Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Saturday, August 30, 2014

NHÂN SINH - Hoàng Yên Lynh



        Hoàng Yên Lynh


NHÂN SINH

Nhân sinh ừ thế đó
Như gió thoảng mây trôi
Sông bên bồi bên lở
Lúc đầy lại lúc vơi .

Mới vành nôi lời mẹ
Đã tóc úa nắng chiều
Đục trong là nhân thế
Tình người sao cô liêu ?

Biết yêu là chia sẻ
Biết nhớ là bao dung
Đỉnh chung rồi cũng hết
Khi đối mặt vô cùng .

Buộc mình vào mê muội
Cuồng tín để tôn thờ
Bao hận thù tội lỗi
Trách mình sao bơ vơ .

Hư danh rồi cũng hết
Thành bại rồi cũng đi
Huyệt buồn thôi tử biệt
Có chăng giữ được gì .

Hãy như là ánh sáng
Gởi đời một chữ tâm
Như biển khơi không cạn
Cây đời mãi ngát xanh .

Hoàng Yên Lynh

READ MORE - NHÂN SINH - Hoàng Yên Lynh

Friday, August 29, 2014

NGÀY TRỞ VỀ - thơ Độc Hành



NGÀY TRỞ VỀ

Trời mùa hạ trở về thăm quê cũ
Nắng chang chang không mũ trên đầu
Cho mặt trời đốt cháy thương đau
Thiêu trụi hết mạch sầu vương vấn dạ
Trời mùa hạ trở về thăm mồ mả
Nén hương thơm tưởng nhớ mẹ cha
Chốn trần gian con tần tảo phương xa
Xin cầu nguyện suối vàng say giấc ngủ
Trời mùa hạ trở về thăm bến cũ
Dòng sông xưa tắm mát một thời
Vẫn soi gương lồng bóng mây trời
Vẫn chải tóc lũy tre xanh còng ngọn
Trời mùa hạ thăm cánh đồng xanh nỏn
Thời ấu thơ thường bắt dế thả diều
Ngắm mà thương cánh đồng lúa phì nhiêu
Lòng sung sướng quê mình thôi khốn khổ
Trời mùa hạ trở về thăm quê cũ
Điện bừng lên, đường sá hết bụi bay
Nhà khang trang, trường trạm cũng đổi thay
Cầu lắc lẻo, nay bê tông cốt thép
Ngày trở về trông quê ta giàu đẹp
Bà con ta sức khỏe vẫn dồi dào
Vườn trĩu quả, gà chật trại, cá đầy ao
Dạ thôi sầu, tự hào về quê cũ

                         ĐỘC HÀNH
READ MORE - NGÀY TRỞ VỀ - thơ Độc Hành

TÌNH QUÊ HƯƠNG TRONG THƠ DUY PHI - Vũ Từ Sơn

Nhà thơ DUY PHI (1940-2013)


TÌNH QUÊ HƯƠNG TRONG THƠ DUY PHI

Với 74 tuổi đời, Nhà thơ Duy Phi (1940 – 2013) đã làm nên một sự nghiệp văn chương tầm cỡ ( Thơ 11 tập, văn 8 tập, biên soạn biên dịch 13 tập, tổng là 32 tập). Ngoài ra, còn một số tác phẩm khác được in chung như: Phận đèn, Miền quê quan họ … Đặc biệt những năm cuối đời khi thấy dấu hiệu của sức khỏe không được tốt Duy Phi đã tập trung làm tuyển tập thơ: Ngó ý, hoàn thành vào tháng 1 – 2013, đã toại nguyện mỉm cười khi cầm tuyển tập trong tay, ký tặng bạn bè. Sau khi ông mất, một số bạn bè của ông là: Đặng Tiến Huy, Đỗ Nhật Minh, Vũ Từ Sơn đã biên tập tuyển tập văn cho ông: Người độc hành không nghỉ. Như vậy đến nay chắc ông linh thiêng sẽ hài lòng vì cả hai tuyển tập đã được “trình làng “ một cách cẩn thận, đầy đủ và chu đáo, gây được tiếng vang trong bạn bè văn chương và gây ấn tượng trong lòng bạn đọc .
Chúng ta cùng nhau điểm qua các tập thơ đã xuất bản của ông: Cánh buồm mở hướng (1983), Đối thoại cùng sông (1984), Ngổn ngang trăm mối (1992), Rêu thức (2000 ), Đêm Thần Minh (2002), Chóp nón đi nghiêng (2005), Vòm trời lưng nghé (2005), Phiêu diêu (2010), Giọt nhũ (2012), Ngó ý  (2013).
Với đóng góp xứng đáng  trong văn nghiệp và trong hoạt động xã hội, ông đã là hội viên xứng tầm của 3 hội văn chương tên tuổi của đất nước: Hội Nhà văn Việt Nam, Hội VHNT Bắc giang, Hội VHNT các DTTS Việt Nam.

