Nhà bình thơ Châu Thạch
BÀN VỀ BA BÀI BÌNH THƠ “NGHIÊNG”
CỦA LA THỤY
CỦA LA THỤY
Châu Thạch
NGHIÊNG
Ai từng chao nghiêng
Chắt lắng hết hương mê
Chừ hoài niệm
Len lỏi ngoằn ngoèo
trong ký ức
Tình xưa hẹn ước
Chông chênh rơi mất ánh
trăng thề?
La Thụy
Đọc được bài
thơ “Nghiêng” rất hay của nhà thơ La
Thụy, Châu Thạch tôi nổi máu văn chương cũng muốn viết đôi dòng cảm nhận của
mình. Thế nhưng thấy trên diễn đàn đã có nhiều bài bình luận về nó, mình có viết
nữa cũng bằng thừa. Thôi thì chơi trội một chút, bình các bài bình viết về bài thơ ấy. Nói chữ “bình” cho oai thế thôi, chứ thật ra con
dế hèn mọn nầy chỉ xin có đôi lời bày tỏ cảm giác của mình khi đọc các bài bình
mà thôi, mục đích cũng là gáy bá vơ, góp một chút âm thanh trong hương thơm của
hương đồng cỏ nội dưới ánh trăng nghiêng của nhà thơ La Thụy.
Trước hết,
xin trích một vài câu mà nhà thơ Trần Mai Ngân đã cảm nghĩ về bài thơ “Nghiêng”của La Thuy.
“Ở trên tầng cao tôi đọc bài thơ
NGHIÊNG của nhà thơ LA THUỴ.
Qua khung cửa sổ trước mặt tôi là con
trăng trắng toát và rất tròn đầy”
“Tôi nhìn ánh trăng đăm đắm và cảm thấy “chông
chênh rơi mất ánh trăng thề” xa xưa...”
“Bài thơ NGHIÊNG của nhà thơ LA THUỴ
chỉ với ba mươi chữ trong một tứ mà đã làm tôi thao thức đêm nay !
Đêm NGHIÊNG cùng tôi và ánh trăng buồn
tháng Chạp !”
Bài thơ “Nghiêng” của La Thụy đã làm cho một người
tỉnh táo trước ánh trăng tròn đầy như Trần
Mai Ngân cũng thấy “đêm nghiêng theo
cùng tôi”.
Dưới cái đầu
đề “Bài thơ “Nghiêng” của La Thụy cùng
tôi dưới ánh trăng tháng chạp” nhà thơ Trần Mai Ngân đã cảm tác nên một bài
thơ không vần khác. Bài thơ không vần nhưng mượt mà như vầng trăng nghiêng trút
ánh sáng xuỗng trần gian, để người đọc cảm nhận
trọn vẹn ánh trăng trong thơ La Thuỵ. Trần Mai Ngân đang đứng trước ánh
trăng trắng toát và tràn đầy, thế nhưng bài thơ
Nghiêng đã gieo vào hồn chị kỷ niệm của “ánh trăng thề” một thời
trong quá khứ. Vậy thì trăng hiện tại
tròn và đẹp, trăng thề trong quá khứ cũng rất tròn và đẹp. Sự “chông chênh rơi
mất ánh trăng thề” và “Đêm NGHIÊNG cùng tôi và ánh trăng buồn
tháng chạp” chỉ là sự cảm nhận trong
tâm hồn của chị.
Chỉ một vài
câu bình thơ ngắn, Nhà thơ Trần Mai Ngân
đã diễn đạt đến thăng hoa cái nghiêng của trăng quá khứ mà La Thụy đã thổ lộ trong thơ.
Bây giờ xin
mời đến với “Đọc bài thơ “Nghiêng” của La
Thuỵ” do nhà thơ Phạm Đức Nhì phóng bút.
Trước hết
tôi xin trích một vài câu trong bài bình luận nầy:
“Với tôi, La Thụy làm thơ đều tay và
chắc tay.”
“Đặc biệt đến bài Nghiêng thì anh lại nổi hứng bứt phá hết
những sợi dây trói buộc của thơ truyền thống và Thơ Mới.”
