Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Monday, July 31, 2023

CỘI NGUỒN - Thơ Đàm Ngọc Năm

Nhà thơ Đàm Ngọc Năm


CỘI  NGUỒN

 

Vui lên nào các bạn ơi

Một thời đèn sách xa rồi còn đâu

Tóc ta đã bạc trắng đầu

Năm hai năm, thời gian lâu quá rồi!

Sau ngày đó đứa một nơi

Ta giờ gặp lại, điệu cười vẫn nguyên

Vẫn trọn vẹn nghĩa anh em

Vẫn như ngày ấy chung niềm ước mơ

Ta yêu nắng gió, bến bờ

Quê hương mình với tuổi thơ một thời

Yêu dòng sông, yêu núi đồi

Yêu cả vị mặn, yêu người dân quê

Yêu từng ruộng lúa, bờ đê

Thấm trong hơi thở đường về trong thôn.

Quê hương mình là Nước non

Là dòng sữa mẹ - Cội nguồn trong ta!

                                      

                         Tháng 7-2023

                        Đàm Ngọc Năm 

                               namdnvietsing@gmail.com

READ MORE - CỘI NGUỒN - Thơ Đàm Ngọc Năm

Sunday, July 30, 2023

NGỤ NGÔN Ê-DỐP (159-162) - Ngọc Châu phỏng dịch

 



159. The Fox and the Lion


A Fox entered into a partnership with a Lion on the pretense of becoming his servant. Each undertook his proper duty in accordance with his own nature and powers.

The Fox discovered and pointed out the prey; the Lion sprang on it and seized it. The Fox soon became jealous of the Lion carrying off the Lion's share, and said that he would no longer find out the prey, but would capture it on his own account.

The next day he attempted to snatch a lamb from the fold, but he himself fell prey to the huntsmen and hounds.


159. Sư tử và Cáo

Cáo muốn chung phần cùng Sư tử

Với chức năng phục vụ săn mồi

Phân công theo sức theo tài

Tùy theo năng khiếu mỗi loài trời cho


Phát hiện mồi thập thò đâu đó

Cáo tức thì chỉ trỏ cho Sư

Con gì cũng chết đứ đừ

Sau cú nhảy của mãnh sư chộp mồi


Chẳng mấy chốc Cáo nguôi thích thú

Tị với phần sư tử mang đi

Nói rằng cộng tác làm chi

Tự mình săn lấy cần gì đến ai.


Hôm sau Cáo trổ tài khéo léo

Định vồ con cừu béo trong đàn

Nhưng chính nó thành mồi ngon

Cho thợ săn cùng mấy con chó lài…

160. The Ass and the Horse

An Ass besought a Horse to spare him a small portion of his feed. "Yes," said the Horse; "if any remains out of what I am now eating I will give it you for the sake of my own superior dignity, and if you will come when I reach my own stall in the evening, I will give you a little sack full of barley." The Ass replied, "Thank you. But I can't think that you, who refuse me a little matter now. will by and by confer on me a greater benefit."


160. Ngựa và Lừa


Lừa gặp Ngựa cầu xin khẩn thiết

Bớt cho mình chút ít khẩu phần

Trong bữa mà Ngựa đang ăn

Ngựa rằng “Ta chẳng chút ngần ngại chi.


Nếu như có thứ gì còn lại

trong bữa này sẽ đãi ngay ngươi,

cũng cần phẩm giá với đời…

Tốt hơn để tối nay ngươi qua nhà


thì sẽ nhận được quà lúa mạch

một vài bao đãi khách của ta…”

Lừa rằng “cám ơn đại gia

nhưng tôi thật khó để mà cả tin


rằng ai đang điềm nhiên chén nhẵn

bữa ăn này lại sẵn lòng cho

kẻ nghèo một món quà to

cám ơn ngài ạ, thà khò nhịn suông!...