        
TÌNH THƠ VỚI QUÊ HƯƠNG BẮC NINH

Duy Phi quê gốc xã Mão Điền, huyện Thuận Thành , tỉnh Bắc Ninh, nơi có truyền thống hiếu học, có những con người tài hoa văn chương như Nguyễn Gia Thiều (Tác giả của Cung oán ngâm khúc ), thi sĩ Hoàng Cầm, thi sĩ Sái Thuận … Duy Phi được ăn học chu đáo, trở thành giáo viên văn học với nhiều tài năng sớm phát lộ và chin chắn dần lên.
Ngay từ niên thiếu anh đã nhậy cảm với cây cối ,hòa nhập với thiên nhiên xung quanh. Cây bưởi trong vườn nhà đã sớm vào thơ anh: Chợt lắng bồn chồn hoa bưởi rụng / Trinh trắng hồn quê ngát ngõ quê. Con sông Đuống quê anh mầu mỡ phù sa, đôi bờ có quan họ lên thuyền thướt tha, thơ mộng, có tranh Đông Hồ đậm chất dân gian: Bên kia quan họ / Bên này Làng Tranh / Thuyền tôi hạ thủy / Phiêu diêu sóng duềnh (Sông Đuống). Bài thơ thật ngắn gọn , tài tình , sắc nét , miêu tả con sông Đuống với 16 từ gọn ghẽ , phóng khoáng .
Một người phải có tình yêu quê hương tha thiết đến mức nào mới có những vần thơ sống động, dí dỏm mà nhuần nhuyễn: Bút xưa thấm huyết kề nghiên / Cớ chi Bút Tháp hứng lên đỉnh trời ? / Trưa hè bóng tháp đổ xuôi / Hồn tôi bay ngược gửi lời mây bay (Trưa Bút Tháp ).
Bóng hình người mẹ luôn được đưa vào thơ của các con trung hiếu với muôn hình muôn vẻ, Duy Phi viết về mẹ thật sâu đậm, tài tình :
Mẹ khuất mấy thu sân cỏ lan
Bể không người vục nước mưa tràn
Xõa tóc soi tìm mình chẳng thấy
Lạ lùng ai đó bóng thời gian? ( Nhà xưa )
Cả không gian, thời gian về cuộc đời mẹ và một phần đời khá dài của con được miêu tả với từ ngữ dung dị điêu luyện, tài hoa: Lạ lùng ai đó bóng thời gian ?
Thật là khéo léo, chân thực  khi nhà thơ viết về người mẹ trẻ Việt Nam: Nắng chiều về mồ hôi / Áo nửa khô nửa ướt / Con khát lăn vào ngực / Là lúc em nghỉ ngơi. : Ngủ lưng chẳng chạm gường / Gánh, chân không bén đất / Em mãi là tiếng hát / Trong cuộc đời riêng tôi. Không biết em hàng xóm hay là vợ đây? Vợ nhà thơ là giáo viên cơ mà!
Miền quê Thuận Thành của Duy Phi có làng tranh Đông Hồ nổi tiếng. Một trong những bức đẹp là: Hứng dừa. Bức tranh càng đẹp, ẩn ý sâu xa thêm khi được nhà thơ của quê hương thổi hồn văn học vào, nó giống như bài thơ hay được phổ nhạc thành bài hát bay bổng diệu kỳ: Đẹp đôi , chồng đón vợ đưa / Kìa ai nâng váy hứng dừa mà quên … / Ngày xuân được phút thiên nhiên / Đất đai chợt thức nỗi niềm chợt hoa (Đề tranh Hứng dừa).
Hội làng Bắc Ninh thật phong phú trò chơi đậm đà bản sắc dân tộc. Chơi đu là một trong số ấy. Duy Phi viết về “Cánh đu" thật đắc địa:
Gái đảm trai tài đu mới hay
Mắt cười trong mắt tay kề tay
Sầm sầm đu hạ gieo ngang đất
Thoắt lại bay rồi vút giữa mây

Bay theo sao hiện với trăng tà
Cùng cánh chim gần ngọn núi xa
Ta ngẩng cao đầu chân rẽ gió
Thử lại sức mình trong bao la

… Xin ai ở dưới đừng vội bắt
Hãy để mùa xuân những phút bay
và quê hương quí giá nhường bao khi nhà thơ viết trong bài “Gặp bạn xưa":
Cầm tay, bạn tưởng người thiên hạ
Đôi ba chuyện cũ thành hả hê
Cảm thương ký ức sau dâu bể
Tín nghĩa vàng ròng ta với quê .


