MỘT MÌNH VÁ ÁO
Nguyệt Lãng
chiếc áo một ngày không hẹn, rách.
vụng về sợi chỉ mấy đường may
cây kim sứt mũi đâm vào vải
những tiếng buồn thiu giữa ngón tay!
con chim b́ìm bịp gù trong lá
ai giấu niềm đau ở cuối vườn
ta giấu niềm đau nơi mảnh vá
mảnh vá quàng như một vết thương!...
Lời bình: Châu Thạch
Có những bài thơ khi đọc xong, nếu trong ta có vết thương ḷòng thì bài thơ hình như hàn gắn lại cho vơi bớt nỗi đau, nhưng cũng có những
bài thơ đọc xong, dầu trong ta không có vết thương nào cũng thấy lòng nhói đau
như có vết, còn nếu trong ta có vết thì bài thơ khơi thêm niềm đau ấy âm ỷ
trong lòng ta măi miết. Cả hai lọai thơ ấy đều là những bài thơ hay mà tác giả
của nó phải là những thi sĩ tài hoa, đă từng sâu nhiệm trường đời. Với tôi bài
thơ “Một mình vá áo” là bài thơ thuộc lọai thứ hai, nó đă hành hạ tôi chẳng
khác chi cây kim sứt mũi đâm vào vết thương mà tôi lầm rằng thời gian đă làm
liền da lại. Chỉ với câu thơ đầu tiên của “một mình vá áo” Nguyệt Lãng đă đưa
tôi vào cảm giác bất ngờ và liên tưởng đến biết bao điều bất hạnh đột xuất
trong một đời người:
Chiếc áo
một ngày không hẹn, rách.
Không hẹn, dấu phết, rách: Chữ “rách” khác chi một tai nạn
ập xuống đầu, một biến cố đến trong giây phút mà con người không đóan trước.
Tất nhiên chiếc áo không hẹn mà rách là việc bình thường, nhưng ở đây còn có
ngụ ý nói về một đổ vở xảy ra trong cuộc đời luôn biến động.
Rồi thì tác giả làm gì với chiếc áo rách của mình đây?:
Vụng
về sợi chỉ mấy đường may
Áo rách thì bỏ đi và may áo mới. Áo rách mà đem vá lại cho
ta một hình ảnh rất buồn về sự gượng ép hàn gắn vết thương, về cuộc sống nghèo
nàn của chủ nó. Đã thế, áo được vá lại một cách vụng về. Điều đó nói lên chủ áo
là người phong lưu chưa từng biết vá áo, nay phải gượng gạo vá lại chiếc áo của
ḿnh nên đường may mới phải vụng về. Không nữa, thì cũng nói lên người chủ áo
cô đơn chẳng có một người nữ nào sống bên mình.
Hai câu thơ đầu chỉ là phác họa một bức tranh.
Hai câu thơ sau mới là hòan thiện bức tranh buồn vô hạn:
Cây kim sứt mũi đâm vào vải
Những tiếng buồn thiu giữa ngón tay
Không ai vá áo bằng cây kim sứt mũi, chỉ có nhà thơ Nguyệt
Lãng của chúng ta mới vá áo một cách tài tử như vậy mà thôi, Kiểu vá áo nầy nếu
không phải của anh chàng lè phè thì là của anh chàng đang sa cơ lỡ vận, và hình
ảnh vá áo kiểu nầy nếu không làm cho người ta cười thì làm cho người ta khóc.
Trong bài thơ nầy hình ảnh vá áo là hình ảnh làm cho người ta khóc vì:
Những tiếng buồn thiu giữa ngón tay.
Tiếng của cây kim cụt đầu đâm vào vải là tiếng kêu rất nhỏ.
Những tiếng kêu rất nhỏ nhưng vào thơ Nguyệt Lăng thành tiếng dội u buồn, Điều
kỳ lạ là những tiếng buồn ấy chỉ ở giữa những ngón tay nhưng người đọc lại thấy
rằng cả tác giả khi viết thơ và cả mình khi đọc thơ đều có nỗi đau âm ỉ, kéo
dài của những vết thương tron lòng do cây kim cụt đầu, do đường may thô thiển
của sợi chỉ gây nên.