161. The Mother and the Wolf

A famished Wolf was about in the morning in search of food. As he passed the door of a cottage built in the forest, he heard a Mother say to her child, "Be quiet, or I will throw you out of the window, and the Wolf shall eat you."

The Wolf sat all day waiting at the door. In the evening he heard the same woman fondling her child and saying: "You are quiet now, and if the Wolf should come, we will kill him."

The Wolf, hearing these words, went home, gasping with cold and hunger. When he reached his den, Mistress Wolf inquired of him why he returned wearied and supperless, so contrary to his wont. He replied: "Why, forsooth! (use I gave credence to the words of a woman!"


161. Bà mẹ và con Sói


Sói ta đi kiếm mồi buổi sáng

Đói cồn cào lảng vảng, quẩn quanh

Ngang qua cửa ngôi nhà tranh

ở bìa rừng, hóng âm thanh trong nhà


Nghe thấy tiếng đàn bà cáu bẳn

Dọa đứa con: “Có lặng đi không

Không tao quăng ra ngoài song

Sói nó vớ được thì tong đời liền!”


Sói kiên nhẫn nép hiên cố đợi

sáng tới chiều bụng đói mắt hoa

Tối thì trong nhà phát ra

Cũng tiếng đàn bà ban sáng nựng con:

“Bé yêu ơi ngủ ngoan đi nhé

Con sói nào ngấp nghé quanh đây

Mẹ bảo bố giết chết ngay…”

Sói ta kinh hoảng vội quay đầu chuồn


Thở hổn hển luôn mồm rên rỉ

Thân lạnh băng, bụng chỉ còn da

Khặc khừ mò về đến nhà

Sói vợ đón hỏi, rất là ngạc nhiên:

“Cớ làm sao buồn phiền, ảo não

Sáng đến giờ cơm cháo gì chưa”

Sói chồng văng tục, khặc khừ

“Mẹ nó chứ, tao thật ngu, đáng đời

Tin vào con mẹ lắm lời…”


162. The Two Soldiers and the Robber

Two Soldiers traveling together were set upon by a Robber. The one fled away; the other stood his ground and defended himself with his stout right hand. The Robber being slain, the timid companion ran up and drew his sword, and then, throwing back his traveling cloak said, "I'll at him, and I'll take care he shall learn whom he has attacked."

On this, he who had fought with the Robber made answer, "I only wish that you had helped me just now, even if it had been only with those words, for I should have been the more encouraged, believing them to be true; but now put up your sword in its sheath and hold your equally useless tongue, till you can deceive others who do not know you. I, indeed, who have experienced with what speed you run away, know right well that no dependence can be placed on your valor.


162. Hai anh lính và tên cướp

Hai anh lính cùng đi du lịch

Bị cướp đường công kích bất ngờ

Một bỏ chạy – thỏ còn thua.

Một thì trụ lại tay giơ đỡ đòn.