TÌNH YÊU THẮM THIẾT MIỀN QUÊ KINH BẮC

Trấn Kinh Bắc xưa gồm 2 tỉnh Bắc Giang, Bắc Ninh và một số huyện xã khác thuộc Lạng sơn, Hải Dương, Hà Nội hiện nay. Trong một số tập thơ của mình anh thường trích ngang mấy từ: Quê Kinh Bắc. Qua đó thấy Duy Phi thật tinh tế, kín đáo thể hiện tình cảm với quê hương. Khi viết về Nguyên Hồng, anh có bài “Cây đa ở Nhã Nam" thật ngồ ngộ, ý nhị :
Vòm lá xanh vòm trời xanh
Nổi chìm mấy nẻo đã thành chiêm bao
Xuềnh xoàng đa vận áo nâu
Rễ đa phải mượn dáng râu Nguyên Hồng
Bài thơ này mới đây được Hội nhà văn Hải Phòng đưa vào tuyển tập: Nguyên Hồng qua những trang thơ .
Và đây, anh viết bài “Kinh Bắc chiều xuân" để nói về miền đất này với phong tục ngàn đời :
Cánh xuân bổng thế, người ơi !
Kìa ai gửi cả tiếng cười vào mây

Lay phay mưa hoa lay phay
Đấu cờ giải lớn cuối ngày còn treo
Sân đình đã điểm trống chèo
Bóng cha gậy trúc áo điều, chiều quê .
Không khí thật thanh bình, dân dã, vui tươi, sống động hồn quê!
Vùng đất Kinh Bắc mến yêu có “Trai Cầu Vồng Yên Thế / Gái Nội Duệ Cầu Lim" xứng đôi; có lịch sử lâu đời. Nơi đây có cây cổ thụ đến ngàn tuổi. Duy Phi viết  bài thơ hay mà hiếm người viết đặng:
Tôi về bên cổ thụ
Chợt nhớ thuở Lý – Trần
Vòng tay mình bé nhỏ
Trước sinh khí tầng tầng

Chí nào thắp cõi tâm
Trụ giữa muôn bão tố
Đã bao nhiêu vầng trăng
Lạc vào trong thớ gỗ

Đất trung du sỏi đỏ
Vẫn lọc được ngát trầm
Lẫn cỏ cây thời vụ
Còn dáng đứng ngàn năm

Tóc bạc , tôi – trò nhỏ
Học cây bài : Thời gian ! (Với Dã hương ngàn tuổi )

TÌNH YÊU ĐẤT VIỆT BAO LA

Đầu những năm 1960, nhà thơ Duy Phi dạy học ở Chí Linh, Hải Dương, nơi có núi non, sông nước, phong cảnh hữu tình, thơ mộng . Nơi đây mang dấu ấn của Hưng Đạo đại vương, Nguyễn Trãi, Chu Văn An .. tạo cho nhà thơ có nhiều bài thơ hay. Xin dẫn ra ở đây một số câu thơ hay trong bài “Dạy học ở Côn Sơn" :
Tan trường mây rủ cùng mây
Học trò bay với bướm bay ngang đèo

Côn Sơn ấm tiếng thông reo
Phong tình sắc cỏ phong lưu gió ngàn
Suối Côn Sơn vọng tiếng đàn
Tiếng con cuốc cuốc thời gian đong đầy

Đêm Côn Sơn lỏng then cài
Tấc riêng xanh với cõi ngoài thông xanh
Phải có tình yêu thắm thiết đất nước, yêu lịch sử Việt Nam ta lắm lắm, Duy Phi mới có những vần thơ khí phách, hào sảng sau:
Vạn Kiếp đền đài cây ấp ủ
Lục Đầu sông vẫn cuốn mây theo
Nghìn xưa non nước nay còn đó
Lưỡi kiếm anh hùng thép vẫn reo
( Lục Đầu Giang )
Khi vào thành phố Đà Lạt, nhà thơ lại có dịp để thổ lộ tình yêu quê hương Kinh Bắc hòa trộn trong tình yêu vùng miền của đất nước bao la:
Ta cùng sương đi với hoa
Điệu Thiên Thai thông rừng ngân nga
Một ngày Đào nguyên bằng năm hạ giới
Một trời Đà Lạt mấy đời quê xa ?
(Nghe quan họ ở Đà Lạt)
Đến Quảng Bình, nhà thơ chớp được những nét độc đáo nơi đây qua nghệ thuật chơi chữ tài tình :
Lòng son soi xuống sông Son
Yêu non nước được nước non Kẻ Bàng
Kỳ công đến gặp kỳ quan
Lắng trong giọt nhũ thời gian gọi mình
(Giọt nhũ)
Và cuối cùng, xin dẫn ra ở đây bài “Nguyện cầu" của thi sĩ khi đi thăm Yên Tử - nơi Phật hoàng Trần Nhân Tông tu luyện, khai sinh ra Thiền phái Trúc Lâm:
Tôn nghiêm chùa đỉnh non cao
Tiếng chuông trì tụng gõ vào vách mây
Một vòng tràng hạt lần xoay
Bát hương cầu nguyện đã dày chân hương.
Phải đạt tới một tầm văn chương như thế nào mới viết được bài thơ hay và sâu sắc nhãn quan đến vậy!


