Nhà văn Lê Hứa Huyền Trân |
TRẢ GIÁ
Truyện ngắn
Lê Hứa Huyền Trân
-Hôm
nay tao nhận được việc mới rồi, làm cày không nghỉ, lương hơn bốn triệu, thế nên
tao sẽ đãi mày ăn một bữa. Chừ thì thay đồ đẹp đẹp rồi tao dẫn ra tiệm bà Thu
ăn hủ tiếu.
-Thế
ra lương ba triệu mà có tô hủ tiếu thôi à. Ki bo thế.
-Bốn
triệu là làm cho đã mới nhận, ngày đầu đi làm quái gì có tiền, này thì còn bốn
chục ngàn trong túi, có đi ăn không thì bảo.
Tôi bật cười trước con bạn thân của mình. Nhã là bạn
hàng xóm của tôi, chúng tôi lớn lên cùng nhau từ tấm bé. Chúng tôi sinh ra
ở vùng quê nghèo nơi mở mắt ra là thấy cha đang chăm bẵm đàn vịt còn mẹ còng
lưng gặt lúa trên đồng. Gái quê nhưng chưa bao giờ chúng tôi thôi cầu tiến, dở
dang việc học đại học, năm hai mươi tôi và nó lên phố kiếm việc làm, cũng kinh
qua đủ thứ để cải thiện miếng ăn. Trong khi tính tôi ít thay đổi với công việc
của một công nhân giày lương ba cọc ba đồng thì Nhã lại có chí cầu tiến hơn, nó
thích bay nhảy và luôn thay đổi chỗ làm việc sao cho phù hợp với sở thích và
tăng thu nhập. Nhưng cái cản trở lớn nhất của nó là thực tế nó vẫn chỉ có một tấm
bằng cấp ba ở một cái trường huyện nghèo xác xơ thì chẳng thể kiếm được công việc
nào ra hồn, chỉ có thể là vài công việc tạm bợ bán tay chân. Nhưng kì thực là
tôi phục nó, vì ở bất cứ công việc nào nó cũng vô cùng tận tụy, nên khi nó xin
chủ nghỉ, hầu như ai cũng tiếc nuối, muốn giữ nó ở lại, ở điều đó tôi thực
không bằng nó. Nó từng nói:
-Tính
tao vậy, thích coi việc của người ta như việc của mình. Nếu người ta giao tao
việc nào đó nghĩa là người ta tin tưởng tao, đã được tin tưởng mà phản bội niềm
tin, tao… làm không được.
Chính vì thế
tôi luôn tin rằng bất kì ai có một người làm thuê như Nhã hẳn người đó
may mắn lắm. Thế rồi nó xin được việc bán quần áo với lương hơn những bốn triệu,
con số ấy có thể quá nhỏ với nhiều người nhưng với những đứa làm tối mặt mũi chỉ
toàn kiếm được hai ba triệu như chúng tôi đó đã như là một điều kì diệu nên
không chỉ nó cả tôi cũng hào hứng với việc nó được nhận vào đó.
-Làm
cũng dễ thôi, chào mời khách đến mua, siêng năng dọn dẹp, việc cũng nhàn, chủ lại
dễ tính.
Ngày đầu nó đi làm mang về cho tôi hai quả ổi:
-Chủ
cho.
Nó nói gọn
lỏn, hai quả ổi nhỏ xíu trong lòng bàn tay nhưng có vẻ nó vui khi nghĩ
rằng mình được chủ thương. Ngày thứ hai nó mang về cái bánh nậm ăn dở, ngày thứ
ba nó hào hứng với lời hứa của chủ “sẽ được tăng lương”. Tôi nghi ngờ:
-Một là
chủ mày quá tốt, còn không thì chỉ được cái lợi dụng. Sao tao thấy như mày bị dụ
ấy, người ta cho thì toàn mấy thứ vụn vặt trong khi cái cơ ngơi ấy thì to nhường
kia.
-Mày rõ dở
người lại tị ganh vớ vẩn, cứ đế đến tháng xem nhé.