Tên cướp bại, chẳng còn ngọ nguậy

Kẻ chạy đi quay lại tức thời

Áo choàng quẳng xuống một nơi

Bừng bừng khí thế, gươm lôi ra cầm


Trỏ thằng cướp hầm hầm quát thét

“Tao sẽ cho mày biết tay tao…

Anh kia bình tĩnh xen vào

“Lúc nãy tôi thật ước ao có người


dẫu chỉ nói những lời như vậy

để tôi đỡ cảm thấy nguy nan…

Nhưng giờ xin anh cất gươm

Lưỡi anh cũng thế xin nằm im cho


Hai thứ ấy bây giờ vô dụng

Hãy để dành lúc đụng người nào

Chưa từng biết anh ra sao

Tôi thì nhìn thấy anh lao chạy rồi

Dũng cảm đến thế thì thôi…


Ngọc Châu

ngocchaunvhp@gmail.com

READ MORE - NGỤ NGÔN Ê-DỐP (159-162) - Ngọc Châu phỏng dịch

Friday, July 28, 2023

DIỆU THU VÀ ĐIỀU EM CHƯA DÁM NÓI

 VÕ THỊ NHƯ MAI ĐỌC VÀ GIỚI THIỆU

Diệu Thu từng là phóng viên báo, công việc này đã rèn luyện cho nàng tính kiên nhẫn, tỉ mỉ, tỉnh táo, xuất sắc trong ngữ pháp tiếng Việt cũng như giúp nàng mở mang nhiều kiến thức, tư duy. Nàng cũng từng là cộng tác viên thường xuyên của chuyên mục “Tản văn” và “Thăng Long Hà Nội” của một số tờ báo, để từ đó mà tập tản văn “Loa kèn trắng đợi anh” do nhà văn Ma Văn Kháng viết lời tựa ra đời. Tôi nhắc lại những điều này bởi vì những giờ khắc quan trọng như thế trong công việc cũng như hoạt động văn nghệ đã phần nào làm nên phong cách thơ Diệu Thu. Cái hay của thơ nàng là ngôn ngữ được sử dụng đơn giản nhưng lại có thể lý giải những ý tưởng phức tạp hơn đằng sau những gì người đọc đang tìm kiếm. Thơ Diệu Thu thật sự truyền cảm hứng, giúp chúng ta cảm nhận được cái hay, cái đẹp, sự trong trẻo, tinh khôi cũng như những chân giá trị về gia đình, bạn bè, thơ ca và xã hội. Đọc thơ và giao tiếp với nàng để chúng ta biết quý trọng sự tao nhã, phép xã giao, cũng như nét mềm mại đầy quyến rũ và nữ tính của một tâm hồn dễ thương, đa cảm. Diệu Thu ngoài làm thơ cho bạn đọc thưởng thức, nàng còn quan tâm đến anh chị em văn nghệ bằng cách hát thơ, đọc thơ, ngâm thơ. Dù nàng thể hiện thế nào và bài nào thì cũng nổi bật một Diệu Thu đằm thắm, duyên dáng, lịch sự, chuẩn mực, vừa phải và dễ chịu. Tất cả những điều này đã kết tinh thành ĐIỀU EM CHƯA DÁM NÓI mà bạn đang cầm trên tay.


tác giả PHẠM THỊ DIỆU THU


NHẠC, THƠ HÒA QUYỆN CÙNG “ĐIỀU EM CHƯA DÁM NÓI

(Võ Thị Như Mai)

Sáng nay tôi nghe Điều em chưa dám nói do nhạc sĩ Duy Vũ phổ nhạc và hát từ bài thơ của Diệu Thu. Phải nói sao nhỉ, ban đầu nghe một lần, sau nghe vài lần, vài lần đến nỗi muốn thuộc luôn. Bài thơ với lời không mới và chủ đề cũng khá quen thuộc, thế nhưng nó đi thẳng vào lòng bạn, có chút gì xốn xang, khắc khoải, giản đơn nhưng không giấu được niềm yêu thương đằm thắm của người phụ nữ dành cho người đàn ông gọi là “anh của người chứ đâu chỉ riêng em”. Về lý trí, thì thấy khá vô lý, nếu anh của người thì sao lại có chuyện để nói, sao lại nhớ nhung để làm gì, và vì sao ban đầu lại yêu, sao lại không đến được với nhau mà sao vẫn mong nhau như thế. Nó như một thước phim quay chậm, một câu chuyện kể đầy nỗi lòng và thiếu đi vài mảnh ghép, để mọi người tự suy diễn, tự đoán.