TỔNG QUAN NHẬN XÉT VỀ SỰ NGHIỆP THƠ VĂN CỦA NHÀ THƠ DUY PHI

Phần chuyên đề chúng tôi đã trình bày xong ở phần trên. Nhân đây, xin nêu ngắn gọn tổng quan về sự nghiệp thơ văn của nhà thơ Duy Phi để lại cho đời.
Với 74 tuổi, sự vươn lên không ngừng, học hỏi bền bỉ, liên tục, khoa học và trí tuệ, Duy Phi đã có được vốn kiến thức sâu rộng về nhiều mặt để cho ra đời 32 tác phẩm văn học có giá trị. Với khối lượng này đã làm nên thương hiệu tên tuổi: Nhà thơ Duy Phi !
Đánh giá chung ông mạnh về thơ truyền thống: Tứ tuyệt và Lục bát. Nhiều bài đạt trình độ cao siêu, đi vào lòng độc giả trong tỉnh và trong cả nước; nhiều bài tứ tuyệt có thể sánh với thơ thời thịnh Đường; nhiều bài thơ lục bát chạm ngưỡng Truyện Kiều .
Về nhân cách có thể nhận xét Duy Phi là: Đức – tài toàn vẹn. Duy Phi sống chan hòa, chân thành với bạn bè theo từng cung bậc, có quan hệ xã hội đúng đắn, nghiêm túc, tôn trọng. Ông mất đi bởi cơn bệnh hiểm nghèo, thật đáng tiếc lắm thay! Ông mất đi là một tổn thất cho văn chương Việt nam, một tổn thất lớn lao với văn chương Kinh Bắc đương đại.
        Bắc Giang, những ngày tháng 8 – 2014
                            VŨ TỪ SƠN





READ MORE - TÌNH QUÊ HƯƠNG TRONG THƠ DUY PHI - Vũ Từ Sơn

THU CẢM - thơ Lý Đức Quỳnh

Tác giả Lý Đức Quỳnh


THU CẢM

Thu mù sương con nắng buồn hoang hoải
Lá vàng rơi  chao liệng giữa liêu lòng
Giọt ban mai còn đọng chút hoài mong
Trên cánh cỏ cuối mùa đi lặng lẽ
Em đưa tay đón tàn thu quạnh quẽ
Bên hiên đời vắt vẻo dải mây vương
Thương con gió nắm níu chút dư hương
Đang thủ thỉ trong vòm cây kẽ lá
Nhặt mù khơi nỗi đau đời vật vã
Thả bồng bềnh ru năm tháng phiêu di
Vào miên thẳm phai nhạt dấu vân vi
Gọi ngày mới dưới vực lòng quên bẵng  
Soi mờ trăng vào đêm dài không nắng
Cho úa tàn loang loáng ánh mơ côi
Cho sắc bạc không bệch trắng màu vôi
Vẫn rón rén bước nhịp đời im ắng
Ngày đôi khi cũng là đêm vắng lặng
Dẫu ngoài kia hỗn loạn lấn chen nhau
Tình là thế thường ghìm nén cơn đau
Và vỗ giấc ủ mộng sầu ngái ngủ
Tình không xưa màu đời không rêu phủ
Mùa sẽ qua thác lũ cũng ngày qua
Lá thu phai xuân thắm nở ngời hoa
Ai ở lại mãi một mùa thu cũ ?!

                      Lý Đức Quỳnh


READ MORE - THU CẢM - thơ Lý Đức Quỳnh

Thursday, August 28, 2014

Thơ Ngọc Hùng - NẮNG THU, TỪ GIÃ, MỘT NGÀY TRƯỜNG SƠN



NẮNG THU

Sương sớm bãng lãng
Xanh thẳm trời thu
Rực nắng ngày chiều
Mật vàng lá cỏ
Nắng thu vời vợi
Đẹp màu áo ai
Trống trường giục giã
Này em, hết hè!
Khai trường nắng thu
Đàn cò mê mãi
Đồng xa tuổi ngọc
Êm đềm cánh say
Lá bay trời thu
Kỷ niệm ngời ngời
Ùa về trong ta
Đường xưa lối cũ
Mừng ngày tựu trường
Chào em, gắng nhé!
Học trò một thuở
Rồi thương một đời…



