Kế Sách
Trong đời người khi sinh ra và lớn lên, may mắn ai cũng có
thể cắp sách đến trường để học hành, trước là để biết đạo làm người thành thân,
sau là có khả năng để thành danh, thành công với đời.
Nhưng không phải ai cũng được công hầu khanh tướng, giàu
sang phú quý mà cũng lắm người có học nhưng vẫn thất chí bị hoạn nạn gian nan
cho đời mình.
Không phải ai có học đều thâm sâu hiểu rộng, mà cũng lắm kẻ
tuy có học vẫn u mê cả đời. Đó là những kẻ không biết cầu tiến, mới học đuợc
năm ba điều sơ đẳng, nghêu ngao vài bộ sách yếu lược thì đã vênh mặt lên tự đắc
tưởng mình là học giả, học thật cũng không bằng. Đó là những kẻ giá áo túi cơm…
quan không ra quan, lính chẳng phải lính, thầy không ra thầy thợ chẳng phải
thợ… Hằng ngày cũng ôm một bầu rượu, kẹp
một túi thơ, lang thang quán này sang
quán nọ, nói toàn chuyện vu vơ trên đời.
Trái lại, có những kẻ thâm trầm học hành uyên bác, ít nói
hay cười và không khoe khoang khoác lác. Nhưng vì thời thế đã bị thua cuộc nên
họ sống với tuổi đời, hơn nữa, cùng một hoàn cảnh, cùng một cuộc đời nhưng cũng
lắm người khác nhau. Cho nên cái TÂM của
con người mới là lẽ sống hiện thực và chứng minh đuợc thực tế của một con người
đối với đời. Ngoài gia đình ra còn có
bạn bè, xã hội và tổ quốc. Cho nên, học sách thánh hiền như “Gia huấn Ca” mà lễ nghĩa của một con người không có thì
chẳng bằng chi sinh ra đừng làm người đứng trong thiên hạ cho chật đất, vướng
trời.
Ngày xưa có hai kẻ cùng học một thầy, nhưng có hai cái TÂM
hoàn toàn tương phản . Một người thì lấy Tâm làm trọng. Trọng đạo, ân tình với
thầy, tương thân vói bạn và trọng nghĩa với mọi người. Trái lại, kẻ kia thì
thâm hiểm, gian xảo, mưu hại bạn bè để tạo cơ ngơi giàu có để bước lên danh
vọng. Thường thì những kẻ như thế cuối đời thường hay bị luật trời – hay nói
theo Phật là nhân quả - làm cho cuộc đời trở nên bi thảm. Trong 36 chước (Tam
thập lục kế) thì kế để hãm hại bạn bè mưu cầu danh lợi đó là kế thứ hai mươi
bảy(27).
Xin thưa, tôi muốn nói đến câu chuyện 2 nguời bạn: TÔN TẪN –
BÀNG QUYÊN.
Kế thứ hai mươi bảy (GIẢ SI BẤT ĐIÊN) .
NGUYÊN BẢN: “Ninh ngụy tác bất tri bất vi, bất ngụy tắc giả tri vong vi. Tịnh bất lộ cơ. Vân tôi truân dã.”
Tức: Quẻ này là dịch là quẻ Truân. Ý: Sấm sét mùa đông,
không lộ thanh sắc là để tích chứa sức mạnh chờ tới mùa xuân thì mới phát ra
mãnh liệt. Đây nói những gnười đại trí, đại dũng cần phải kín đáo không lộ tài năng ra.
Trước khi đi vào chủ đề xin nói qua “Tam thập lục kế”. Sách
này xuất hiện khá sớm trong “Nam Tề thư Vương Kính Tắc truyện:. Người đời
thường hay nói “Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách”. Về niên đại và tên tác
giả hiện nay chưa rõ . Cho nên, phần nhiều chỉ suy đoán mà thôi.
Để diễn giải thêm phần ý nghĩa như sau: Giả si bất điên: Mấu
chốt kế này là ở chỗ :- Giả si: Giả làm người bất trí - giả làm người vô dụng -
giả làm người không quản thúc được - giả làm người lười biếng .
Người này trong lòng
lúc nào cũng thật tỉnh táo, nếu không sẽ bị phản tác dụng ngay.
Cho nên giả điên không phải là dễ . Nó có ý nghĩa như sau :
- Đại trí nhược ngu: Đại trí mà như ngu.
- Thâm tàng nhược hư: Sâu kín mà như trống rỗng.
- Ngu binh tất thắng: Binh ngu tất phải thắng.
Sau đây là câu chuyện Tôn Tẫn giả điên để thắng Bàng Quyên:
Tôn Tẫn và Bàng Quyên là hai người bạn và cũng là hai người
học trò giỏi của Quỉ Cốc tiên sinh. Hai người đều có tài trí ngang nhau. Bàng
Quyên chỉ chuyên tâm học binh pháp, cho nên một thời gian sau tự kiêu cho rằng
mình đã biết hết, xin với thầy cho xuống núi để lập công danh. Trước khi hạ
san, Bằng Quyên cùng với Tôn Tẫn, thề thốt sẽ giúp đỡ lẫn nhau để cùng tiến
thân.