Đến tháng,
nó nhận về hai triệu rưỡi, mặt tiu nghỉu:
-Cô
chủ bảo tháng đầu chưa được lương như những người làm lâu.
Nhưng như thế
càng không làm nó nản chí, nó siêng đi làm hơn, người ta quy định
Bảy giờ có mặt
thì mới sáu rưỡi đã thấy nó mở cửa hàng, tám giờ tối về, hôm nào hơn chín giờ
cũng thấy mặt nó vác ở cửa. Tôi dò hỏi:
-Mày
đang bị cái số bốn triệu làm mờ mắt đấy, thế mấy đứa ở đấy làm lâu có được từng
ấy lương không?
-Chả
ai làm quá hai tháng mày ạ, nhưng đừng lo, chị ấy hứa rồi mà, mấy đứa kia nghỉ
sớm chắc do làm không nổi chứ tao chẳng thấy chủ tao tệ.
Nó luôn mù quáng
với những người nó làm công cho, nhưng việc chẳng bao giờ có ai làm quá hai
tháng luôn khiến tôi phải suy nghĩ. Nhã yêu thương cô chủ nó thật, còn bộ sưu tập
“những thứ bỏ đi” của chủ nó cho nó cứ chất đầy phòng trọ nhỏ của chúng tôi.
Hôm nào nó về cũng mệt lả vì làm cả ngày, tôi còn phải đi giặt đồ cho nó. Nó đã
quyết thì tôi cũng không dám cãi. Cho tới ngày lãnh lương của tháng thứ hai, nó
đi làm về mặt tiu nghỉu:
-Tao
bị đuổi rồi mày ạ
-Ơ
hay, rồ à con? Sao dưng đuổi?
-Chẳng
biết, cô chủ bảo vì tao lười, có con bé khác được nhận vô làm rồi.
Phải nói
tôi chưa bao giờ thấy ai siêng năng như nó nên lấy lí do đó ra để đuổi
thì rõ là cho
có. Chúng tôi bắt đầu tìm hiểu từ những người xung quanh đó mới biết cô chủ mà
bấy lâu nó yêu thương luôn có một kế hoạch cho những người làm. Kì thực, ai
cũng biết những người mới xin được việc thì lúc nào cũng năng nổ và nhiệt huyết,
lợi dụng sự nhiệt huyết đó và cho thêm vài món đồ bỏ không dùng tới sẽ khiến
cho những người làm cảm tháy nhiệt tình với công việc hơn. Sau đó tháng lương đầu
tiên bao giờ cũng lấy lí do người mới vào làm, còn tháng thứ hai thì tìm lí do
rồi cho nghỉ, như thế con số bốn triệu sẽ chẳng bao giờ có được.
Bẵng đi
ít lâu đột nhiên Nhã rủ tôi đi ngang qua cửa hàng quần áo đó xem thử nó như thế
nào. Đi qua thì thấy người ta bu đen bu đỏ, thấy bên trong có mấy cô nhân viên
đang cãi tay đôi với chị chủ, có vẻ người ta phát hiện được mục đích và cả đám
rủ nhau đòi công bằng. Tôi cũng hất tay bảo Nhã vào nhưng nó nói không cần, cái
giá phải trả và uy tín nhất định sau lần này cũng theo gió mà đi rồi. Vài người
tiếc rẻ:
-Cửa hàng
lớn thế mà kẹt xỉ. Sáng nay còn bị ai quăng mắm cái đầy cửa hàng hôi rình nữa
chứ.
Tôi sực nhớ
tới việc hôm qua con nhỏ bạn của tôi mua về nhiều mắm cái lắm, làm gì đó hì hục,
còn dư bắt tôi ăn. À, thì ra… Tôi bật cười rồi kéo tay nó đi, có gì đâu mà quá
đáng, đó là cái giá phải trả cho việc đi lừa những người đã yêu thương mình.
Tác giả: Lê Hứa Huyền Trân
Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định
No comments:
Post a Comment