TỪ GIÃ

Tặng bạn vào tuổi về hưu
Tôi xin gửi một tình yêu ở lại
Cùng bảng đen, phấn trắng, hàng phượng hồng
Những mái tóc huyền, những đôi mắt trong
Những năm tháng thầy- trò luyến nhớ
Tôi xin gửi một tình yêu ở lại
Hội đồng sư phạm, đồng nghiệp thân thương
Thời gian qua nhanh trang giáo án rồi sẽ ngã vàng
Vui buồn đó bao tiết thực hành, thao giảng
Tôi xin gửi một tình yêu ở lại
Mái trường thân quen, tiếng trống điểm nao lòng
Dấu chân sẽ xưa trên miền kỷ niệm
Tháng năm ơi còn đó lối đi về
Tôi cũng gởi một niềm tin ở lại
Bạn bè ơi, này trò nhỏ của tôi ơi
Đường tương lai sẽ thẳng tiến từng ngày
Thành tựu mới nối thành công rất mới…
Lòng lưu luyến tôi thốt lời từ giã
Dù bao điều muốn nói vẫn mê mê
Vì chia tay là đã hết duyên nghề
Tôi chỉ có một tình yêu gởi lại



MỘT NGÀY TRƯỜNG SƠN

Từ Lao Bảo quay về Hướng Hóa
Vượt Đak-rông tìm khẩu La-lay
Khe Sanh đi một thôi dài
La-lay lỡ bộ, hướng về Nam Giang

Xe đi dọc Trường Sơn vời vợi
Cung đường cao ai đợi mà thương
Bâng khuâng hoa tím ven đường
Rừng xanh A Lưới, mây vương Phong Điền
Chui Ròang 1 hầm miền cao đó
Qua Ròang 2 tiếp xó núi xa
Tây Giang mây xám nắng tà
Kịp về Thạnh Mỹ nếp nhà ấm êm

Một ngày đường nhấp nhem, nắng nõ
Trời về chiều chớp đỏ sấm giông
Gió rừng ràn rạt đèo bòng
Đông Trường Sơn đó oi nồng mưa đêm


Nhà nghỉ Đông Trường Sơn, Thạnh Mỹ, Nam Giang, Quảng Nam
Tết Đoan Ngọ (16/06/2010)
NGỌC HÙNG


Tg: LÝ NGỌC HÙNG 
148 LÊ LỢI phường 7 Tp MỸ THO, TIỀN GIANG

Dđ: 0917238868   
READ MORE - Thơ Ngọc Hùng - NẮNG THU, TỪ GIÃ, MỘT NGÀY TRƯỜNG SƠN

NGƯỜI NHỐT VÀO TÔI (Hồi âm bài thơ SỢI TÓC) – PN Trương Đình Đăng

(Gửi TRI ÂM CÁC- Võ Văn Hoa)

Tác giả PN Trương Đìnhg Đăng




Người nhốt vào tôi bài thơ "SỢI TÓC"
Câu chuyện tình yêu xanh màu thời gian
Quà tặng trao nhau chỉ là "sợi tóc"
Xanh tuổi niên hoa, mà mượt xuân thì

Người nhốt vào tôi nỗi niềm chia cắt
Hai trái tim yêu chẳng được chung đời
Nửa thế kỉ sau nỗi đau gặp mặt
Chẳng nhận ra nhau, lau bạc mái đầu

Người nhốt vào tôi người đàn bà khóc
Khi nhận món quà- sợi tóc ngày xuân
Tôi nhốt bài thơ vào sâu kí ức
Bỗng thấy tim mình rưng rức... rưng rưng !

         Cám ơn tác giả Phạm Đình Ân
         Cám ơn Tiến sĩ Huỳnh Văn Hoa
         Cám ơn TRI ÂM CÁC-Võ Văn Hoa

                  Đà Nẵng, 28/8/2014
PHƯƠNG NGỮ- TRƯƠNG ĐÌNH ĐĂNG
READ MORE - NGƯỜI NHỐT VÀO TÔI (Hồi âm bài thơ SỢI TÓC) – PN Trương Đình Đăng

Trúc Thanh Tâm - CHÙM LỤC BÁT SỐ 15



1. VỀ TRI TÔN

Về Tri Tôn nhớ phượng xưa
Nghe ai nức nở như mưa cuối ngày
Qua vùng Bảy Núi, nhớ hai
Nên trời già cứ mãi đày đọa ta !

10.5.2014

2. BIỂN BẠC LIÊU

Mơ màng trong cõi tâm linh
Thời gian rớt lại thuở nghìn năm trôi
Bạc Liêu giữa đạo và đời
Nên em thắm chút mặn mòi rất riêng !

05.6.2014

3. CHIỀU HÒN HEO

Mo So sáng kéo mây buồn
Không em ta với Ba Hòn gió reo
Người Hòn Heo cũng đáng yêu
Hồn ai vất vưởng bên chiều Vô Danh !

4.7.2014
TRÚC THANH TÂM
______
GHI CHÚ :

- Tri Tôn cũng có tên gọi là Xà Tón, nằm trong vùng Bảy Núi thuộc huyện Tri Tôn của tỉnh An Giang.

- Bạc Liêu có 2 khu du lịch tâm linh mà du khách thường đến tham quan đó là: Nhà thợ Cha Diệp ở Tắc Sậy, huyện Giá Rai và Chùa Bà Nam Hải nằm trên khu vực phường Nhà Mát thuộc TP Bạc Liêu, tỉnh Bạc Liêu.