Bốn câu thơ ở vế đầu là phần mở của bài thơ, Phần mở chỉ
giới thiệu cái h́nh ảnh c̣n lẻ loi trong góc tối, phát họa niềm đau c̣n ẩn chứa
trong ḷng. Bài thơ không có vế thân bài, chỉ có phần kết luận, và ở phần kết
luận tác giả mở toang--6 cánh cửa để nỗi đau trong ḷng ḿnh tràn ra trùm lên
cảnh vật trong tiếng gù ấm ức của con chim b́m bịp ở cuối vườn:
Con chim bìm bịp gù trong lá
Ai giấu niềm đau ở cuối vườn
Không mấy ai từng nghe tiếng chim bìm bịp, nhưng đă nghe
được th́ì không mấy ai cảm thấy hài lòng, Chim bìm bịp không hót, chim bìm bịp
gù, và tiếng gù như nỗi đau ẩn chứa trong lòng, và nỗi đau ấy dầu ẩn chứa trong
lòng nhưng âm thanh lại loan ra như sóng, trùm niềm đau lên cây lá, trăng sao,
xói niềm đau vào lòng người nghe sao mà da diết quá. Tác giả tưởng rằng “ai
dấu niềm đau ở cuối vườn” nhưng niềm đau ở cuối vườn không ai dấu, đó là niềm
đau ở trong lòng tác giả, nó đă thành ma nhập vào hồn tiếng gù của con chim bìm
bịp. Hăy tưởng tượng tiếng buồn đi trong đường chỉ và tiếng buồn vọng lên từ
con chim gù trong lá. Tiếng buồn nào lớn hơn? Tiếng buồn nào đau hơn? Và tiếng
buồn nào sẽ làm ta rơi lệ? Với tôi cả hai tiếng buồn đều như nhau, vì cả hai
đều một thể, là nỗi khắc khỏai của tâm hồn, là sự quặn thắt của con tim, là tâm
tư sầu thảm của con người vừa nghèo túng vừa cô đơn đang ngồi vá lại chiếc áo
rách với cây kim đă bị gảy đầu,với sợi chỉ chắc lượm được từ đâu đó.
Hai câu thơ cuối của bài thơ như sau:
Ta giấu niềm đau nơi mảnh vá
Mảnh vá quàng như một vết thương
Niềm đau làm sao giấu nơi mảnh vá được?
Bởi vì mảnh vá thể hiện niềm đau của tác giả: vá một
đường chỉ thì niềm đau còn ít, vá hai đường chỉ thì niềm đau tăng lên, mà vá ba
đường chỉ trở lên thì niềm đau vở ̣ra đến lạnh cả không gian, làm se thắt đến cả
tiếng chim gù trong lá. Dưới con mắt tác giả mảnh vá được hình dung như một vết
thương, và một nghịch lý đã xảy ra giữa vết thương trên áo và vết thương trong
lòng tác giả. Vết thương trên áo thì được vá liền nhưng vết thương trong lòng
thì lại xé tọac thêm ra. Bởi vậy tác giả nói “ta giấu niềm đau trong mảnh vá”
không phải là muốn nói niềm đau được vá lại mà là để ám chỉ đến vết thường
trong lòng giống như mảnh vá hằn lên trên vải, nó sẽ tồn tại và nó chỉ rụi tàn
khi nào thân xác như chiếc áo trở thành tro bụi.
Bài thơ “Một mình vá áo” là một bài thơ cô đọng và hàm xúc.
Đó là một bài thơ ẩn dụ, dùng cây kim, mảnh vá để nói đến niềm đau, sự ấm ức,
nỗi khắc khỏai và tiếng kêu thương sâu kín trong tâm hồn ấy đă làm cọng hưởng cả
tiếng chim trời, cả cây lá ở cuối vườn kia.
Đọc “Một mình vá áo” để ta cảm thấy cô đơn, để ta cảm thấy âm thầm đau đớn, và để ta cảm thấy cả cơi lòng chùng xuống chịu đựng nỗi buồn ẩn chưa trong sợi chỉ, giữa ngón tay và thóat xác thành tiếng gù của con chim bìm bịp, để ta và tác giả hòa nhập cùng nhau mang nỗi buồn dài năm tháng ./.
Đọc “Một mình vá áo” để ta cảm thấy cô đơn, để ta cảm thấy âm thầm đau đớn, và để ta cảm thấy cả cơi lòng chùng xuống chịu đựng nỗi buồn ẩn chưa trong sợi chỉ, giữa ngón tay và thóat xác thành tiếng gù của con chim bìm bịp, để ta và tác giả hòa nhập cùng nhau mang nỗi buồn dài năm tháng ./.
Châu Thạch
No comments:
Post a Comment