Nhà thơ Phạm Văn Bình |
“MẮT NHẠT NHOÀ MƯA QUA ...”
Phạm Cảnh Thượng
Cảm nhận về "Chuyện tình buồn",
thơ Phạm Văn Bình, Phạm Duy phổ nhạc
Có những con người, chỉ
một đôi lần thoáng qua thôi, là làm ta nhớ mãi. Có những thân phận nổi trôi, bọt
bèo, lặng lẽ nhưng trần gian khó thể nào quên. Có những khoảnh khắc một lần là
mãi mãi. Tôi đang nói về thi sĩ Phạm Văn Bình. Ông là một người con của đất Đông
Hà-Quảng Trị, đã từ giả cõi đời ở tuổi 79 tại miền Nam California vào tuần trước
(chiều 22 tháng 7, 2018) trong niềm
thương tiếc của đông đảo bà con hải ngoại và mọi người yêu mến ông.
Cơn mưa chiều tháng 7.
Ở cái xứ miền Nam này ít khi mưa dai, hiếm khi dầm dề rả rích. Nhưng chiều nay,
một thoáng mưa qua đã đủ làm lòng người se sắt:
“Năm năm rồi không gặp.
Từ khi em lấy chồng.
Anh dặm trường mê mải.
Đời chia như nhánh
sông”
Đó là những câu mở đầu
trong bài thơ “Chuyện tình buồn” của Phạm Văn Bình. Bài thơ vốn đã nổi tiếng thời
đó, không lâu sau lại được Phạm Duy phổ nhạc. Bài hát quá hay, nên bài thơ càng
được chắp cánh.
Gần 50 năm trôi qua,
ca khúc vượt thời gian này đã làm lay động biết bao con tim của bao thế hệ. Dù
ít dù nhiều, không phân biệt chính trị bên này hay bên kia, ai đã từng yêu (mà
có ai không yêu?), đều có thể tìm thấy một chút bóng dáng mình trong đó.
Phạm Văn Bình tài hoa
từ thuở nhỏ. Nhà nghèo, sống nhờ nhuận bút từ những trang báo mà ông cộng tác.
Ông từng dạy học ở trường Bán công Đông Hà. Vừa qua tuổi 20 đã là cộng sự Dạ
Lan trong chương trình “Mẹ Việt Nam” tại Đông Hà cùng với thi sĩ Nhất Tuấn. Ông
đi lính Thuỷ quân lục chiến, nhưng lại có tài văn bút và tâm hồn nghệ sĩ, nên
sau đó chuyển sang làm Đại uý phòng tâm lý chiến.
Theo lời kể của một
người bạn cùng thời chơi thân với ông, hồi đó ở Đông Hà có cô Lê Thị Tuý nổi tiếng
xinh đẹp. Ông đem lòng yêu thương. Nhưng do nhiều vấn đề nên sau đó cô Tuý lên
xe hoa với một Sĩ quan không quân chế độ cũ, là bạn của ông.
Một buổi chiều cuối
thu, ông trở lại đất Đông Hà. Cảnh cũ còn đó mà người xưa theo chồng đã 5 năm.
Ông bồi hồi theo dòng suy tưởng:
“Phong thư tình ngây dại.
Những vai mềm, môi
ngoan.
Những hẹn hò cuống
quýt.
Trên lối xưa thiên
đàng”
Chợt lòng quặn thắt và
cảm thấy nhói đau nơi trái tim người lính trẻ. Lời ông tự sự:
“Ngày nhà em pháo nổ.
Anh cuộn mình trong
chăn.
Như con sâu làm tổ.
Trong trái vải cô đơn”
Nổi đau chất chứa, dồn
nén đến đỉnh điểm, nó tự nhiên buộc người ta phải thốt lên thành lời. Không phải
là với người yêu, với mọi người nữa, mà là với chính mình:
“Ngày nhà em pháo nổ.
Tâm hồn anh rướm máu.
Ôi nhát chém hư vô.