- Mo So, Ba Hòn là hang và núi tự nhiên một khu du lịch của huyện Kiên Lương.

- Hòn Heo: Thuộc ấp Hòn Heo, xã Sơn Hải. Từ bến tàu Kiên Lương lênh đênh trên biển mất 1 tiếng đồng hồ.


- Hòn Vô Danh: Hòn nầy có tên là Kiến Vàng, thuộc huyện Kiên Lương, tỉnh Kiên Giang, dân địa phương thường gọi là hòn Vô Danh, bởi nơi đây chôn rất nhiều xác người từ tứ xứ thời kỳ vượt biên và hình như không ai đến sinh sống.
READ MORE - Trúc Thanh Tâm - CHÙM LỤC BÁT SỐ 15

THIỀN - thơ vui của Châu Thạch




Thiền

Em ngồi chân xếp như in
Chiếc lưng ngay thẳng mắt nhìn vào không
Ta ngồi sao cứ lông bông
Mắt hoa xao động bóng hồng bóng xanh
Em thiền, định có thấy anh
Ta thiền chỉ thấy yên oanh đón mời
Cái tâm nầy khổ em ơi!
Mai đây chắc sẽ ngàn đời trần gian
Em lên cao chốn Niết Bàn
Nhớ ta xin tụng một tràng kinh yêu
Để anh hội chứng Thuý kiều
Chữ tài, chữ mệnh cũng liều cành xuân ./.

                                           Châu Thạch

READ MORE - THIỀN - thơ vui của Châu Thạch

SỐNG HẾT MÌNH VÌ TÌNH YÊU - Nguyễn Văn Hòa đọc thơ Dung Thị Vân

Bìa 1 tập thơ TÌNH NHƯ SƯƠNG KHÓI


SỐNG HẾT MÌNH VÌ TÌNH YÊU

(Nhân đọc tập thơ Tình như sương khói của Dung Thị Vân
Nhà xuất bản Hội Nhà văn, 2014)