“Có thể nói Nghiêng của La Thụy là bài thơ phá hết mọi lề luật - chỉ giữ lại
chút vần. Vần không chỉ thoang thoảng rất vừa độ ngọt mà vị ngọt cũng khác lạ.
Không phải cái ngọt bình thường của đường mía hay đường thốt nốt mà hình như là
vị ngọt của mật ong nguyên chất từ chốn rừng sâu núi thẳm.”
“Một đặc điểm nữa của Nghiêng là sự cô đọng. Bài thơ chỉ có
30 chữ, nhưng để “tóm tắt” đại ý của tứ thơ tôi đã phải “gói gọn” trong 45 chữ.
Sức nén của ngôn ngữ thơ trong Nghiêng thật đáng nể.
Cảm xúc từ tầng 1 (câu chữ) và tầng 2
(thế trận) - đặc biệt là tầng 2 - khá mạnh. Độc giả thật sảng khoái khi bài thơ
– lúc ấy cũng là bản nhạc – đi đến giai kết hoàn toàn (cadence parfaite). Chữ
“thề”, có âm vang của chữ “mê” trợ lực, trở về chủ âm hết sức ngọt ngào. Vì bài
thơ quá ngắn, có cảm xúc ở tầng 3 nhưng rất nhẹ.”
“Tóm lại, Nghiêng là bài thơ ngắn, ngắn
nhưng hoàn chỉnh. Thi ảnh đẹp, thi pháp mới lạ”.
Sau đây tôi
xin chép lại comment của hai cây bút có
uy tín, ít thấy khen ai trên diễn đàn
facebook đã viết dưới bài bình thơ trên:
Trùng Dương: “Hay, bình thơ rất nhẹ, giống như những lời tâm sự của anh gởi cho La Thụy
trút nỗi niềm tâm đắc ý nội, tâm ngoại. Lâu lâu đọc một đoản bút thật xúc động
lâng lâng như một khúc nhạc mà chưa viết ra được thành âm giai. Trân trọng”
Lê Liên: “Thật tuyệt từ bài thơ tới bài bình. Cảm ơn
nhà thơ và nhà bình thơ vì đã chia sẻ cảm xúc cho bạn thơ.
Chúc hai anh thật nhiều sức khỏe và
sáng tác thật nhiều ạ.”
Nếu ta trực
tiếp đọc toàn bộ bài bình thơ của nhà phê bình văn học Phạm Đức Nhì, ta sẽ thấy
ở đó lần lượt nhưng nhận xét xác thực, bằng lời văn có tiếng thơ nhiều âm giai
như nhạc sĩ Trùng Dương đã viết. Nếu nói
Trần Mai Ngân viết cảm xúc trong nội tâm
mình khi đọc bài thơ “Nghiêng” thì Phạm Đức Nhì viết suy
nghiệm trong nội tâm mình về bài thơ ấy. Suy nghiệm ấy được trình bày bằng thuật
ngữ và dưới bút pháp thi ca. Đọc bài thơ
của La Thụy rồi đọc bài bình thơ của Phạm Đức Nhì, ta không phải mở lòng mà ta con mở trí để hiểu sâu xa thi pháp
trong bài thơ mà tác giả đã xử dụng tài tình.
Bây giờ, xin
mời bước qua bài bình thơ thứ ba, bài “Cảm
nhận về bài thơ “Nghiêng” của La Thụy. Bài viết của Nguyên Lạc.
Ở bài nầy
Châu Thạch xin trình bày từng phần để dễ hiểu hơn.