Thế nhưng cả bài thơ, và khi thành nhạc, mới tha thiết, da diết làm sao. Bạn có cảm thông với người nữ không, có thể là có, vì cô ấy đã thốt lên “đó là em nhớ anh nhiều lắm đấy” nhưng lại “chưa dám nói ra”, “ngập ngừng, thôi vậy”, “anh chẳng thích thế đâu”. Vì sao anh ấy không thích nhỉ? Không biết anh có còn nhớ đến cô và kỷ niệm của họ có ngọt ngào hay không? Nhưng rõ ràng, anh đã từng hiện diện, và khi anh ra đi, khoảng trống trong tim nàng có vẻ như không bao giờ được lấp đầy lại nữa. Anh đã mang đi những buồn, những vui, những giận, những hờn. Cũng có thể anh đã quên hẳn nàng, đã vượt qua, đã bắt đầu cuộc sống mới và chẳng bao giờ nghĩ đến hay nhớ về kỷ niệm xưa cũ mà biết đâu đối với anh chẳng mang ý nghĩa gì. Cũng có thể anh đã từng rất yêu cô, và vẫn còn yêu chăng ?. Nghe một bài hát, để cảm thấy xót xa giùm, để đặt ra bao nhiêu câu hỏi, để thắc mắc, để thấy thương thương, thì chứng tỏ, tác giả bài thơ rất thành công và nhạc sĩ lại nâng bài thơ lên một bậc, đủ để rung động. Nàng “nhớ đến cồn cào da diết, ước một lần anh ôm chặt em thôi”, rồi lại “day dứt khôn nguôi, nghĩ về anh nhiều thế”. Chứng tỏ, anh ấy là người vô cùng đặc biệt, để lại một dấu vết đậm sâu, thế thì làm sao có thể quên. Nhưng cũng có thể, anh hời hợt đến mức “đã quên lời hẹn xưa chúng mình là tri kỷ”. Nàng cũng không kể lể anh ấy thế nào, nhưng khẳng định vô cùng chắc chắn “dẫu ai nhớ hay ai quên biền biệt, em mãi yêu anh nồng nàn da diết, như cuộc đời – định mệnh vậy, anh ơi!”. Ôi tình yêu! Ôi tình yêu! Tôi cứ phải thốt lên, tôi ngưỡng mộ tình yêu quá đi mất. Tôi ngưỡng mộ cô gái, những người đàn bà đa sầu đa cảm, yêu và cháy hết mình.

Thật ra lâu lâu nghe một bài như thế này tôi lại nhớ đến người mình đã từng yêu thầm nhớ trộm trong suốt những tháng năm học trò và cho đến hết những năm học Đại học, mười năm chứ ít gì. Rồi tôi đi xa, và càng lúc càng xa, tôi viết biết bao nhiêu bài thơ về những mối tình đơn phương, nhưng rồi, tôi cảm thấy, nếu nhớ nhung yêu thương vô vọng như thế, tôi tự làm khổ mình và chắc bạn ấy mà có biết, dù chẳng yêu thương gì tôi, nhưng sẽ không vui. Thế là sau bao nhiêu năm tháng, tôi quyết định chôn vùi mối tình đơn phương theo tiếng sóng biển, để cho gió cuốn đi. Tôi mất rất lâu để đưa tiễn tình đơn phương như thế, huống chi cô gái và chàng trai có vẻ như đã từng gặp nhau, và đã từng khao khát. Tôi lại nghĩ, những bài thơ, bản nhạc như vậy, chắc cũng được viết ra trong một phút nhung nhớ buồn bã mưa gió hoặc lỡ chuyến xe, chuyến tàu nào đấy, và rồi, cuộc sống bận rộn lại cuốn con người ta đi mà thôi. Không biết thế nào, nhưng phải nói, bài thơ và bản nhạc làm tôi đọc đi đọc lại, nghe đi nghe lại, và rất thích, rất cảm động, đến nỗi, nếu không viết ra vài dòng, tôi sẽ cảm thấy mình còn nợ nữ sĩ Diệu Thu và nhạc sĩ Duy Vũ một điều gì đó.


ĐIỀU EM CHƯA DÁM NÓI

(thơ Phạm Thị Diệu Thu)


“Có một điều em chưa dám nói ra

Đó là em nhớ anh nhiều lắm đấy

Có nhiều khi em ngập ngừng : “Thôi vậy!”

Sợ anh cười, anh không thích thế đâu.