Tình như sương khói là tập thơ thứ 5 của Dung Thị Vân. Tập thơ đã thể hiện được những bứt phá và độ chín trên con đường thơ ca của chị.
Đọc qua tập thơ, tôi thấy hầu như bài nào cũng buồn, cũng nói về sự cô đơn, nỗi đau, sự khao khát, hoang hoải… Đó có thể là những nỗi buồn có tên và cả những nỗi buồn không tên nhưng mang nhiều tâm trạng, có thể đó là tiếng nấc nghẹn ngào về số phận, về tình yêu và cuộc đời.
54 bài thơ trong tập Tình như sương khói là tập hợp nhiều điệu khúc buồn, là nỗi cô đơn, những bi kịch của cá nhân, bi kịch cuộc đời. Do vậy, kéo theo việc nhà thơ Dung Thị Vân sử dụng dày đặc một hệ từ vựng chỉ sự buồn, đau, mất mát, lạc lõng, hoài nghi…
Chủ thể trữ tình mà Dung Thị Vân thường hay nhắc đến đó là ANH, EM và TA. Khảo sát trong 54 bài thơ của tập này thì có đến 110 lần nhà thơ nói về EM, 103 lần đề cập đến ANH, 53 lần nhắc đến TA.
Với nhà thơ, ANH đó là tình yêu, là hạnh phúc, là niềm tin tưởng và yêu thương vô bờ.
Anh có biết/ Mỗi một ngày đi qua/ Là một nét hư hao trên khuôn mặt/ Em làm sao trẻ mãi để được Người yêu thương
Nhà thơ lo sợ trước bước đi của thời gian sẽ làm héo mòn nhan sắc và sẽ không còn trẻ đẹp mãi để được yêu thương. Với Dung Thị Vân, tình yêu là lẽ sống nên chị đặt trọn niềm tin và trao cả cuộc đời cho anh:
Nhưng/ Trái tim em/ Nghìn năm vẫn trào tuôn dòng máu nóng/ Chảy vào tim anh/ Nhung nhớ đến nao lòng
Hay: Ngày của trời/ Đêm của đất/ Em của anh/ Đến hơi thở không cùng
                                                              (Viết cho anh)
Vì yêu anh bằng tình yêu đích thực, chân thành, không hề toan tính, vụ lợi; em đến với anh, gắn bó vào cuộc đời anh như là định mệnh: Em như khói sương/ Theo anh tàn năm tháng/ Em như khói sương/ Bao phủ đời anh
…………………………………………………..
Em như khói sương/ Chẳng bao giờ tan biến/ Quấn lấy đời anh/ trong sợi tóc vô hình
                                                  (Em như khói sương)
Nhưng cũng chính ANH là nỗi buồn, sự đau khổ, mất mát, tạo nên những vết thương lòng khó lành theo năm tháng và sẽ dằn vặt suốt cuộc đời EM.
Đời em là chuyến gian nan/ Vòng tay nào khép dâng tràn nỗi đau/ Anh ơi có nhớ mùa Ngâu/ Mà sao ta chẳng một câu ân tình
                            (Rêu phong phủ trái muộn phiền)
Đối với người phụ nữ, gia đình, con cái là chỗ dựa quan trọng nhất của cuộc đời họ. Họ hạnh phúc khi có chồng con, sum vầy, êm ấm.  Nhưng với Dung Thị Vân điều ấy dường như không trọn vẹn. Để rồi trái tim một người đàn bà đa cảm như chị phải rỉ máu. Trong bài Nửa vời, đó là lời tự sự bẽ bàng, xót xa: Có mất nhau không/ Mà bóng ai biền biệt/ Im lặng thế này/ Sao tan nát lòng nhau/ Dĩ văng là đau/ Là vết thương rỉ máu/ Là vết sẹo muôn đời/ Nhói lại những hằn sâu.
Nhà thơ Dung Thị Vân hiểu rằng, hạnh phúc trong đời con người là có thật, nhưng nó lại rất chông chênh. Chị đă kiếm tìm, chờ mong, hi vọng rồi lại thất vọng, lo âu, trăn trở. Đôi lúc chị bàng hoàng, thảng thốt trong những tiếng gọi tái tê:
Anh ơi/ Lệ nhỏ tràn ra giấy/ Anh ở bên trời/ Có nhặt chút xót xa
Em kỳ ảo/ những âm thanh vô vọng/ Sao quanh em/ Đau buốt chữ tình cờ
                                                (Ngăn tim màu lá cỏ)
Thơ Dung Thị Vân thể hiện tính chất trữ tình ở cách cấu tứ bài thơ dựa trên những cảm xúc tâm trạng. Hầu như các bài thơ của chị đều bắt nguồn từ một cảm xúc nào đó. Chị làm thơ một cách tự nhiên, đó như là sự trải lòng, cảm xúc thế nào nói ra thế ấy, khi cảm xúc dâng lên nó trào ra ngọn bút. Những bài thơ: Giữa hai bờ không nhau, Đừng để em phải nhắc, Vết sẹo nào đã đẫm, Trời trở gió vẫn còn anh, Anh có nói, Đoản khúc rời, Mảnh vỡ chiều ba mươi tết, Ly rượu đợi chờ, Bài thơ đêm cuối, Bốn mươi năm, Khua nhàu ký ức... chắc hẳn đã ra đời trong những giây phút mà tâm hồn chị dạt dào những nỗi niềm trắc ẩn. Bởi kết cấu trên cơ sở những biểu hiện của cảm xúc nên mạch thơ Dung Thị Vân trôi chảy rất tự nhiên, tất cả những khía cạnh tâm hồn được phơi bày, thổ lộ ra hết theo dòng suy nghĩ của nhà thơ.
Trái tim người phụ nữ nói chung, bao giờ cũng độ lượng. Người phụ nữ họ chín chắn, sâu sắc hơn nam giới. Với chị, những gì đã đi qua trong cuộc đời, nó sẽ ám ảnh và trở thành những kỉ niệm, nỗi nhớ khôn nguôi, cả sự khắc khoải (dù rằng đó có thể là những điều không hay).
Tháng năm trôi
Tình yêu còn nguyên trong từng câu thơ anh viết
Đốt tim em cháy bỏng những nẻo đường
Anh về cùng em, cùng Đà Lạt yêu thương?         
                                    (Anh có về Đà Lạt cùng em?)
Do vậy, nhà thơ Dung Thị Vân rất ư thức về thời gian, điều đó đồng nghĩa với việc chị tự ý thức về sự tồn tại của mình trên cuộc đời này. Ý thức về sự tồn tại của con người trong cõi nhân sinh rộng lớn. Vì thế, thời gian thường được cụ thể hóa, được phản ánh gắn liền với những bước thăng trầm của cuộc đời đầy biến động:
Người đi khuất nẻo biển sâu/ Đem theo câu hứa kinh cầu tình yêu/ Tháng ba mưa bỏ nắng chiều/ Tháng ba có hạt mưa kiêu nẩy mầm.                                                                      (Mưa).
Ngày xưa anh đă là mây trắng/ Em một nụ hồng trong giá băng/ Từ anh giấc ngủ đêm huyền thoại/ Ảo ảnh vầng trăng cổ tích thi nhân.                                               (Se kết nụ hồng).

