Không
phải tôi sắp hát bài Ba Bà Mẹ Chồng kể về nàng dâu của ban nhạc AVT nổi tiếng năm xưa mà kể chuyện
về nàng dâu thực của vợ chồng tôi.
Nhưng trước hết tôi xin tự
giới thiệu về mình. Tôi tên là Mẹo, 67 tuổi, tổ trưởng dân phố kiêm chủ tịch
hội đồng hoà giải của khu phố. Có nghĩa là khi có gia đình nào cơm không lành
canh không ngọt, chén đũa chào xáo thì hội đồng chúng tôi có việc làm chỉ với
điều kiện là có đơn hoặc khiếu nại của ít nhất là một người trong gia đình ấy.
Khi chén dĩa đang bay vèo vèo thì chẳng ai dại gì mà nhảy vô để lãnh đòn. Cứ
ngồi nhà điện báo dân phòng hoặc công an là hết nhiệm vụ. Mình có đến cũng đứng
xa xa nghe ngóng hoặc vào một nhà gần đấy hỏi thăm thì sẽ nắm rõ tình hình, sau
này dễ phân xử. Làm cái nghề “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng”, có cái tâm đã
đành mà cũng phải biết cách để ứng phó với vạn biến mới tồn tại được. Thấy người
ta sống trở lại hoà thuận với nhau thì mình cũng hạnh phúc. Rồi cuối quý cuối
năm cũng có cái mà báo cáo điển hình, cũng được tuyên dương khen thưởng. Oai
chớ bộ?
Nói vậy thôi chớ chẳng tài
cán chi. Chuyện xã hội, chuyện gia đình người ta thì giải quyết được còn chuyện
nhà mình thì đành bó tay chấm com.
Khi thằng Thành con trai
trưởng của tôi lấy con Liên thì bà con lối xóm ai cũng mừng, bảo nó như chuột
sa hũ nếp. Số là gia đình Liên thuộc diện bị giải toả. Nhận đất xong thì cha mẹ
nó bán đất, chia đều cho con cái, còn vợ chồng ông bà ấy về quê mua đất làm
nhà. Riêng Liên được thừa hưởng cái sạp hàng tạp hoá trong chợ nhỏ tại phường
vì đã có công giúp mẹ buôn bán bấy lâu. Thành chuyên bỏ hàng nước tương Chinsu.
Liên là bạn hàng của nó. Hai đứa quen nhau rồi lấy nhau là chuyện đáng mừng vì
thằng Thành đương nhiên sẽ trở thành ông chủ sạp hàng tạp hoá đó. Sau đám cưới,
tôi liền mua đất dựng nhà cho vợ chồng nó. Liên cũng bỏ tiền riêng của nó sắm
sửa mọi thứ vật dụng cần thiết trong nhà. Thằng Thành chịu tiền ăn uống, điện
nước. Có nghĩa là Thành lo phần mềm, còn Liên lo phần cứng. Khi tụi nó có con
bé đầu, thằng thành lo sửa, con Liên lo bột. Vợ chồng cùng chung lo như vậy là tốt
.
Con bé mỗi ngày một lớn và
tiền ăn mỗi ngày một nhiều. Thằng Thành khỏi phải mua sữa nhưng con Liên vẫn chịu
tiền ăn cho con bé. Vợ chồng bắt đầu cãi cọ. Rồi đến tiền học càng ngày càng
phát sinh. Nào tiền áo quần sách vở, tiền bán trú, tiền quỹ phụ huynh, tiền
giúp bạn nghèo, tiền cứu trợ, tiền quỹ đội, tiền quà thăm cô giáo ngày 20 tháng
11, tiền phát thưởng cuối năm, tiền liên hoan, vân vân và vân vân. Không biết
người ta bày ra chi lắm khoản thu như
thế. Có lẽ thầy cô thì hỉ hả còn hai vợ chồng nó thì thiếu đường xỉ vả lẫn
nhau. Thằng Thành chi nhiều khoản trong nhà rồi, sao con Liên không chịu tiền
học cho con bé nhỉ? Trong khi đó, Liên sắm cho mình hai chiếc xe máy, một chiếc
wave để đi chợ, còn một chiếc xe tay ga to bự để lâu lâu đi đám cưới cho oai
với bạn bè. Thành hỏi tiền đâu mà sắm nhiều thế, Liên nói tiền của mẹ nó cho
ngày xưa nó phụ giúp buôn bán, không liên quan gì đến Thành. Nếu vậy, về pháp
luật thì đúng nhưng về tình cảm gia đình
thì nghe không ổn.