1- Nguyên Lạc viết: “Theo quan niệm riêng tôi về thơ văn, trong con người có hai cái tôi:
Cái tôi lý trí và cái tôi cảm xúc”
Từ xưa đến nay sách vở thường cho biết
cái tôi chính là cái cá tính, cái bản chất vốn có của mỗi người. Có người xem
cái tôi của mình quá lớn, có người lại tự ti về cái tôi của mình. Người thì có
cái tôi nghiêng về lý trí, người lại có cái tôi nghiêng về tình cảm. Người bình
thường thì phải giữ cái tôi sao cho hài hòa, không nghiêng bên nào quá. Khi cảm
xúc lấn áp lý trí hay khi lý trí lấn áp cảm xúc trong một con người thì không
phải là hai cái tôi trong con người đối nghịch lấn áp nhau mà là cái tôi của
chính người đó diễn biến theo chiều tích cực hay tiêu cực mà thôi. Vậy cho nên
trong con người không có hai cái tôi bao giờ.
2- Nguyên Lạc viết
“Chỉ có "xỉn" rượu và do đó
"xỉn tình đời" mới nghiêng ngả , chông chênh. Và do đó TRĂNG nghiêng
theo, đổ sầu vào lòng tác giả. Phải không?
Đây là "cơn hứng" (phút xuất
thần) của tác giả khi "xỉn rượu" đầy tâm tư, nhớ TÌNH, ĐỜI. Rượu giải
phá "thành sầu" nhưng được không? Hay là càng sầu thêm.”
Bài thơ “Nghiêng” là bài thơ viết về sự hồi ức
một quá khứ lâu dài mà tác giả vì một lý do gì đó đã để trôi đi những hương vị
ngọt nào của một cuộc tình. Bài thơ “Nghiêng” không viết về tác giả nổi “cơn hứng”, “xỉn rượu” làm cho “nghiêng ngã”, “ chông chênh” như nhà
bình thơ đã nói ở trên. Cái chữ “Ai từng”
cho ta thấy là tác giả nhớ về quá khứ chứ không phải hiện tại. Câu thơ “Chắt lắng hết hương mê” cho ta thấy một
hành động chậm chạp, chắt cho lắng hết chớ không phải là đổ ào đi. Vậy thì ý
nghĩa của câu thơ là tác giả đã tự tay mình chao nghiêng “bình tình yêu” và chắt đi cái hương vi mê ly cho bằng hết. Câu thơ
đó chứng tỏ tác giả đang ân hận về những gì mình trong quá khứ đã làm cho cuộc
tình phải cạn yêu đương.
Có thể thi
nhân viết bài thơ trong khi say nhưng chủ đề của bài mà thi nhân muốn nói là hồi
ức và ân hận. Người bình thơ phải đồng cảm với diễn biến xảy ra trong chiều sâu
tâm hồn tác giả chứ không phải làm lạc chủ đề của bài thơ, đưa chủ đề của bài
thơ qua một lảnh vực khác không ăn nhập gì cả. Người bình có thể đề cập đến cái
say của tác giả nhưng phải đặt ở phần phụ, phần nói thêm để diễn đạt sâu thêm về
bài thơ mà thôi. Ở đây nhà bình thơ viết về cái say, cái xỉn mà hoàn toàn bỏ
qua chủ đề chính của bài thơ là tưởng nhớ và ân hận. Hơn nữa bài bình thơ khi
khen chỉ khen chung chung, không biết cái hay của bài thơ ở chỗ nào, ở câu thơ
nào, ở ý nào hay ở tứ thơ nào cả.
3- Nguyên Lạc viết:
“Một bài thơ hay phải có ba yếu tố:vần,
nhạc và họa”, “ Thơ không có vần, nhạc, họa cũng giống như bộ xương thịt đã mát
hết. Ai có thể ôm ấp, làm tình với bộ xương”
“Tuy nhiên về vần, theo chủ quan, cách ngắt
dòng của La Thụy chưa hoàn toàn đạt”
“Theo tôi câu 4 ngắt dòng như thế này
thì tuyệt, ̣xin ghi lại bài thơ
1. Ai từng chao nghiêng
2. Chắt lắng hết hương
mê
3. Chừ hoài niệm
3.' Len lỏi ngoằn ngoèo
4. Trong ký ức
5. Tình xưa hẹn ước
6. Chông chênh rơi mất
ánh trăng thề?”