Bìa 2 tập thơ TÌNH NHƯ SƯƠNG KHÓI


Thời gian: ngày, đêm, buổi chiều, ngày mai, ngày xưa, nay, mùa xuân, mùa đông, mùa hạ, năm tháng… được nhà thơ thường xuyên nói đến. Đặc biệt, đêm trong thơ Dung Thị Vân được phản ánh với nhiều dạng, nhiều vẻ, tạo nên sự độc đáo. Qua cảm nhận của chị, đêm như những sợi tơ giăng chi chít, gợi lên tấm chân tình. Nó đan kết hòa quyện để nối ngày qua đêm, nối các mùa trong năm, giữa ngày xưa và ngày nay, giữa quá khứ và hiện tại. Đêm trong thơ Dung Thị Vân là hiện thực cuộc sống, là thân phận con người. Đêm gợi cảm giác buồn, cô đơn, đau đớn, khao khát sống, khao khát yêu, nhiều khi có cả sự ám ảnh: Đêm nay nhỏ lệ khóc người/ Còn đêm nay nữa ta cười với nhau/ Hồng trần một cơi về đâu/ Trong mơ lần nữa gục đầu ái ân (Bài thơ đêm cuối).
Thao thức với đêm dài, nhà thơ Dung Thị Vân nhận thức ở tầm sâu nhất, cao nhất, tự lắng lòng và chị nghiệm ra:
Cái đêm vịn gió thật thà/ Cái đêm khuy áo lụa là ngu si/ Cái đêm vũ trụ vô vi/ Cái đêm còn lại nô tỳ tương tư
Cái đêm đen trắng thực hư/ Cái đêm trời đất khật khừ giao thoa/ Cái đêm khoảnh khắc phong ba/ Cái đêm xúc cảm vỡ nhòa trong tâm
Cái đêm hoa cỏ xanh thầm/ Cái đêm gió thốc nẩy mầm khuyết thâu/ Cái đêm chăn gối lệch nhàu/ Cái đêm trăng chếch bên cầu huyền linh
Cái đêm- quấn quýt...
... vô tình!
Việc lặp đi lặp lại 13 lần “Cái đêm” trong bài thơ cùng tên đă cho thấy được những cung bậc, sắc thái yêu đặc sắc. Sức hấp dẫn của nội dung tự sự trong thơ Dung Thị Vân thể hiện ở việc lựa chọn những hình ảnh giàu tính biểu cảm, khắc sâu vào tâm trí người đọc.
Người phụ nữ thường cả tin, luôn tin vào kết thúc có hậu của một câu chuyện tình. Thế nhưng sau những lần vấp ngă, bị dối lừa, phụ bạc họ không tin vào những ảo tưởng và thơ họ trở thành nỗi buồn trường cửu:
Anh ban cho em- Tình yêu
Và những sáng- và những chiều, khắc khoải
Anh tặng cho em- ngày dài
Trong nỗi đợi chờ- v́ ai đau khổ
Kết lại trong em- bơ vơ
Bấy nhiêu đó là bao nhiêu bệnh hoạn
Có thể nào- những dối gian
                                               (Người tình bội ước)
Đọc thơ Dung Thị Vân, nổi bật đó là giọng thơ trầm buồn, dịu dàng, tha thiết, đau đáu nỗi đời, nỗi người. Đó là tấm lòng, là tình cảm của một người đàn bà từng trải, chịu nhiều mất mát, hụt hẫng nhưng chị đã sống, đã yêu một cách chân thành và hồn hậu. Quá khứ- hiện tại- tương lai dường như được hòa quyện vào nhau và hội tụ về thời gian hiện tại trong thơ chị.
“Dịu dàng, đằm thắm, không khoa trương, những câu thơ của Dung Thị Vân cứ lặng lẽ đi vào đời như tự thân vốn có của nó. Dung Thị Vân chọn cho mình một lối đi riêng nhẹ nhàng mà sâu lắng, đắm đuối cuồng nhiệt mà tĩnh  lặng, khao khát kiếm tìm mà không đơn độc. Thơ như chiếc cầu phao cứu rỗi những khi trầm uất, những lúc chán chường mệt mỏi. Dung Thị Vân đă tìm được chân dung của mình qua những dòng thơ bằng sự trải nghiệm, những lúc hứng khởi và cả những khi tuyệt vọng để từ đó vươn tới những chân trời thơ đang rộng mở...”. Đó là những lời nhận xét khá xác đáng của Nhà thơ Trần Ngọc Trác khi đọc thơ Dung Thị Vân.
Tôi tin, Tình như sương khói (Nhà xuất bản Hội Nhà văn, 2014) của Dung Thị Vân là tập thơ sẽ có một số lượng không nhỏ độc giả đồng cảm và yêu thích. Vì họ tìm thấy ở đó sự đồng điệu và chân thành, nhiều nỗi niềm trắc ẩn của một người đàn bà sống hết mình vì tình yêu./


Nguyễn Văn Hòa      
Giáo viên Trường THPT Nguyễn Thái Bình,
xã Xuân Phước, huyện Đồng Xuân, tỉnh Phú Yên
Điện thoại: 0984.833.247























READ MORE - SỐNG HẾT MÌNH VÌ TÌNH YÊU - Nguyễn Văn Hòa đọc thơ Dung Thị Vân