Có một điều em vẫn giấu bấy lâu

Nỗi nhớ anh cứ cồn cào, da diết

Có nhiều đêm nghĩ về anh mải miết

Ước một lần anh ôm chặt em thôi.


Có một điều em day dứt khôn nguôi

Rằng tại sao nghĩ về anh nhiều thế

Biết bao lần em nhủ mình mạnh mẽ

Anh của người chứ đâu chỉ riêng em.


Có một điều em biết anh đã quên

Lời hẹn xưa chúng mình là tri kỷ

Hay bởi em người đàn bà cũ kỹ

Mượn vần thơ

khắc khoải

đếm mong chờ...


 Dẫu thế nào em vẫn mãi như xưa

Dẫu ai nhớ hay ai quên biền biệt

Em mãi yêu anh nồng nàn da diết

Như cuộc đời

định mệnh vậy

anh ơi!”





 








READ MORE - DIỆU THU VÀ ĐIỀU EM CHƯA DÁM NÓI

MỪNG TÂN GIA | MÍT CHÍN | HÁI DỪA - Chùm thơ Vũ Hùng


 

MỪNG TÂN GIA

 

Mấy tháng xây dựng xong nhà

Hôm nay mở tiệc tân gia rộn ràng

Nắng mai trải xuống lan can

Ngỡ như tấm thảm xuộm vàng lung linh

Nhà tầng hai tấm xinh xinh

Mênh mang đón gió đượm tình làng quê

Tạo gia, ca xướng xưa đề

Giờ đây đám trẻ thạo nghề giỏi nha

Hôm nay mừng cháu tân gia

Mấy vần thơ vụng món quà quê vui!

Vũ Hùng

 

MÍT CHÍN

Có nghe thơm phức mùi hương?

Quyện trong làn gió góc vườn thoảng bay

Mít nhà vừa chín sáng nay

Vẫn nguyên cái vẻ trên cây xù xì

Múi dày ai chẳng... Thiệt kỳ

Chờ khi bóc vỏ tức thì biết ngay?

Nào đâu mân mó bàn tay

Mà dòng nhựa đã dính đầy thích chưa?

Đâu người quân tử dạ thưa

Đặng xin đóng cọc lối xưa nhọc nhằn

Đọc thơ nào có lăn tăn

Tục thanh thử hỏi ai bằng thời nay

Ngẩn ngơ mít chín múi dày

Hương thơm khó cưỡng ngất ngây cả lòng!

Vũ Hùng

 

HÁI DỪA

Bắc thang lên hái buồng dừa

Nắng loang tàu lá đu đưa cơn nồm.

Thân dừa vừa vặn tay ôm

Một tay níu cuống lôm côm quá chừng

Hái dừa thuở ấy thiệt ưng

Cây cao chót vót đã từng dám leo

Gốc dừa Nẫu ngước trông theo

Mắt to không chớp trong veo mặt hồ

Khi chân  chạm đất mệt phờ

Nẫu ôm thiệt chặt ngây thơ vui mừng.

Trèo dừa thích thú khó ngưng

Mấy lằn roi đánh mông sưng chẳng chừa

Trèo dừa bao độ nắng mưa

Nẫu luôn bên cạnh như vừa hôm qua

Mấy năm trọ học phố xa

Nhói lòng pháo nổ quê nhà còn đâu?...

Chòng chành thang cũ mua lâu

Run tay phủi bụi vướng đầu dính tai

Hái dừa dưới gốc chẳng ai

Trào lên nỗi nhớ khó phai trong đời!