Đọc Phạm Đức
Nhì ở trên ta thấy ông đã công nhận “Nghiêng” là một bài thơ trọn vẹn
gây cảm xúc từ tầng 1 (câu chữ) cho đến tầng 2 “thế trận”, nghĩa là ngoài những cái hay khác thì bài thơ được gieo
vận hợp lý mà tài hoa. Thế nhưng Nguyên lạc nói ngược lại hết.
Nhà bình thơ
Nguyên Lạc nói “một bài thơ hay phải có
ba yếu tố: vần, nhạc và họa” “ Thơ không có vần, nhạc, họa cũng giống như bộ
xương thịt đã mát hết. Ai có thể ôm ấp, làm tình với bộ xương”
Thế rồi nhà
bình thơ lại nói: “Tuy nhiên về vần, theo
chủ quan, cách ngắt dòng của La Thụy chưa hoàn toàn đạt”
Vậy là nhà
bình thơ Nguyên Lạc gián tiếp nói thơ La Thụy như bộ xương thịt đã mất. Nếu
không mất hết thì bài thơ cũng giống như một thân thể cháy sém lòi xương ra rồi.
Thế rồi nhà
bình thơ Nguyên Lạc còn làm thầy dạy tác giả La Thụy chỉnh sửa thơ nữa chứ:
“Theo tôi câu 4 ngắt dòng như thế này
thì tuyệt, ̣xin ghi lại bài thơ
1. Ai từng chao nghiêng
2. Chắt lắng hết hương
mê
3. Chừ hoài niệm
3.' Len lỏi ngoằn ngoèo
4. Trong ký ức
5. Tình xưa hẹn ước
6. Chông chênh rơi mất
ánh trăng thề?”
Nhà thơ La
Thụy, một cây bút được nhiều thi hữu ái mộ, chưa là bậc đàn anh, thì cũng có tầm
cỡ trên văn đàn. Thế nhưng Nguyên Lạc đã
bày cho ông ấy làm thơ. Đó là một thái độ
trịch thượng. Thế nhưng nhà phê bình thơ cũng bày sai trật quá đổi, chưa
nói là ấu trỉ vô cùng:
Bài thơ “Nghiêng” là một bài thơ tự do, chữ và vần
không bó buộc khắt khe lắm. Tuy thế dầu là thơ tự do cũng phải có lúc trầm lúc
bổng, lúc dồn dập lúc du dương.
Xin hãy đọc
bài thơ nghiêng của La Thụy:
NGHIÊNG
Ai từng chao nghiêng
Chắt lắng hết hương mê
Chừ hoài niệm
Len lỏi ngoằn ngoèo
trong ký ức
Tình xưa hẹn ước
Chông chênh rơi mất ánh
trăng thề?
Người biết
ngâm thơ hay không biết ngâm thơ, cứ thử ngâm to bài thơ nầy lên. Ta sẽ sẽ thấy
câu thơ “Len lỏi ngoằn ngoèo trong ký ức”
làm cho âm điệu bài thơ ở chỗ nầy ngân lên. Âm vọng của nó sẽ truyền tải đến ta
sự thiết tha trong lòng tác giả.
Nay người
bình biểu cắt câu thơ “len lỏi ngoằn
ngoèo trong ký ức” thành hai câu “Len
lỏi ngoằn ngoèo/ Trong ký ức” lập tức làm cho cả bài thơ thành một bài vè
hoặc một bài lô tô vậy.
Người bình
cho rằng câu thơ nầy không ăn vận với câu trên nhưng thật ra nó ăn câu trên ở
yêu vận.
Tóm lại bài
bình của Nguyên Lạc không nói được gì
cho bài thơ cả ngoài việc cho người đọc thấy tác giả say và xỉn và chếnh choáng
mà thôi. Đem câu “Dục phá thành sầu tu dụng
tửu” vào đây để biện luận cho lời bình chỉ là phá thêm cho bài thơ hay mất
đi nhiều ý nghĩa thâm thúy, vô biên và quyến luyến .
Châu Thạch
xin cảm ơn quý vị đã đọc bài viết thật dài.
