạn "mua vui cũng được một vài trống canh". Hẹn ngày "tái nạm".
Laughter is the best medicine in the world. So keep Smiling! (Nụ cười là liều thuốc vạn năng, hăy luôn mỉm cười!)
Nguyên Lạc
...........................
[*] Hai câu thơ đúng là:
Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu
Thoại bất đầu cơ bán cú đa
Hai câu thơ trên là của Âu Dương Tu (1007 - 1072) thời Tống ở Trung Quốc:
(Uống rượu mà gặp bạn hiểu mình thì ngàn ly cũng còn ít
Nói chuyện mà không hợp nhau thì nửa câu cũng đã nhiều)
Rượu gặp tri âm ngàn chén thiếu
Tiếng không đồng điệu nửa câu thừa.
Tham khảo:
Lịch sử văn mình Trung Quốc (Nguyễn Hiến Lê - Will Durant), Vũ Thế Thành, BS Hồ Đắc Duy, Đổ Đình Đồng, Facebook...
No comments:
Post a Comment