Ôi nhát chém hư vô.
Để ý một chút, chúng
ta thấy câu “ngày nhà em pháo nổ” và câu “ôi nhát chém hư vô” được nhắc đi nhắc lại 2 lần, càng làm ta thấm
thía và đồng cảm với hoàn cảnh éo le, nghiệt ngã và nỗi đau cô đơn của tác giả.
Thế mới biết, đâu cần chi phải là những nỗi đau “lớn lao, đại sự”, mà có khi chỉ
là một nỗi đau nhỏ nhoi, riêng lẻ, nếu đồng điệu, thấu cảm và được thốt lên bởi
vẻ đẹp nghệ thuật của ngôn từ, và đặc biệt là sự chân thành nơi trái tim, thì sẽ
có sức lay động và trường tồn với thời gian.
Trở lại với mối tình
si của tác giả, đọc cả bài thơ gồm 42 câu, chúng ta thấy mặc dù là một bài thơ
tình, nhưng tuyệt nhiên thấy tác giả rất ít nhắc về những kỷ niệm. Có chăng chỉ
thấp thoáng rất mờ ảo về một “đường xưa, lối về”, một “sân giáo đường”, một
“gác chuông” nơi “xóm đạo”, làm nền tảng bối cảnh cho một cuộc tình dang dở, bi
thương:
“Năm năm rồi ly biệt.
Đường xưa chưa lối về.
Trong đìu hiu gió cuốn.
Nằm chơ vơ gác chuông”
Chúng ta hãy tiếp tục
lắng nghe tác giả trãi lòng:
“Năm năm rồi cách biệt.
Cỏ hoang sân giáo đường.
Chúa buồn trên thánh
giá.
Mắt nhạt nhoà mưa qua”
Thiết nghĩ cũng cần
nói thêm sự khéo léo, tài hoa của nhạc sĩ Phạm Duy khi phổ nhạc bài thơ này (và
tên bài thơ cũng là tên bài hát). “Chuyện tình buồn” có cả thảy 42 câu, được
chia thành 8 khổ không đều nhau, có khổ 4 câu, khổ 6 câu và có khổ 8 câu. Nhưng
khi phổ nhạc, Phạm Duy sắp xếp thành 40 câu chia đều 5 khổ, mỗi khổ 8 câu bằng
nhau. Trong bài hát, phần lớn là nguyên bản bài thơ, còn có một số câu phỏng tác,
nhưng đều rất sát và theo đúng tinh thần của bài thơ một cách tài tình làm
chúng ta có cảm giác như Phạm Văn Bình và Phạm Duy đang lồng ghép tâm thế mình
vào nhau để cùng tạo nên một tuyệt phẩm. Hai đoạn Chorus (điệp khúc) được đặt
xen kẽ vào giữa 3 đoạn Verse, đều bắt đầu bằng câu: “5 năm rồi không gặp - 5
năm rồi đi biệ t- 5 năm rồi không gặp” đúng theo nguyên bản bài thơ. Sự lặp đi
lặp lại ấy như xoáy sâu thêm nỗi khắc khoải của tác giả và cả mỗi chúng ta khi
đọc bài thơ hay nghe bài hát.
Khi tôi viết những
dòng này cũng là lúc bên tai tôi tiếng hát Vũ Khanh từ dĩa CD nhấn nhá đầy tâm
trạng:
“Ngồi bâng khuâng nhớ biển.
Bên bãi đời quạnh hiu.
Anh mang hồn thủy thủ.
Cùng năm tháng phiêu
du”
Các hợp âm La thứ- Fa
trưởng- Mi 7- Son 7, rồi trở về gam chủ La thứ của đoạn điệp khúc:
“Anh một đời rong ruổi.
Em tay bế tay bồng.
Chiều hắt hiu xóm đạo.