Châu Thạch
3 comments:
PHẦN HỒI BÀI VIẾT CỦA CHÂU THẠCH
*
Tôi đã hứa với một người sẽ bỏ qua, không tiếp tục chuyện vô bổ này nữa, nhưng tôi bắt buộc đành phải thất hứa lần cuối:
1. Trước hết xin cảm ơn những lời phản hồi văn minh, lịch sự của các bạn (facebooker) không dùng "văn hóa đường phố" tấn công khi ai đó đụng chạm đến cái tôi (đáng ghét -Pascal) của mình như những lời "thơm tho" của các ngài này:
- "Với lại những người dốt nát mà háu danh thì tự kiêu tự đại, diễn đàn có góp ý đúng cũng cho sai". (Trạn Trương Văn - Châu Thạch)
- "thằng đó đúng là ngu mà không chịu nhận ngu vì không biết nó ngu"(Đặng Xuân Xuyến)
Tôi sẵn sàng "rửa tai" lắng nghe những lời phản hồi, nhất là những lời "không đồng thuận" để học hỏi và sửa đổi, vì ai mà không chủ quan, không lầm lẫn. Nhưng với điều kiện những lời này phải công tâm, phải xây dựng, lịch sự, kính ngữ và không sân si, phát xuất từ những NGƯỜI (tính NGƯỜI trội hơn tính CON trong hai chữ CON NGƯỜI). Tôi sẵn sàng đáp lại những CON (tính CON trội hơn tính NGƯỜI). Thể hiện tính CON qua sự "bầy đàn", giành giựt hơn thua, lấn át cắn xé... người khác
Ném một trái banh vào bức tường thì trái banh dội lại, ném sân si vào tường đời thì sân si cũng sẽ dội lại giống vậy, mạnh nhẹ tuy sức ném.
Quan niệm cua tôi về cuộc sống riêng minh là không sợ người ta ghét, mà sợ người ta KHINH. Tại sao KHINH?: Không lương thiện với lòng mình
2. Bài viết này của ông Châu Thạch đầy sân si, đầy tính chia rẽ, không có tính xây dựng. Trước hết ông CT dùng những lời gian dối, để kéo phe, muốn chia rẽ giữa tôi với:
a. Trần Mai Ngân: Ông CT đã từng dối gian là tôi chê TMN, hãy đọc lại bài viết tôi xem có chê cô thi sĩ không? Đây là lời của tôi: "Cảm nhận về bài thơ của Trần Mai Ngân rất đạt, tuy nhiên theo tôi hơi còn thiếu … vì không uống rượu". TMN có uống rượu xỉn không? Ông có thấy hai chữ"rất đạt" không?
b. Phạm Đức Nhì: Ông cố tình khen bài bình của PĐN cũng có ý đồ chia rẽ chúng tôi, để kéo phe, chứ cũng không tốt lành gì, như những lần trước ông đã làm nhưng thất bại. Ông đâu biết chúng tôi là bạn thân. Tuy nhiên, bạn là bạn nhưng nếu sai là vẫn phê phán nghiêm khắc, không vì nể, không "vái nhau", không "bênh bậy" nhau. Mỗi người chúng tôi có cách thức riêng. Bạn Phạm Đức Nhì có tiêu chí riêng trong phê bình, giữ đúng nguyên tắc, còn tôi thì hơi "vượt rào" tùy theo cảm xúc của mình, không câu nệ bài bản. Và chính điều đó tôi chỉ dùng CẢM NHẬN chớ rất sợ 2 chữ PHÊ BÌNH, vì đúng nghĩ của PHÊ BÌNH là phải nêu ra ưu và khuyết, chứ không sắp sửa bình là người khác đã biết rằng sẽ khen như "ai kìa". Trước khi tôi đăng các bài"cảm nhận" tôi thường chuyển đến và hỏi ý kiến bạn. Tuy nhiên vẫn độc lập.
c. La Thụy: Tôi và La Thụy cũng xem như bạn thân. Trước khí bài cảm nhận của tôi đăng, tôi có hỏi ý kiến bạn và cho biết chủ ý của tôi, chứ không "đã phá" bạn La Thụy như ông Châu Thạch cố tính chia rẻ như sau: "Thế nhưng Nguyên Lạc đã bày cho ông ấy làm thơ. Đó là một thái độ trịch thương". Tôi sẽ bàn tiếp về việc nầy phần dưới. (tiếp theo dưới)
(tiếp theo)
3. Ông cố tính trích đoạn không đầy đủ, lựa những chổ có ích cho sự "tấn công" của ông vì ông biết cũng có số người chưa đọc bài cảm nhận của tôi.