Vũ Hùng

READ MORE - MỪNG TÂN GIA | MÍT CHÍN | HÁI DỪA - Chùm thơ Vũ Hùng

MÙA NẮNG CHƯỚNG - Chùm thơ Phong Nguyễn

 

Nhà thơ Phong Nguyễn

Mùa nắng chướng                   

 

Nắng chiều ni! Cớ chi vàng đến lạ

Phải chăng vàng vì lụa áo em bay

Thu chưa tới mà nghe lòng cứ nhớ

Chút hương mùa trên đôi má ai say

 

Trời tháng sáu bổng dưng hóa heo may

Vườn ai đó rưng rưng chùm hoa khế

Chiều thương ơi! Nắng thấp dần bóng xế

Để vết chiều chìm sâu dưới hoàng hôn

 

Có chút gì trên đôi mắt ai hờn

Bởi câu nói đã bao lần bỏ ngỏ

Vết chân chừ mất dần bên lối nhỏ

Guốc mộc nằm thương nhớ mấy mùa qua

 

Nắng đã vàng... vàng nhuộm cả vườn xa

Bờ tóc rối đêm nằm say hương bưởi

Đêm gió lạ buồn răng nghe rười rượi

Thoảng ai cười như văng vẳng đâu đây

 

Nắng chiều ni! Răng nắng cứ vơi đầy

Để cho hạ xót đau mùa nước lỡ...

15-7-2023 PN


Giấc mơ phai

               Phong Nguyễn

 

Chị ơi!

Cứ rứa

Tóc thề thả

Cho em

tìm lại

giấc mơ phai

Áo bay thương gió chiều lụa trắng

Guốc mộc quần hoa nét trang đài

 

Bao năm em mãi tìm dấu cũ

Cảnh biệt... người đi... gió thu lay

 

Chị ơi!

cứ rứa

đôi mắt ngọc

nhếch nhẹ

dùm em

khóe mắt cười

Chỉ nghiêng một ít cho vừa đủ

Để nhớ thầm thôi... chỉ rứa thôi

 

Em đã hoài công tìm trong nắng

Nghe tiếng ai cười...  nắng vỡ đôi

 

Chị ơi!

cứ rứa

bờ vai nhỏ

Nén lại

dùm em

tiếng thở dài

Ai có ngờ đâu chiều biệt xứ

Vườn xưa xoan rụng mấy mùa phai

 

Chị đi còn đó con đò cũ

Bến đau... chôn xác... pháo hồng ai...

  3-7-2021 PN

 


Chiều hoa nắng

             Phong Nguyễn

 

Đi trong chiều hoa nắng

Mắt em bổng lung linh

Gió lay khoe áo lụa

Ngất ngây nụ hương tình

 

Mặc chiều hoàng hôn... đã

Pha tím góc hồ xưa

Thảnh thơi bờ guốc mộc

In dấu gót chân đưa

 

Lặng thầm... ừ... một chút

Thả vào giữa hư không

Điểm nét môi son hồng

Pha cùng mây trắng bạc

 

Chiều ni chiều là lạ

Ráng nắng như vừa bung

Gió nghiêng hàng xoan rụng

Hoa tím mùa linh lung...

      30-3-2022 

      PN

READ MORE - MÙA NẮNG CHƯỚNG - Chùm thơ Phong Nguyễn

XUÂN XƯA CÒN ĐÓ... - Thơ Mặc Phương Tử

 

Nhà thơ Mặc Phương Tử




XUÂN XƯA CÒN ĐÓ...


        Thân tặng quý anh

Lê Đình Lộng Chương,

Lê Thiên Minh Khoa

      cùng quí thi hữu.



Hơn mười năm trước, bạn mình ơi

Xao xác vườn xưa vỡ tiếng cười!

Tâm sự chén trà bên chái bếp

Câu thơ chiu chắt dưới hiên đời.

Mới hay mấy độ trăng sao trót... 

Chừng đã bao mùa mây nước trôi!

Năm tháng dần xoay muôn thế sự,

Niềm riêng còn lại chuyện ta người.


Ta người giờ đã nắng chiều phai 

Từng bước theo nhau bóng đổ dài.

Sông nhớ đôi bờ mùa cổ độ, 

Đàn gieo mấy nhịp khách chương đài.

Đá phong dấu tạc cùng dâu bể,

Lòng sắc son ghi với tháng ngày.