Mọi chuyện dù sao cũng qua
được nếu như không có vụ nước tương bị bể. Báo đài ngày nào cũng nói nước tương
có cái chất gì đó làm người ta ăn vào thì bị bệnh. Không biết có ai chết vì
nước tương hay chưa nhưng gia đình thằng con tôi thì tan nát.
Nước tương ngưng sản xuất,
thằng Thành không có hàng bỏ chợ. Không có hàng mới bỏ cho bạn hàng thì tiền cũ
cũng không được thanh toán. Liên cũng là bạn hàng của Thành, và cũng như mọi
người, Liên cũng không thanh toán tiền cũ. Đó là luật gối đầu xưa nay của chợ
ta. Không lấy tiền được thì thằng Thành không có tiền để thanh toán với hãng
nước tương. Không thanh toán được thì vi phạm hợp đồng, bị hãng nước tương
kiện, bị mời lên đồn chất vấn, làm cam đoan. Thằng Thành bán chiếc xe cà tàng
lâu nay nó dùng để chở hàng, vợ chồng tôi cũng giúp chục triệu nhưng cũng còn
nợ vài triệu, chưa trả đủ. Thành vi phạm hợp đồng, hãng nước tương kiện là đúng
nhưng nguyên nhân đâu phải do nó mà chính do nước tương không đảm bảo chất
lượng. Thành không thể đóng tiền ăn cho Liên nên bị cắt cơm, phải về nhà tôi
ăn. Liên làm đơn xin ly dị. Toà giải quyết bằng cách chia cho Thành cái nhà và
có quyền nuôi con. Liên được mang theo tất cả đồ dùng mà nó đã mua sắm. Cái nhà
thằng Thàng trống trơn, chẳng có gì bán được để ăn. Hai cha con chúng nó về nhà
tôi ở. Còn Liên mua nhà mới và mang tất cả đồ dùng sẵn có dọn đến. Liên có tiền
để mua nhà mới gần cả trăm triệu trong khi chồng nó chỉ thiếu hãng nước tương vài
triệu nhưng nó vẫn không chi!
Li dị rồi nhưng thỉnh thoảng
Liên cũng sang thăm con bé. Hai vợ chồng có dịp gặp nhau sao đó mà con Liên lại
có bầu và sanh thêm một cháu gái nữa. Khi cháu được ba tháng thì Liên bồng qua
thăm ông bà nội, than van về chuyện bấy lâu phải nghỉ bán, không có tiền mua sữa
cho con. Liên gởi con cho bà nội nó bồng, nói đi mua sữa rồi đi luôn.
Một tuần sau Liên trở lại,
đem theo đủ hoá đơn thanh toán tiền bệnh viện, tiền tả lót và tiền sữa, đòi
thằng Thành phải thanh toán. Liên cho con bú rồi lại bỏ đi. Con bé sau một thời
gian quên mẹ, nay lại được cho bú, tối đến nó nhớ mẹ, khóc suốt đêm, có lẽ
vì thèm bú. Bà nội nó già rồi nay phần
phải giữ cháu, phần phải lo tiền đâu để mua sữa nên sức khoẻ giảm thấy rõ. Tôi
cũng không rõ là cháu bé ba tháng mà mẹ nó nói phải tốn tiền sữa bột, trong khi
đó, nó cũng có đủ sữa để cho con bú? Mấy người hàng xóm thêm dầu vô lửa bằng
cách xúi bà nội nó cấm mẹ con nó gặp nhau! Cũng may là mấy thằng bạn của Thành
đứa nào cũng tốt. Lâu lâu có một thằng mang sữa đến cho cháu.
Tiết kiệm, tính toán chi li
cũng tốt. Nhưng chi li đồng tiền quá đến nỗi vì sợ tốn tiền mà bỏ, chồng bỏ con
như con dâu của tôi thì chắc đàn bà chẳng có mấy tay.
Chuyện nàng dâu nhà tôi chưa
có hồi kết. Dự kiến kịch bản còn phát sinh nhiều tình huống do diễn viên tự biên
tự diễn, kể cả tình huống ông nội là tôi đây phải giữ thêm một cháu thứ ba.
NKP
No comments:
Post a Comment