-- Ông nói: "Người bình thường thì phải giữ cái tôi sao cho hài hòa, không nghiêng bên nào quá" (Châu Thạch). Còn tôi nói "trong con người có hai cái tôi: Cái tôi lý trí và cái tôi cảm xúc” có gì khác nhau mà phê phán? Ông nói chia 2 phía, còn tôi chia 2 cái tôi nhỏ có gì là sai mà lại "sần sộ"?
-- Ông Châu Thạch nói: Bài thơ “Nghiêng” là bài thơ viết về sự hồi ức một quá khứ lâu dài mà tác giả vì một lý do gì đó đã để trôi đi những hương vị ngọt nào của một cuộc tình. Bài thơ “Nghiêng” không viết về tác giả nổi “cơn hứng”. (Châu Thạch)
Đó là cảm nhân của riêng ông, tại sao ông biết là tác giả không viết trong "cơn hứng" gợi nhớ tâm sự? Ông đâu phải là tác giả. Tôi cũng có cảm nhận riêng tôi chớ, ông trọng cái cảm nhân của ông thì cũng phải trọng cái của tôi, đó mới là lịch sử và văn mình.
Tôi cảm nhận rằng tác già uống rượu, buồn, chợt nhớ đến lời thề xưa, tình xưa thì có gì sai trái?. Đây là câu cảm nhân của tôi: Xỉn lòng đầy tâm sự "Chân chông chênh, người chao nghiêng thì trăng nghiêng chao theo, "đổ sầu" vào hồn thi nhân. Ánh trăng thề có mất không? Vẫn còn! Vẫn còn ánh trăng thề nằm sâu trong ký ức. Làm sao quên được tình xưa, lời hẹn ước thuở nào?"
Rồi tôi nghĩ rộng ra về chữ TÌNH, ngoài "tình trai gái" còn có tình quê hương, dân tộc cùng với "vô vọng" của thời thanh xuân không được sao? Đây là cảm nhận của tôi:
"Có thể nói thêm ở đây về TRĂNG: Theo tôi nghĩ ánh trăng đây không chỉ hạn hẹp về "tình trai gái", mà nó có thể rộng ra cho những mơ ước của đời người, của tuổi thanh xuân. Khi những mơ ước nầy vô vọng, như trường hợp của cụ Cao Bá Quát thì còn nỗi niềm nào bằng"
Tại sao phải "đóng hòm trước" rồi bắt tôi phải theo, phải "đọc từng mặt chữ" chứ không được đọc "giữa hai hàng chữ" đọc "dưới con chữ": NGƯỜI ngoài "con mắt" còn có "bộ não", còn có "tâm hồn" đó thưa ông. Ông làm tôi nhớ đến lời của anh Chu Vương Miên nói về thợ vẽ với họa sĩ, nhạc công với nhạc sĩ và nghệ nhân với thi nhân... Ông thuộc loại nào?