Hồi chuông giáo đường
vang”
Nó không lấn át âm hưởng
của hợp âm trưởng chủ đạo, bao trùm toàn bài hát: Đô trưởng- Mi thứ- La thứ-Sol
trưởng- trở về Đô trưởng. Nhờ vậy mà cảm giác nghe dù buồn, có thể buồn rất
sâu, có thể chỉ buồn man mác, tuỳ theo cảm nhận khác nhau ở mỗi người, nhưng có
lẽ đều cảm thấy nhẹ nhàng, trong sáng chứ không thê lương và ủy mị.
Với bài “Chuyện tình
buồn”, tôi từng nghe qua 5-7 ca sĩ hát. Nhưng hay nhất và lột tả được hết cái hồn
của bài hát nhất, có lẽ là giọng hát của ca sĩ hải ngoại Vũ Khanh:
“Năm năm rồi không gặp.
Từ khi em lấy chồng.
Bao kỹ niệm chôn kín.
Dường như đã lãng
quên”
Tác giả đã nuốt nỗi
đau vào trong cho riêng mình. Nhường chỗ cho niềm cảm thông và một tình thương
sâu sắc dành cho người tình xưa. Bởi vài ba năm sau cái “ngày nhà em pháo nổ”,
thì người chồng Sĩ quan không quân của cô Lê Thị Tuý qua đời, để lại người vợ
trẻ với 2 đứa con thơ, “em tay bế tay bồng”.
Bốn câu cuối bài thơ
không còn đơn thuần chỉ là tình yêu đôi lứa, mà trào dâng một tình thương đầy
nhân văn, đủ làm bâng khuâng, ray rứt lòng người:
“Năm năm rồi trở lại.
Một màu tang ngút trời.
Thương người em năm
cũ.
Thương goá phụ bên
song”
Hình ảnh người em “góa
phụ” bên song cửa không chỉ làm nao lòng tác giả, mà còn gợi lên trong mỗi
chúng ta nỗi xót xa nhân thế. Đọc lại, thấy hai chữ “5 năm” trong nguyên bản
bài thơ được Phạm Văn Bình nhắc đi nhắc lại tới 4 lần. Phạm Duy còn thêm một lần
nữa là 5 lần, càng xoáy sâu vào nỗi da diết khôn nguôi.
Công tâm mà nói, bài
thơ hay. Phải nói là rất hay. Thể thơ 5 chữ rất độc đáo, nhưng hẳn nhiên chưa
thể gọi là tuyệt tác. Ấy mà khi được nhạc sĩ sáng tác và phổ nhạc thuộc hàng
hay nhất Việt Nam là nhạc sĩ Phạm Duy, thì bài thơ được chắp cánh, được nâng
lên một tầm vóc mới. Thơ-Ca đã giao hoà một cách đồng điệu đến mức lạ kỳ, tạo
nên một “CHUYỆN TÌNH BUỒN” quá đẹp. Xứng đáng để người đời trong dĩ vãng, hiện
tại và có lẽ cả mai sau mãi chiêm ngưỡng, nhớ về.
Phạm Văn Bình, ông như kẽ lữ khách lặng lẽ đi qua cõi đời, để lại dăm ba bài thơ đầy thân phận. Có hề chi, đâu cần phải nhiều. Chỉ duy nhất một “Chuyện tình buồn” thôi cũng đủ. Để mọi người ngưỡng mộ, thương mến và chẳng thể nào quên được ông, thổn thức cùng ông.
“Năm năm rồi không gặp”,
với Phạm Duy và Phạm Văn Bình, giờ là ngàn năm ly biệt ... Tôi viết những dòng
này như một nén hương lòng, kính cẩn nghiêng mình tri ân và tiễn đưa ông. Chiều
nơi đây với chút mưa tháng 7, sao tôi nghe lòng mình thấm lạnh. Thêm một lần
tôi ngồi nghe lại “Chuyện tình buồn”, chợt thấy cay cay nơi sống mũi, và “mắt
nhạt nhoà mưa qua” ...
Kim Long - BRVT, chiều tối 30/7/2018.
PHẠM CẢNH THƯỢNG
No comments:
Post a Comment