Một cội tùng già xanh biếc núi,

Xuân xưa còn đó cánh vàng mai.


                  Florida, Tampa, 26/7/2023.

                    MẶC PHƯƠNG TỬ













READ MORE - XUÂN XƯA CÒN ĐÓ... - Thơ Mặc Phương Tử

Wednesday, July 26, 2023

LỬA HỒNG THIÊU LŨ GIẶC NỘI XÂM – Thơ Ái Nhân


 
          Nhà thơ Ái Nhân
          CCB Việt nam
          Hội viên Hội VHNT – Hưng yên
          Hội viên Hội Nhà văn Hà nội
          Long biên - Hà nội
          Đt: 0984470914

 
LỬA HỒNG THIÊU LŨ GIẶC NỘI XÂM
 
Ai đau lòng căm giận, hả hê ai?
Lũ tham nhũng ăn cơm Dân, áo Đảng
Chói lọi ngôi cao hào quang sáng láng
Mà đang tâm móc túi đồng bào
 
Cây thất đức quả ngọt ngào sao được
Trái vô minh đầu độc cháu con mình
Tâm tráo trở bị lòng tham che mắt
Lợi dụng chức quyền giẫm đạp nhân sinh
 
Mẹ Tổ quốc mang “Máy bay giải cứu…”
Lũ chúng bay lại nhũng nhiều vòi tiền
Đè mạng sống móc hầu dân khốn khó
Lương tâm người không bằng cả chó điên
 
Sự thật nhãn tiền đất trời sao dung thứ
Lòng dạ các người vực thẳm hang sâu
Rượu ngươi uống có tanh mùi máu
Con cháu các ngươi dám kiêu hãnh ngẩng đầu?
 
Lầu bay ở bao bóng ma oan khuất
Mồ tai ương u uất lạnh lùng
Lòng căm phẫn của nhân dân chất ngất
Đốt sạch lũ yêu ma đội nốt anh hùng
 
Lũ vô sỉ chúng bay loài rắn độc
Hại đồng bào, sống phè phỡn xa hoa
Dân lương thiện dạ thật thà buốt nhói
Rừng rực lửa lò bay hóa củi ra ma
 
Bao gỗ quí hạng đinh, lim, sến, táu
Lũ gian tham giống như củi khác nào
Tội lỗi chúng đất trời không chịu nổi
Hại đồng bào nhức nhối cả trăng sao
 
Ních chặt hầu bao của muôn vạn tỷ
Tiền chẳng lương tâm lắm để làm gì
Chễm chệ uy nghi hư danh lừa lọc
Mắc lưới trời vàng bạc… đội nón đi
 
Vụ “Kít tét…” dân chưa nguôi cơn giận
“Giải cứu…” thêm uất hận lòng người
“Kẻ giữ biển chia nhau tiền súng đạn”
Dối Đảng lừa Dân làm bao chuyện động trời
 
Trước móng ngựa có thật lời sám hối
Bay có ăn năn thú tội trước đồng bào
Mánh khóe, cao mưu lưu manh, lường gạt
Giờ mặt vô hồn… nhợt nhạt thế sao?
 
Cây hồng phúc bao đời tiên tổ dựng
Tự tay tham chặt làm củi đốt lò
Kẻ trượt dốc xuống ngục tù âm phủ
Bọn xếp hàng lũ lượt vào kho
 
Đời mãi chửi chúng bay “tham như chó”
Địa vị ngôi cao tiền bạc đầy mình
Sao chẳng sống cho có tình có nghìa
Tự hợm mình ăn bả độc hư vinh
 
Dân nước hồi sinh niềm tin yêu Đảng
Cùng xuống đường bắt lũ thiếu lương tâm
Muôn triệu trái tim đồng lòng sát cánh
Lò lửa rực hồng thiêu lũ giặc nội xâm
 
ÁI NHÂN
READ MORE - LỬA HỒNG THIÊU LŨ GIẶC NỘI XÂM – Thơ Ái Nhân