-- Đặc biệt là trích đoạn này ông Châu Thạch cố tình chọn lọc để gây xung đột:
"nhà bình thơ Nguyên Lạc còn làm thầy dạy tác giả La Thụy chỉnh sửa thơ nữa chứ:
“Theo tôi câu 4 ngắt dòng như thế này thì tuyệt, ̣xin ghi lại bài thơ
1. Ai từng chao nghiêng
2. Chắt lắng hết hương mê
3. Chừ hoài niệm
3.' Len lỏi ngoằn ngoèo
4. Trong ký ức
5. Tình xưa hẹn ước
6. Chông chênh rơi mất ánh trăng thề?” (Châu Thạch)
Tại sao ông không ghi hết toàn đoạn của tôi đầy đủ như thế này: (tiếp theo dưới)
(tiếp theo)
Tại sao ông không ghi hết toàn đoạn của tôi đầy đủ như thế này:
[... Tuy nhiên về vần, theo chủ quan tôi (xin nói rõ lại lần nữa là theo chủ quan riêng tôi) cách ngắt dòng của La Thụy chưa hoàn toàn đạt vì làm độc giả khó bắt vần ở câu 4: "Len lỏi ngoằn ngoèo trong ký ức". Theo tôi câu 4 ngắt dòng như thế này thì tuyệt, ̣xin ghi lại bài thơ
1 Ai từng chao nghiêng
2 Chắt lắng hết hương mê
3 Chừ hoài niệm
3' Len lỏi ngoằn ngoèo
4 Trong ký ức
.
5 Tình xưa hẹn ước
6 Chông chênh rơi mất ánh trăng thề?
Số chữ đứng trước là số thứ tự câu thơ. Các câu cuối của 2 (Ê) 3 (ÈO) và 6 (Ề) hợp vận, và 4 (ỨC) 5 (ƯỚC) hợp vận.
Ngắt dòng "Trong ký ức" là để làm mạnh ba chữ này. Khi đọc câu 3: Chừ hoài niệm. Len lỏi ngoằn ngoèo… ta kéo dài ra... rồi "Trong ký ức"
Xin nói rõ thêm: Có thể La Thụy ngắt dòng theo chủ ý riêng anh, còn tôi thì ngắt dòng theo cảm nhận riêng tôi mà tôi nghĩ nó tức tưởi hơn. Và như đã nói, bài thơ hay là bài thơ "mở": Người đọc có thể nghĩ theo cảm nhận riêng mình, đặt tâm tư mình vào....] [Nguyên Lạc]
Ông Châu Thạch cố tình bỏ qua đoạn chủ ý của tôi:
"Ngắt dòng "Trong ký ức" là để làm mạnh ba chữ này. Khi đọc câu 3: Chừ hoài niệm. Len lỏi ngoằn ngoèo… ta kéo dài ra... rồi "Trong ký ức" (Nguyên Lạc)
Ý của tôi là khi đọc (ngâm) câu 3: Chừ hoài niệm. Len lỏi ngoằn ngoèo… ta kéo dài ra... rồi "Trong ký ức" thay vì 3 chấm (...), tôi xuống dòng theo cách viết thơ bây giờ thì có gì là sai trái? Có sửa một chữ nào trong bài thơ của La Thụy đâu mà nói "sửa thơ"? Chỉ là ngâm theo cảm nhận tôi, mà tôi đã nói là chủ quan không được sao? Tại sao lại tấn công bằng lời lẽ "không thuận tai" vậy?
Tôi đã nói rõ với La Thụy về cách đọc/ ngâm như vậy và hỏi ý ánh sao, bạn trả lời OK. Ông Châu Thạch không nhớ comments của La Thụy về vụ những câu thơ bị in ấn sai mà trở thành rất hay và câu nhạc của Phạm Duy ca sĩ Thái Thanh đã viết sai trở thành tuyệt đó sao?
Xin nói thêm: Theo chủ quan riêng, tôi muốn nghĩ bài thơ này là "thơ mới cách tân" với số chữ không hạn định trong mỗi câu với vần điệu hợp nhau. Lại nữa tôi thích bài thơ với những cấp đôi (chẵn) 2,4 hoặc 6 vân vân... cho dòng chảy êm dịu, lung linh. Người khác có thể nghĩ bài thơ này là "thơ tự do" thì tùy , mỗi người có cảm quan riêng.
Xin lỗi các bạn về sự dài dòng của phản biện, vì tôi muốn nói ra hết rồi ngưng, không tiếp tục chuyện vô bổ này
Trân trọng
Nguyên Lạc
Post a Comment