Một thời gian sau Bàng Quyên đến nước Ngụy, luận thuyết binh
pháp hết sức thông thạo khiến Ngụy Huệ Vương vô cùng khen ngợi lập tức phong
cho Bàng Quyên làm nguyên soái kiêm chức
quân sư. Các con cháu của bàng Quyên là Bàng Thông, Bàng Anh, Bàng Mai đều được làm tướng.
Sau đó Nguỵ Huệ Vương
lại được nghe Mặc Địch giới thiệu Tôn Tẫn, nên cho người đón về triều. Tôn Tẫn
nhờ có thời gian ở lại núi với thầy Quỉ Cốc tiên sinh, nên học được thêm nhiều
bí quyết về binh pháp nên tài giỏi hơn hẳn Bàng Quyên lại được Quỉ Cốc tiên
sinh tặng cho một cuốn “Hái Công âm phù thiên”.
Ngụy Huệ Vương gặp Tôn Tẫn thì hết sức mừng, toan phong cho
ông làm phó quân sư, ngặt một nổi Tôn Tẫn là sư huynh của Bàng Quyên, nên không
tiện. Ngụy Huệ Vương tạm cho Tôn Tẫn làm Khách Khanh. Trong lòng Bàng Quyên
biết Tôn Tẫn giỏi hơn mình, nên đâm ra đem lòng đố kỵ, nên sinh lòng hận thù
tìm cách diệt kẻ thù là bạn của mình.
Sau nhiều ngày suy nghĩ, Bàng Quyên đã tìm kế độc vu oan cho
Tôn Tẫn, bằng cách tạo ngụy chứng từ một tên gia đinh giả làm người nhà của Tôn
Tẫn từ nước Tề gửi thư qua. Trong thư ý nói Tề Vưong đã trọng dụng toàn bộ gia đình và mời Tôn Tẫn về để nhận
chức lớn. Tôn Tẫn nhận được lá thư giả này thành thực trả lời là đã phò Ngụy Vương không thể về Tề được.
Từ bức thư đó, Bàng Quyên đã thêm thắt để có mang ý phản
nghịch, rồi dâng cho Nguỵ Huệ Vương. Tuy vậy Nguỵ Huệ Vương vẫn thương mến Tôn
Tẫn nên không quyết liệt, đợi xem thêm có bằng chứng nào nữa hay không. Vì
vậy Bàng Quyên đổi qua âm mưu khác.
Bàng Quyên đến nhà của Tôn Tẫn và khuyên sư huynh
nên về Tề nghĩ ngơi vài tháng, mình sẽ nói giúp với Ngụy Vưong cho.
Tưởng thật, Tôn Tẫn dâng biểu xin về Tề thăm mộ tổ tiên. Lấy cớ này Bàng Quyên
tâu với Ngụy Vương cho cách chức Tôn Tẫn và giao cho Bàng Quyên xử lý.
Bàng Quyên không giết Tôn Tẫn mà chỉ chặt đứt một chân của
Tôn Tẫn và thích chữ vào mặt. Thật ra, âm mưu của Bàng Quyên là bắt Tôn Tẫn
viết ra cho hết thiên binh pháp mà Bàng Quyên chưa được học, rồi sau đó mới
giết.
Tôn Tẫn hết sức kinh sợ, nên mới giở cẫm nang mà thầy Quỉ Cốc
tiên sinh đã trao cho trước khi xuống núi. Trong đó chỉ có hai chử “Giả si- Giả
điên” Tôn Tẫn hiểu ngay kế sách và làm theo ý của sư phụ.
Đó là Kế sách thứ hai mươi bảy trong “Tam thập lục kế”. Thời
gian giả điên Tôn Tẫn làm như thật không sơ hở tí nào cả. Lúc đầu Bàng Quyên có ý nghi ngờ, nhưng sau thì
không thể... Trong thời gian đó Tôn Tẫn thường hay đi nghêu ngao ra chợ hát.
Lúc đó Mặc Địch đang ở nhà Điền Kỵ nước Tề nghe tin Tôn Tẫn bị điên, nên báo cho
Tề Uy Vương tìm cách đón Tôn Tẫn về Tề mà trọng dụng. Cuối cùng một cuộc đánh
tráo người được người nước Tề thực hiện và đưa Tôn tẫn về Tề.
Sau khi về Tề, Tôn Tẫn được vua Tề cho ngự y chăm sóc và bồi
bổ sức khoẻ. Tinh thần càng ngày càng phấn chấn, sức khoẻ hồi phục.
Cuối cùng, với một trận đánh ở Mã Lăng (trên một gốc cây có
ghi sẳn chữ Bàng Quyên sẽ chết tại nơi này). Tôn Tẫn dùng kế “Thu Bếp” lừa Bàng
Quyên vào tử địa. Mối hận thù Tôn Tẫn đã
diệt được Bàng Quyên rửa cho cái nhục bị chặt chân năm xưa.
Trên đời này bất cứ là hạng người nào vua, quan, tướng, tá,
gia đình, bè bạn v.v… những kẻ đê hèn nhỏ mọn hay thấy lợi nhỏ mà tham ích kỷ
tranh hơn thua hãm hại kẻ khác thì trước sau “Trời không dung, đất không
tha" cuối đời cũng phải mang hận mà chết.
Giáng Ngọc .
(Đầu Xuân Ất Mùi)
No comments:
Post a Comment